Lựa chọn tiên cốt xong, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện. Thấm thoát một ngày một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau. Dư Tắc Thành mở cửa phòng tu luyện bước ra, bay lên nóc nhà chờ đợi tia nắng đầu tiên chiếu xuống. Đây là thói quen từ lúc Dư Tắc Thành còn tu luyện ở Hắc Hổ đường giữ lại cho tới bây giờ. Tuy rằng nó gần như không có hiệu quả gì nhưng Dư Tắc Thành vẫn thích làm như vậy. Mỗi khi làm vậy, hắn có cảm giác như mình đang ở nhà, hắn đã quyết định rằng suốt cuộc đời mình cũng sẽ không từ bỏ thói quen này.
Hôm nay thời tiết rất lớn, thái dương dần dần dâng lên khỏi nhiều tảng mây đày đặc của Hiên Viên kiếm phái. Khi ánh dương quang bắt đầu chiếu rọi, Dư Tắc Thành nhắm mắt chờ đợi nó chiếu lên người mình, nhưng chờ mãi mà không thấy cảm giác ấm áp. Dư Tắc Thành mở bừng mắt ra, không ngờ phát hiện sư phụ của mình đang đứng ở cửa ra mái nhà nhìn mình.
Dư Tắc Thành vội vàng chấm dứt tu luyện, mở cửa động phủ định mời sư phụ vào ngồi, không ngờ Nam Thiên Chân Nhân kéo Dư Tắc Thành lại:
- Chuyện này quá khẩn trương, chúng ta đi ngay tức khắc.
Dứt lời ông bèn ngự kiếm bay lên mang theo Dư Tắc Thành ra khỏi Hiên Viên động phủ.
Nhìn thấy thần sắc khẩn trương của sư phụ. Dư Tắc Thành ấp úng hỏi:
- Sư phụ, người... người thật sự làm vậy với nữ nhân điên kia rồi sao?
Nam Thiên Chân Nhân trầm ổn gật gật đầu:
- Không biết tình huống sau này sẽ ra sao, ta muốn tranh thủ thời gian đưa con tới Chân Phật tông tẩy đi oán khí trên người con. Nếu ta xảy ra chuyện gì con hãy tự mình tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, sau đó chạy ra ngoại vực, tới Bồng Lai tiên sơn tìm Đại sư huynh con. Hoặc chạy qua cổ Tần địa vực tới Tử Dương cốc ở Tô châu tìm Nhị sư huynh. Ta đã gởi kiếm ảnh truyền thư cho bọn chúng, bọn chúng có thể thay ta truyền nghệ cho con.
Dư Tắc Thành lại hói:
- Sư phụ, chuyện nghiêm trọng đến vậy sao?
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Nếu như nàng bẩm báo chưởng môn, ta phạm tội dám thi pháp với đồng môn phạm vào môn quy điều thứ nhất. Nhẹ thì bị phế tu vi, trục xuất khỏi môn phái, nặng thì đánh thẳng vào luân hồi. Ta sinh là người Hiên Viên kiếm phái, chết cũng phải làm quỷ Hiên Viên kiếm phái, trước khi người mặt sắt của Chấp Pháp đường tới, ta sẽ tự bạo Kim Đan, lấy cái chết để đền tội.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nhưng... sư phụ là vì cứu bà ấy mới làm như vậy...
Thần sắc Nam Thiên Chân Nhân tỏ ra buồn bã:
- Là ta mắc nợ nàng, lúc trước nàng tỏ ra càng ngày càng cao ngạo, càng ngày càng nổi bật, ta thật sự không đuổi kịp bước tiến của nàng, không muốn bị nàng vượt mặt cho nên giữa chúng ta mới sinh ra quá nhiều chuyện hiểu lầm. Bất quá ta không hối hận về quyết định này, nếu sư nương của các con còn sống, các nàng cũng sẽ ủng hộ ta.
Dư Tắc Thành gật đầu, chợt chú ý tói hai chữ "các nàng', dường như sư nương của mình hơi nhiều một chút...
Nam Thiên Chân Nhân mang theo Dư Tắc Thành bay ra được chừng trăm dặm, bèn lấy từ trong túi càn khôn ra một chiếc thuyền buồm to chừng bàn tay. Sau đó ông thầm niệm chú, lập tức thuyền buồm đón gió hóa lớn, hóa thành một chiếc thuyền bay có đầy đủ buồm, chèo, vô cùng xinh đẹp.
