Tiên Luyện Chi Lộ
Tác Giả: Khoái Xan Điếm
Quyển 7: Thượng Giới Phong Vân.
------oo0oo-----
Chương 702: Người lãnh đạo trực tiếp của Trương Hằng.
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by: nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trương Hằng ngón nhìn ngọn cự phong màu bạc, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi hai vị Chấp sự, ngọn cự phong màu bạc này có lai lịch như thế nào?!
Ngô Chấp sự liếc mắt nhìn hắn, tự hào nói:
- Ngọn núi này chính là Ngân Kiếm Phong, ngọn cao nhất trên dãy Ngạo Nguyệt Sơn. Mấy vạn năm trước, khi tổ sư khai phái sáng lập Lãnh Nguyệt Môn thì đã tồn tại. Nghe nói ngọn núi này hơn xa những ngọn núi bình thường khác, bên trong còn ẩn chứa huyền cơ đặc biệt...
- Thì ra là vậy!
Trương Hằng khẽ gật đầu, cẩn thận nhìn ngọn núi, đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp ập vào mặt khiến trong lòng âm thầm chấn động.
Nhưng mà những người khác trên con thuyền này lại không hề phát hiện ra.
Tuy nhiên, cỗ áp lực kia nhoáng cái, chỉ nhằm vào một mình Trương Hằng. Có lẽ chỉ khi đạt tới một cảnh giới nào đó mới có thể cảm nhận được uy áp từ Ngân Kiếm Phong.
- Chẳng lẽ là ảo giác...
Trương Hằng khẽ cau mày, khó có thể miêu tả được cỗ cảm giác kỳ quái trong lòng.
- Đại bộ phận cao tầng và đệ tử nội môn đều tu luyện trên ngọn Ngân Kiếm Phong này. Ngay cả Lãnh Nguyệt Tông chủ cũng đang bế quan trên đó. Ngọn núi này có thể coi là có lực phòng ngự cường đại nhất ở Bắc Thần Đại Lục. Mấy ngàn vạn năm qua, bất kể Lãnh Nguyệt Môn gặp phải nguy cơ gì, chỉ cần đệ tử môn phai lui về giữ Ngân Kiếm Phong thì không địch nhân nào có thể công phá được.
- Hiện tại, chúng ta sẽ đi Ngân Kiếm Phong nhưng tốc độ phải giảm lại, thể hiện sự tôn trọng đối với Tông chủ và các vị trưởng lão.
Lý Chấp sự giải thích, điều khiển tốc độ con thuyền chậm lại, chậm rãi đi về phía Ngân Kiếm Phong.
Càng tới gần, cỗ áp bách do Ngân Kiếm Phong mang lại cho Trương Hằng càng mãnh liệt, mà bốn người còn lại nơi này cũng không thấy có cảm giác gì.
Ngọn núi này thật đúng là quỷ dị, không chừng bản thân nó còn có linh tính nhất định.
Vì cẩn thận, Trương Hằng không dám dùng Thần Linh Nhãn đi quan sát toàn bộ Ngân Kiếm Phong này.
- Thiên địa linh khí nơi này thật sự dồi dào...
Trưởng thôn không kìm nổi, tán thưởng nói.
Ngô Chấp sự hơi tự hào nói:
- Đây là chúng ta vẫn chưa chân chính tiến vào Ngân Kiếm Phong đâu! Chỉ riêng linh khí trên Ngạo Nguyệt Sơn này cũng đã gấp đôi ngoại giới rồi. Mà phẩm chất linh khí trên Ngân Kiếm Phong cũng là cực phẩm, gấp ngoại giới hơn bốn năm lần!
Trương Hằng dần dần đi tới Ngân Kiếm Phong, cảm nhận được một ít manh mối:
- Môi trường bốn phía ngọn núi này rõ ràng có chút khác nhau. Tuy rằng Ngân Kiếm Phong đã vô tình ảnh hưởng tới toàn bộ Ngạo Nguyệt Sơn nhưng cũng không thể xóa đi sự bài xích mơ hồ của không gian xung quanh đối với nó... Rất hiển nhiên, ngọn núi này cũng không phải sinh ra ở nơi này...
