Ngày thứ tám, Dư Tắc Thành đã bất đầu hành động bắt giết. Ngày hôm qua đại chiến qua đi, hắn không làm gì, chính là cho những đệ từ tàn dư chạy trốn kia một ảo giác bọn chúng đà được bình an vô sự, không ai có thể tìm được bọn chúng, mà hôm nay bắt đầu bắt giết.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay khắp ba chỗ địa vực, bắt đầu quá trình từ từ tìm kiếm tàn quân. Ba chỗ địa vực không biết vì sao không có một sinh vật nào cả chỉ có vô số cá trong nước, vô luận địch nhân nấp ở chỗ nào đối với Dư Tắc Thành mà nói đều không là vấn đề.
Hắn tùy cơ phóng ra Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, ma niệm này tự động tìm kiếm, trong nháy mắt phụ thân trên người một đệ tử Bất Tử Tông đang trốn tránh dưới đất. Sau đó Dư Tắc Thành thông qua kết nối tinh thần này ung dung xác định vị trí của đối phương, đây là biện pháp tìm kiếm của hắn.
Dư Tắc Thành yên lặng tới gần phương vị kia, trường tiên Huyền Hồn Ti len lén đâm ra theo mặt đất tới gần địch nhân. Đối phương ẩn núp dưới mặt đất một trượng, nằm trong trạng giả chết giả, tim không đập, không tư duy, không phản ứng.
Trường tiên này dò đường từng chút một dưới đất, không một tiếng động cuốn lấy hắn, trong nháy mắt phanh thây, bắt hồn phác, thu túi trữ vật, vô thanh vô tức đánh chết hắn.
Xong rồi, đổi mục tiêu kế tiếp, cứ như vậy Dư Tắc Thành bắt đầu hành động truy sát, vô thanh vô tức đánh chết mai táng từng người một.
Ở lần thứ bảy thần thức vô ý toát ra, Dư Tắc Thành nở nụ cười, lần phụ thân này không ngờ không phải đệ tử sáu phái mà là dân bản địa. Hai mươi năm một lần luân hồi, vẫn có một ít người có thể chạy trốn lần kiếp nạn này, bọn họ mở ra một mật thất dưới hồ nước, ẩn nấp ở trong đó.
Dư Tắc Thành không quấy nhiễu bọn họ, tiếp tục tìm kiếm dư nghiệt sáu phái, sau đó thu hoạch Trúc Cơ Đan. Hành động của hắn đơn giản mà có thứ tự, từng địch nhân bị lặng lẽ đánh chết.
Ở ngày thứ chín, Dư Tắc Thành ở trong một gốc cây cổ thụ không ngờ tìm được một đệ tử Huyết Thú Tông, người này hòa hợp nhất thể với cây cối, vì vậy mới tránh thoát giết chóc của những người khác. Dư Tắc Thành suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp giết chết hắn, trước tiên thu túi trữ vật trên người hắn để xem bên trong có cái gì.
Ngoại trừ mấy khối linh thạch, còn lại chính là rất nhiều bình tiên huyết, có hơn mười bình lớn, cần có máu của hàng chục người mới có thể nhiều tới mức này. Hơn nữa trong đó còn có mấy dòng chữ viết "thất tuế ấu nữ, (con gái bảv tuổi), "xử nữ mười tám tuổi"... làm tiêu ký. Chữ viết này đều là bút tích cá nhân, xem ra không phải tông môn cung cấp, mà là chính hắn thu thập. Lấy máu nhiều như thế, người bị lấy khẳng định không thể sống nổi, lập tức khiến Dư Tắc Thành nổi lên sát tâm.
Nếu ngươi đã không làm người nữa ta đây sẽ không xem ngươi là người, một ngọn liệt hỏa luyện hóa sống cả hắn và đại thụ. Nghe tiếng kêu thảm thiết trong đại thụ, Dư Tắc Thành hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi.
Vốn sát tâm của Dư Tắc Thành đã phai nhạt nhưng nhìn vật phẩm của người này cất giấu lập tức sát tâm lại nổi lên trong lòng. Nếu hôm nay để cho một đệ tử sáu phái chạy thoát, tương lai lại có hơn trăm, thậm chí hơn ngàn người bởi vì một ý niệm từ bi của mình mà chết, cho nên một tên cũng không thể lưu lại.
Cuộc tàn sát tẻ nhạt bắt đầu. Dư Tắc Thành tìm kiếm lần lượt, gặp một người giết một người, liên tục đánh chết hơn bốn mươi người, mãi đến khi Hóa Sinh Thuật cũng không tìm được người phụ thân nữa, trận tàn sát này mới coi như kết thúc.
Ngay khi hắn cho rằng kết thúc, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện hơn mười nhân ảnh, những người này tiến về phía Dư Tắc Thành, từ rất xa đã quỳ lạy trên mặt đất. không ngừng hô hoán lễ bái.
Đi tới trước người nhìn kỹ, không ngờ đều không phải đệ tử sáu phái, mà là phàm nhân bản địa, chính là người ẩn nấp trong mật thất dưới hồ nước lúc trước Dư Tắc Thành phát hiện. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Những người này hướng về phía Dư Tắc Thành không ngừng lễ bái, trong miệng la lên:
- Tiên sư từ bi, tiên sư từ bi, cảm tạ tiên sư đánh chết ác ma.