Thuyền này dài chừng ba trượng, rộng khoảng chín thước, có hình thon dài như hạt gạo. Trên thuyền có ba cột buồm, mỗi cột buồm cao hai trượng. Cánh buồm do gấm ngũ sắc may thành, mỗi mặt buồm có vẽ một đồ án trên đó. Mặt buồm thứ nhất là hình một con nghiệt long, buồm thứ hai là một con phong điểu, buồm thứ ba là một mảng mây mù.
Hai bên hông thuyền có năm đôi mái chèo ngắn thò ra ngoài, hiện tại những mái chèo này vẫn bám chặt vào thân thuyên, không hoạt động.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Thuyền này có tên là Long cốt Phàm Đĩnh, là do người Thác Nạp ở đảo Hoài Đặc ngoài Thương Khung hải luyện chế mà thành, không nằm trong hệ thống phi thuyền vân chu của Tu Tiên Giới Lục Vực Thương Khung ta. Năm xưa lúc ta còn ngao du thiên hạ, thuyền này đã giúp ta ngao du khắp Thương Khung hải, không đâu là không tới được.
Hôm nay ta tặng nó lại cho con. Có thuyền này con có thể đi khắp ngũ hồ tứ hải, ngoài ra tốc độ phi hành của nó cũng có thể coi như tạm được, tối thiểu cũng nhanh hơn ta mang theo con phi hành. Lên thuyền đi thôi.
Dư Tắc Thành và Nam Thiên Chân Nhân cùng nhau lên thuyền. Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, không ngờ trên thuyền này không có không gian pháp thuật, khoang thuyền vô cùng nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể xếp bằng ngồi xuống.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Người ở ngoại vực không biết không gian pháp thuật, bất quá ưu điểm lớn nhất của thuyền này chính là nhanh. Từ xưa tới giờ ta chưa từng thấy thuyền nào có tốc độ nhanh hơn nó.
Dứt lời Nam Thiên Chân Nhân lấy ra ba viên linh thạch trung phẩm, cho vào trong một lò lửa. Lập tức cả thuyền dường như vừa sống lại phát ra những tiếng kêu ầm ầm sống động.
Một ảo ảnh bản đồ xuất hiện trước mặt hai người. Nam Thiên Chân Nhân chỉ vào một điểm trên bản đồ nói:
- Thương châu, Mạc Ngọc sơn, Chân Phật tông.
Lập tức ảo ảnh bản đồ biến mất, sau đó thuyền bắt đầu bay đi. Ba cánh buồm không gió mà tự căng phồng, năm đôi mái chèo nháy mắt dài ra, bắt đầu hoạt động. Lập tức chiếc thuyền hóa thành một trận cuồng phong bay thẳng về phương xa, càng ngày càng nhanh. Dư Tắc Thành nhẩm tính với tốc độ này, ước chừng một giờ có thể bay được sáu ngàn dặm, so ra nhanh hơn bản thân hắn ngự kiếm phi hành không biết bao nhiêu mà kể.
Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Sư phụ, ảo ảnh bản đồ vừa rồi dường như không phải là ảo thuật...
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Đúng, người Thác Nạp sở trường về quang thuật, con rối, vừa rồi là quang thuật chứ không phải ảo thuật, không cùng hệ thống với Tu Tiên Giới Lục Vực chúng ta. Người Thác Nạp có thể kết giao bằng hữu, người của những vùng khác ở ngoại vực thiếu văn minh, có kẻ vô cùng giảo hoạt, có người cuồng bạo hung tàn, có kẻ như dao hai lưỡi. Nếu gặp phải bọn họ con cần phải dùng biện pháp đánh trước, kết giao sau. Phải đánh cho bọn họ tâm phục, mới có thể làm bằng hữu cùng bọn họ, nếu dùng tình cảm mềm yếu bọn họ sẽ leo lên đầu con mà ngồi.