Trương Hằng mơ hồ cho ra một kết luận, lại có thêm phán đoán mới về sự tồn tại của Ngân Kiếm Phong.
Khi mấy người Trương Hằng chân chính đi vào trên không Ngân Kiếm Phong mới chính thức cảm nhận được linh khí nơi này dồi dào như thế nào. Tu luyện nơi này một năm sẽ có hiệu quả gấp bốn năm lần so với bên ngoài.
Dọc theo đường đi, con thuyền màu xanh này vượt qua không ít tiên nhân, Lý Chấp sự và Ngô Chấp sự đa số nhận thức mọi người. Từ thái độ của những tiên nhân khác có thể thấy được thân phận của hai người này cũng không thấp.
Phi hành một lúc, ba người rốt cục đi tới một đại điện màu xanh thì từ trên bầu trời hạ xuống.
Khi chân Trương Hằng đặt lên phiến đất đá màu hơi bạc của Ngân Kiếm Phong, hắn càng cảm nhận được sự bất phàm của ngọn cự phong này.
Điều này khiến cho hắn có cảm giác ngọn núi này không phải là núi bình thường mà là một kiện thiên địa kỳ vật có linh tính.
Ngô Chấp sự chỉ vào đại điện màu xanh kia nói:
- Đây là Lũ Không Điện, ta mang các ngươi đi lĩnh lệnh bài thân phận...
Ba người Trương Hằng đồng ý, đi theo vào đại điện màu xanh có phong cách cổ xưa này.
Giờ phút này, Lũ Không Điện to lớn trống rỗng, Lý Chấp sự gọi lớn một tiếng, từ bên trong mới vang lên tiếng bước chân. Một lão già hơi run rẩy với chòm râu hoa râm đi ra.
- Tinh lão, chúng ta mang mấy đệ tử mới nhập môn tới lĩnh lệnh bài thân phận.
Ngô Chấp sự hơi cung kính nói, đôi mắt hiện ra vẻ tôn kính vô cùng.
Tinh lão kia mở ra đôi mắt đục ngầu, quét nhìn ba người Trương Hằng một cái rồi hỏi:
- Bọn họ do ai giới thiệu tới?
- Tinh lão, bọn họ là do Ngao trưởng lão giới thiệu tới, một người còn là đệ tử thân truyền của Ngao trưởng lão.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Lý Chấp sự cười nói.
-Ồ?
Tinh lão liếc nhìn Đái Dung một cái, gật đầu nói:
- Có được nguyên linh căn hiếm có, khó trách Ngao trưởng lão lại thu nàng làm đồ đệ!
Dứt lời, hắn lật tay lên, trên tay liền xuất hiện ba lệnh bài, lần lượt bay về phía ba người Trương Hằng.
- Các ngươi tích một giọt máu lên đây, sau đó báo ra danh tính, tuổi tác và tu vi.
Tinh lão nói.
Ba người Trương Hằng đều làm theo.
Trương Hằng đầu tiên trích một giọt máu, dung nhập vào trong lệnh bài.
Lập tức toàn bộ Lũ Không Điện liền lóe lên mấy vạn điểm sáng màu bạc bán trong suốt. Ngay sau đó, tất cả điểm sáng màu bạc này biến mất, trong hư không xuất hiện một điểm sáng màu bạc mới, có liên hệ với lệnh bài màu bạc trong tay Trương Hằng.
Biến hóa như vậy khiến Trương Hằng rất kinh ngạc.
Khi hắn đi vào Lũ Không Điện, cảm giác được đại điện này có lịch sử rất xa xưa nhưng vẫn chưa cảm giác được huyền cơ trong đó.