Du Tắc Thành gật gật đầu:
- Con sẽ đi tới đó chơi một chuyến, để xem người Thác Nạp ra sao.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- Nữ nhân Thác Nạp mắt xanh, anh dũng hào sảng, làn da trắng toát, chỉ là hơi thô kệch một chút. Chờ sau khi con đạt tới Trúc Cơ đi ra ngoài thí luyện, lúc ấy hãy đi chơi một chuyến.
Dư Tắc Thành lại hói:
- Sư phụ, tốc độ của thuyền này đạt tới sáu ngàn dặm phải chăng đã là nhanh nhất?
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Thuyền này càng chạy càng nhanh, cuối cùng có thể đạt tới mỗi canh giờ bay vạn dặm. Thật ra tốc độ nhanh nhất của nó là trong Thương Khung hải, tuy rằng con thấy người tu tiên thích phi xa bay lượn trên không, nhưng nếu bọn họ tới Thương Khung hải, ai không chịu đi dưới nước, rốt cục cũng gặp phải số phận thuyền hủy người vong.
Dư Tắc Thành lấy một bình Bích Liên Thiên trong thế giới Bàn cổ ra dâng cho sư phụ. Nam Thiên Chân Nhân tiếp lấy nốc một ngụm:
- Hương vị rượu này hết sức tinh thuần, ngon, ngon lắm...
Sau đó giọng Nam Thiên Chân Nhân chợt trở nên kiên quyết:
- Hôm qua lúc ta đến gặp nàng, nàng đã bắt đầu bị kiếm băng phụ thể, tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu trở nên điên cuồng. Nếu như ta tới chậm ba ngày, có lẽ không thể gặp mặt nàng được nữa... Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Tắc Thành này, Tam sư huynh của con rất thích nói chuyện, thật ra đó là biểu hiện trong lòng nó không chịu được tịch mịch, cho nên mới như vậy. Ta đã đưa nó tới Thiên Tâm phong cùng Thái Hà tiên tử tu luyện Bi Dực kiếm, không lâu sau hai người sẽ nảy sinh tình cảm với nhau, kết thành kiếm lữ. Bất quá cả đời này nó cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ.
Đại sư huynh và Nhị sư huynh của con ở khá xa, bọn chúng phát triển rất tốt bên ngoài, sau này cũng sẽ không trở về cho nên chuyện này ta cũng chỉ có thể phó thác cho con. Nếu sau này ta cũng dần dần hóa điên, con nhất định phải đánh chết ta trước khi ta hoàn toàn điên cuồng!
Dư Tắc Thành nghe vậy giật mình kinh hãi, há miệng muốn nói. Nam Thiên Chân Nhân khoát tay ngăn lời hắn lại, nói tiếp:
- Trong bảy sư huynh đệ chúng ta. Thanh Hà sư huynh vì trợ quyền cho người khác mà tử trận ở Khiên Cơ tông. Mã úc sư đệ khi báo thù cho Thanh Hà sư huynh bị trọng thương, mất đi tu vi dần dần chết già, sau khi chuyển thế vẫn không tìm được đệ ấy.
- Lưu Vân Đại sư huynh vốn là đệ tử kiệt xuất nhất, có tiền đồ nhất trong bảy người chúng ta. Khi chúng ta vừa mới Trúc Cơ xong, huynh ấy đã Kết Đan. Tính tình huynh ấy rất trọng nghĩa khí, vạn phần chiếu cố cho chúng ta, giúp đỡ chúng ta không tiếc mạng mình. Nếu như huynh ấy không chết, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh tuyệt đối không thành vấn đề.
- Đáng tiếc sau này huynh ấy trở nên mê muội, phát điên phát cuồng, cho rằng tục duyên của mình chưa hết cho nên không thể phi thăng Tiên Giới. Vì vậy huynh ấy giết vợ giết con, giết cha giết mẹ, giết sạch cả người trong bộ tộc của mình. Sau đó huynh ấy bắt đầu một trường đại đồ sát trong vùng đất hàng ngàn dặm, toàn bộ năm mươi vạn dân chúng của cả một quốc gia bị huynh ấy giết chết. Sau sư phụ ta phải đích thân xuất thủ, đánh cho huynh ấy hình thần câu diệt.
Ôi, mỗi lần ta nhớ tới thảm kịch ấy lòng ta lại đau như dao cắt. Đại sư huynh trượng nghĩa như vậy, không ngờ lại trở nên thế kia.