“Xem ra tiên thuật bí pháp của Tiên giới cao minh hơn Hạ giới rất nhiều!”
Trương Hằng thầm nghĩ.
- Báo ra tính danh, tuổi tác và tu vi vào trong lệnh bài này.
Tinh lão rất kiên nhẫn nói.
Trương Hằng hướng vào lệnh bài nói:
- Trương Hằng, tuổi... đại khái ba trăm năm. Tu vi: Chân Tiên hạ vị!
Chờ hắn nói xong, điểm sáng màu bạc giữa hư không liền biến mất. Nhưng hắn lập tức cảm nhận được chiếc lệnh bài trong tay mình có được một loại liên hệ thần bí đối với Lũ Không Điện này.
Tinh lão gật đầu:
- Không tồi, tu luyện ba trăm năm đã đạt tới Chân Tiên hạ vị!
Sau đó, Trưởng thôn và Đái Dung cùng dựa theo cách này, rót tin tức vào trong lệnh bài.
Làm xong hết thảy, Tinh lão tủm tỉm cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi là đệ tử nội môn của Lãnh Nguyệt Môn!
Ngô Chấp sự và Lý Chấp sự đồng thời nói lời cảm ơn:
- Làm phiền Tinh lão rồi!
Dứt lời, mấy người một hàng rời khỏi Lù Không Điện. Hai gã Chấp sự bắt đầu an bài cụ thể nơi ở cho mấy người Trương Hằng.
Khi thân ảnh ba người biến mất khỏi Lù Không Điện, đôi mắt vốn đục ngầu của vị Tinh lão kia đột nhiên hiện ra một đạo tinh quang, khuôn mặt hiện ra ý cười, thì thào nói:
- Thú vị...
Ban đêm, những chuyên rườm ra trên Ngân Kiếm Phong đã được an bài thỏa đáng cho ba người Trương Hằng.
Trương Hằng và Trưởng thôn đều là đệ tử nội môn, có quyền có động phủ độc lập trên Ngân Kiếm Phong, thậm chí còn được sáng lập một động phủ mới. Hơn nữa. dựa theo quy định, trên danh nghĩa bọn họ còn có hai đệ tử ngoại môn hỗ trợ xử lý một ít việc lặt vặt.
Đương nhiên hai người có được tự do tuyệt đối, và cũng có nghĩa vụ của chính mình.
Ví dụ như nói Trương Hằng và Trưởng thôn cùng có một người lãnh đạo trực tiếp, trên danh nghĩa được phân tới dưới trưởng một tên Chân Tiên thượng vị.
Cứ mỗi ba năm. bọn họ đều phải theo gã Chân Tiên thượng vị tên là Lưu Cát tiến hành tuần tra một khu vực trên Ngạo Nguyệt Sơn trong thời gian một tháng. Nếu có tình huống đặc biệt nhất định phải tìm người thay thế.
Đối với điều này Trương Hằng cũng không có oán hận gì. Ngươi được sống trong hoàn cảnh tốt đẹp như vậy thì đương nhiên cũng phải mất một phần tự do và thực thi một ít nghĩa vụ.
So với hai người, đãi ngộ của Đái Dung lại hoàn toàn khác. Nàng trực tiếp có được một động phủ cao cấp, hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có Chấp sự mới được hưởng, mỗi tháng còn có mười khối tiên thạch cung phụng mà không cần thực hiện nghĩa vụ gì cả.
Qua hai tháng làm quen, Trương Hằng đại khái cũng nắm được tình cảnh Ngạo Nguyệt Sơn, cũng trở thành một gã đệ tử nội môn chân chính.
Tới tháng thứ ba, Trương Hằng quyết định sáng lập một động phủ ở một góc hẻo lánh của Ngân Kiếm Phong.