Giọng Nam Thiên Chán Nhân lộ vẻ bùi ngùi:
- Hai tên tiểu sư điệt song sinh ngoan ngoãn dễ thương vô cùng, hết thảy dường như vẫn còn rành rành trước mắt...
- Việc này ảnh hướng quá lớn, sau khi sư phụ ta giết chết sư huynh, trong lòng sinh ra ma chướng, sau đó không thể nào yên ổn chuyển thế mới biến thành Tứ sư huynh của con hiện tại. Còn hai phần nguyên thần khác, hiện tại vẫn chưa biết ở nơi nào.
- Cho nên nếu sau này ta trở nên điên cuồng như vậy, Tắc Thành con phải giết ta đi, như vậy ta còn có thể chuyển thế, còn có một khả năng có thể tiếp tục cầu đạo tu tiên. Nếu không, mê muội đến cuối cùng sẽ hình thần câu diệt, không còn chút sinh cơ nào.
- Đồng thời nếu Tắc Thành con bị mê muội tâm trí vậy sư phụ cũng đành phải vung kiếm giết con, đưa con chuyển thế mà không hề do dự, con phải hiểu được chuyện này.
Dư Tắc Thành nghe vậy lặng yên rất lâu không nói, sau đó mới kiên quyết gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Sư phụ, xin người yên tâm, chuyện này Tắc Thành ghi nhớ trong lòng.
Nam Thiên Chân Nhân không nói nữa nhắm mắt lại dưỡng thần. Thuyền vẫn bay nhanh trên không, không lâu sau đã ra khỏi địa phận Lương châu, tiến vào Thương Khung hải, đáp xuống mặt biển, sau đó bắt đầu rẽ nước chạy băng băng. Sau khi thuyền này hạ xuống biển chẳng khác nào cá gặp nước, rồng về biển cả, nháy mắt đã vọt xa ngàn dặm, còn nhanh hơn cả lúc bay trên không.
Toàn thân thuyền hóa thành một vệt sáng kéo dài, lướt nhanh trên mặt nước. Những nơi mà nó đi qua không hề dậy sóng, dường như thuyền này không hề tồn tại trên mặt biển.
Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng kinh ngạc. Nam Thiên Chân Nhãn giải thích:
- Đây là sở trường của người Thác Nạp, cả chiếc thuyền đã được quang hóa, thứ nguyên hóa, nhờ vào lực cách ly điện tử của biển cả gì đó kích thích thuyền phi hành. Lời này là năm xưa ta hỏi, bọn họ đã trả lời như vậy, chỉ là vùng thiếu văn minh, không đáng để nói tới. Chỉ cần một kiếm trong tay Hiên Viên kiếm phái chúng ta, thừa sức khiến cho bọn họ biến thành tro bụi.
Thuyền vẫn chạy như bay trên Thương Khung hải suốt đêm, sau đó tới đại lục, buồm hạ xuống, thuyền tiếp tục phi hành. Bay được chừng ba ngàn dặm tốc độ của nó chợt giảm xuống, bay theo một cổ đạo phía trước.
Nam Thiên Chân Nhân nhìn thoáng qua:
- Sắp đến Thương châu rồi, hay quá. Tắc Thành, dưới chân chúng ta là Tiên Tần cổ đạo, Thương châu là phi địa, phải băng qua Tiên Tần cổ đạo mới có thể tới được.
Dư Tắc Thành nhìn xuống dưới, chỉ thấy một con đường lớn kéo dài thẳng tắp ra xa, rộng chừng ba trượng, giống hệt như Tiên Tần cổ đạo ở quê minh, không khỏi gật gật đầu.
Thuyền bay thêm trăm dặm, sau đó từ từ hạ xuống. Nam Thiên Chân Nhân bước xuống, nói với Dư Tắc Thành:
- Phía trước chính là cầu Tiên Tẩn cổ đạo, lộ trình còn lại không thể phi hành, phải dựa vào cước bộ của chúng ta.
Dư Tắc Thành cùng bước xuống thuyền, Nam Thiên Chân Nhân niệm chú thu thuyền lại, sau đó đưa cho Dư Tắc Thành:
- Đây là của con, hãy đối xử tử tế với nó.