Mỗi đệ tử Lãnh Nguyệt Môn đều có một động phủ. Những động phủ này đều phân bố ở một khu vực chỉ định, mặt độ phân bố khá dày đặc. Ưu điểm của việc này là có thể kết bạn với nhiều đồng môn, thu được những điều tâm đắc trong tu luyện.
Mục đích của Trương Hằng tới nơi đây cũng không phải là những điều này. Hắn không muốn bị những đệ tử nội môn khác chú ý, ảnh hưởng tới kế hoạch riêng của mình.
- Ta muốn tới gần Ninh u Viên để sáng lập ra một động phủ mới!
Trương Hằng đi tới gặp Chấp sự Lưu Cát, người lành đạo trực tiếp của mình.
Lưu Cát là một gã trung niên thân hình hơi béo phì, mắt híp, nhìn chằm chằm Trương Hằng hỏi:
- Ngươi vừa mới tiến nhập nội môn, không phải là sư môn đã phân cho ngươi một cái sao?! Vì sao còn muốn tự mình sáng lập một cái khác?
“Lão tử sáng lập một động phủ mới thì liên quan gì tới ngươi chứ?!”
Trong lòng Trương Hằng thầm mắng nhưng cũng không có hứng thú trêu chọc gã Chân Tiên thượng vị này, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Trương mỗ quen với việc tu luyện một mình, không thích náo nhiệt, về phần tiên thạch để sáng lập động phủ mới, ta đồng ý trả!
- Được, ba mươi khối tiên thạch!
Ánh mắt Lưu Cát hiện ra một tia gian dối.
- Ba mươi khối?
Trương Hằng nao nao. Nếu hắn nhớ không lầm thì để sáng lập một động phủ ở Ngân Kiếm Phong chỉ cần hai mươi khối tiên thạch là đủ.
“Tên này cũng dám bắt chẹt ta sao?!”
Trương Hằng bất động thanh sắc giao ra ba mươi khối tiên thạch. Ngày hôm sau, Lưu Cát liền cho hắn một lệnh phù cho phép sáng lập tân động phủ.
- Tiểu tử, nghe cho rõ đây, cứ mỗi ba năm ta sẽ phụ trách một tiểu đội đi tuần tra khu vực trong Ngạo Nguyệt Sơn. Đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi.
Lưu Cát từ trên cao nhìn xuống Trương Hằng.
Hắn thân là Chân Tiên thượng vị, lại là Chấp sự của môn phái, đệ tử bình thường gặp hắn không cung cũng phải kính.
Nhưng Trương Hằng được phân phó dưới trưởng hắn, không chỉ không khúm núm, dùng “vãn bối” để xưng hô mà hơn nữa từ trong ánh mắt đối phương, Lưu Cát ẩn ẩn cảm nhận được một loại khinh thường.
Trong nội tâm Trương Hằng cũng thật sự chỉ xem Lưu Cát như một con kiến mà thôi, dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng cũng không có ý thu liễm loại khinh thường này.
- Được! Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ tới thực hiện nghĩa vụ.
Khóe miệng Trương Hằng hiện ra một ý cười khó hiểu khiến cho Lưu Cát vô cùng phản cảm.
- Nếu không có việc gì nữa thì Trương mỗ trước đi sáng lập động phủ đã!
Trương Hằng chậm rài rời đi.
- Tiểu tử, ngươi chỉ là một tên Chân Tiên hạ vị nho nhỏ, dưới trưởng của ta tốt nhất nên ngoan ngoãn chút! Biểu ca của ta chính là đệ tử chân truyền của Lãnh Nguyệt Tông chủ - Bắc Kiếm Hàn! Đừng tường ngươi có chút quan hệ với đệ tử mới thu nhận của Ngao Xương trưởng lão mà dám xấc mặt với ta!
Lưu Cát hừ lạnh nói, một cỗ uy áp vô hình đánh tới Trương Hằng.
- Ha ha ha...
Trương Hằng cười to ba tiếng, dường như không thấy chuyện nào buồn cười hơn việc này.
-o0o-