Dư Tắc Thành đón lấy thuyền buồm, đồng thời Nam Thiên Chân Nhân truyền một cỗ thần thức pháp chú vào đầu hắn:
- Đây là pháp chú thu thuyền lại, thả thuyền ra. Đáng tiếc con chưa đạt tới Trúc Cơ ta không thể truyền thụ cho con quá nhiều thứ, tránh cho con rối loạn tâm thần.
Dứt lời Nam Thiên Chân Nhân dẫn Dư Tắc Thành chậm rãi men theo Tiên Tần cổ đạo tiến về phía trước.
Dư Tắc Thành đi được vài bước mới phát hiện khách đi đường vô cùng tấp nập. Phía trước bọn họ là một thương đội có chừng mười mấy chiếc xe ngựa chở hàng hóa. Phía sau bọn họ là một nhà có bảy, tám người, một đại hán đang gánh hai đứa bé ớ hai đầu quang gánh, mẫu thân chúng thì dắt tay một đứa khác lớn hơn, sợ rằng nó sẽ đi lạc. Một lão thái thái ngồi trên xe một bánh, do đứa con trai thứ hai đẩy.
Sau những người này có ba vị hòa thượng. Bọn họ mặc áo cà sa, cổ đeo tràng hạt nhưng tràng hạt của bọn họ làm từ vàng ròng, trên áo cà sa trang trí rất nhiều bảo thạch kim tuyến. Ba hòa thượng này có vẻ mặt vô cùng hung dữ, nếu không phải trên đầu bọn họ có hương điểm, đánh chết cũng không ai nhận ra bọn họ là hòa thượng. Dư Tắc Thành thấy vậy lấy làm kỳ bèn hỏi, Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Đây là đệ tử của Đại Tạo Phật tông ở Thương châu, bọn họ và Chân Phật tông là từ Tâm Phật tông phân giải mà ra, vốn Tâm Phật tông là một trong những thượng môn sau vì ly niệm trong tông bất đồng, cuối cùng chia ra làm mười phái. Hiện tại chỉ có Đại Tạo Phật tông, Ác Phật tông, Chân Phật tông là còn nằm trong tám trăm bàng môn, bảy tông môn khác đã bị diệt mất.
Đại Tạo Phật tông... Đúng rồi, lão Phật gia của sáu phái Tây Lĩnh Tây Thánh Hoan Hi Thiên dường như là đệ tử của Đại Tạo Phật tông. Dư Tắc Thành vừa nghe sư phụ kể chuyện vừa ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Dần dần hắn phát hiện Tiên Tần cổ đạo ở đây trở nên khác với Tiên Tần cổ đạo ở quê nhà. Cây cối ven đường dần dần biến mất, thay vào đó là từng phiến đá cẩm thạch điêu khắc. Những hoa văn điêu khắc dường như là một loại phù văn chú ngữ nào đó nhưng không phát hiện dấu vết gì của linh khi pháp lực.
Đi tiếp về phía trước là một dốc núi, bởi vì sườn dốc ngăn cản cho nên không thể nhìn
thấy sự vật phía trước nhưng Dư Tắc Thành nghe dưới chân mình có tiếng động ầm ầm như sấm.
Hắn bèn hỏi sư phụ:
- Sư phụ, tiếng động dưới chân chúng ta là gì vậy?
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Theo như Bất Ngôn tông điều tra, tiếng động dưới chân ta là tiếng của dung nham núi lửa. Thật ra chỗ chúng ta đang đứng chính là miệng núi lửa, dung nham núi lửa này bổ sung năng lượng cho cầu Tiên Tần cổ đạo.
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng kinh ngạc, cầu Tiên Tần cổ đạo này làm gì cần bổ sung năng lượng. Nhưng lúc hắn đi tới sườn đốc, nhìn thấy quang cảnh phía dưới, lập tức ngây người tại chỗ.
Tiên Tần cổ đạo dưới dốc này không dùng cho khách qua đường đi lại, mà mặt đường tự động vận chuyển người xe, gia súc... ở cuối sườn dốc là một thạch trận thật lớn, do ba trăm sáu mươi lăm tảng đá tạo nên một trận thế kỳ lạ
Mỗi tảng đá này to chừng sáu thước, cao mười thước, có hình dáng khác nhau, tất cả tạo thành một trận thế hình tròn. Tiên Tần cổ đạo tự động mang người trên đường đưa vào trận này.
Sau đó bên trong thạch trận bắn ra một đạo hào quang, hào quang phóng vút lên cao tới mây xanh. Tất cả những người trong trận lập tức biến mất, ngay tức khắc có một nhóm người khác xuất hiện, những người này được Tiên Tần cổ đạo tự động chuyển tới suờn dốc đối diện, rời khỏi nơi này.
Dư Tắc Thành kinh ngạc nói:
- Đây... đây là truyền tống trận...
Nam Thiên Chân Nhân nói:
Đây là truyền tống trận của Tiên Tần cổ đạo. Thương châu là một vùng phi địa, nghe nói là một ngôi sao trên trời. Chỉ có thông qua Tiên Tần cổ đạo này mới có thể tới được Thương châu, đây là một trong mười tám Tiên Tần cổ đạo thông tới Thương châu. Con đi nhanh lên, đừng để chậm trễ đi sau người khác.
Dư Tắc Thành bước lên trên Tiên Tần cổ đạo, lập tức thân thể hắn chậm rãi di chuyển theo mặt đường. Đồng thời lúc này thân thể hắn như bị cố định lại, chỉ có thể xoay sở trong một không gian nhỏ hẹp.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Đừng loạn động, đi trên này phải hạn chế như vậy, nếu không, súc sinh sẽ kinh sợ chạy loạn cả lên. Tắc Thành, con xem, đây là thứ mà tổ tiên thế giới Thương Khung chúng ta để lại, thật sự hết sức thần kỳ.
- Thật ra đây cũng là bình thường. Tu Tiên Giới ở thế giới Thương Khung chúng ta từ khi Hiên Viên Hoàng đế xác lập Nhân tộc là chủ nhân của thế giới, bắt đầu truyền thừa, cho tới bây giờ đã hàng chục vạn năm, từng có thời huy hoàng cực độ.
- Nghe nói vào thời kỳ thượng cổ, thời của Hiên Viên Hoàng đế, người đời ai ai cũng là bậc thần tiên, có thể bốc đất lên tạo thành người, có thể bay thẳng tới các vì sao, có thể tái sinh Càn Khôn, đó chính là thời kỳ hoàng kim.
- Sau nghe nói thiên nhân phân ly, lại trải qua loạn yêu ma, đại hồng thủy diệt thế, thế giới Thương Khung suýt chút nữa trở về thời kỳ hồng hoang. Rốt cục nhờ vào Đại Vũ Thần Đế đứng ra ngăn sông dời núi, trị thủy diệt yêu, đánh tan Long tộc, dẹp yên Hải tộc, Nhân tộc chúng ta mới có thể tồn tại cho tới bây giờ. Sau Tiên Tần Thủy Hoàng trung hưng, Nhân tộc mới trở nên hưng thịnh, phân châu định hải, mở mang bờ cõi, mới có chúng ta hôm nay.
- Truyền tống trận vượt không gian đưa người tới chỗ một phi địa như Thương châu, vào thời kỳ Tiên Tần bất quá chỉ là pháp thuật nho nhỏ mà thôi. Thế nhưng hiện tại cho dù tập họp tất cả thượng môn lại cũng không thể tạo ra được một truyền tống trận khổng lồ, chỉ cần linh thạch là có thể tạo phúc cho bá tánh sinh linh như vậy. Cho nên thời hiện tại có người gọi là thời mạt pháp.
Lúc trước ước mơ lớn nhất của ta là khôi phục lại thời kỳ huy hoàng của nhân loại như thời viễn cổ, đáng tiếc càng dấn thân làm càng thấy khó. Hiện tại ta bất quá chỉ mới cảnh giới Kim Đan Long Hổ mà thôi, hoài bão không thể nào thực hiện, sống uổng một đời. Nếu sau này ta chết đi, con hãy cố gắng kế thừa ý chí của ta làm sao cho Nhân tộc chúng ta vĩnh viễn trường tồn, tái hiện huy hoàng thời viễn cổ. Thật ra chúng ta không làm được nhưng chúng ta có thể truyền ước mơ này xuống dưới, đời đời kiếp kiếp như vậy, tương lai hậu bối của chúng ta nhất định có thể làm được.