Dư Tắc Thành đáp xuống trước người bọn họ, ước chừng có mười một phàm nhân, trên người những người này đều có dấu vết tu luyện qua, có khí tức Ngũ Hành.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Các ngươi làm sao tránh được trận đại kiếp này?
Một lão nhân đầu lĩnh trong đó nói:
Kiếp nạn này đã kéo đài ngàn năm, tổ tiên chúng ta ở đây lúc nào trong lòng cũng nghĩ cách làm sao tránh được nạn này, về sau trời không phụ người có lòng, tổ tiên đã phát hiện cơ quan mật thất trong hồ ở nơi này, ở trong đó đã học được thuật ngự thủy, ngự mộc, mỗi lần hạo kiếp đều có thể chạy thoát trăm người. Chúng ta ở nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh, mấy ngày qua vẫn nhìn thấy tiên sư đại từ bi đánh chết ác ma, cho nên chúng ta đi ra cảm tạ tiên sư.
Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn mọi người một cái, mỗi lần chạy thoát thân trăm người, sợ đều là thân tộc gia nhân của lão đầu này, những người khác cũng chỉ có thể chờ chết mất mạng. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không thể lộ ra một chút tin tức, bằng không nhất định bị đệ tử sáu phái phát hiện.
Những người này trên người có lực Ngũ Hành, có thể thi triển một ít pháp thuật thần thông, có thể thấy được bình thường nhất định là kẻ thống trị phàm nhân ở đây, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Khi kiếp nạn tới bọn chúng trốn đi trước tiên, phía sau nhất định có rất nhiều việc xấu xa.
Chẳng qua điều này cùng không có cách nào, có thể sống sót sau mỗi lần thí luyện của sáu phái cũng chỉ có thể làm như vậy. Bỏ đi, nước trong quá sẽ không có cá, mình sẽ không quản những sự tình này.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành sắc mặt u ám, lào nhân vội vàng nói:
- Chúng ta thấy tiên sư bắt ác ma khắp nơi cho nên chúng ta đi ra trợ giúp tiên sư. Quan Thiên Thủy Kính của cơ quan mật thất ở dưới nước chúng ta có thể phát hiện toàn bộ những người ẩn nấp, mời tiên sư quan sát.
Thì ra là thế, bọn chúng sợ sau khi Dư Tắc Thành ly khai, những người ẩn nấp kia bọn chúng không có năng lực đối phó, cho nên mới xuất hiện.
Dư Tắc Thành nhướng mày, chẳng qua việc này cũng bình thường, ba địa vực này không tiêu tán tất có động phủ pháp trận duy trì, xem ra cơ quan mật thất trong hồ kia chính là một trong số đó. Hắn bèn tiện tay đánh ra một ma niệm Hóa Sinh Thuật tiến vào trong cơ thể lão nhân. Dư Tắc Thành bắt đầu cẩn thận hỏi các loại sự tình, hỏi trong một khắc, xem ra lão nhân nói chính là sự thật, xác thực như vậy.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành đi theo lão nhân và mọi người tới cơ quan mật thất trong hồ, mọi người đi tới trong hồ trực tiếp bước vào nước, chân bước vào trong nước lập tức giống như tiến vào một thế giới khác. Dư Tắc Thành cũng tiến vào theo, một chân bước lên mặt hồ.
Mặt hồ này giống như một mặt gương, lại giống một lớp màn mỏng, trong nháy mắt Dư Tắc Thành tiến vào thế giới kia.
Trong động phủ này cũng không lớn, chật ních phàm nhân, đều là người nhà thân thuộc của những người này, trong đó thiếu nam thiếu nữ chiếm hơn một nửa. Chẳng qua điều này cũng bình thường, nếu bọn họ không bảo vệ người nhà của mình, ngược lại đi cứu những người khác, đó mới là khác thường.
Ở trong động thiên này có một thủy kính cực lớn, có thể thông qua thủy kính này quan sát hết thảy mọi nơi của ba chỗ địa vực. Đại chiến mấy ngày nay của Dư Tắc Thành toàn bộ bị những nfười này nhìn thấy, bọn chúng nhìn thấy Dư Tắc Thành ai nấy tỏ ra thành kính tới cực độ, đều quỳ lạy trên mặt đất.
Thông qua thủy kính này Dư Tắc Thành lại phát hiện mười ba đệ từ tàn dư của sáu phái mà mình không thể tìm được. Những người này trực tiếp biến mình thành cương thi, đã trở thành dị loại cho nên mới có thể tránh được Hóa Sinh Thuật của mình phụ thể tìm kiếm.
Dư Tấc Thành lập tức đi ra ngoài, dưới sự ủng hộ của phàm nhân lần lượt đánh chết mười ba Người này. Ba Người cuối cùng dưới thỉnh cầu của lão nhân. Dư Tắc Thành chi dùng Khốn Thần Ti vây khốn bọn chúng, sau đó lôi ra mặt đất giao cho phàm nhân.
Cừu hận naàn năm, thân nhân từ vong, aia viên hủy diệt làm cho nliững phàm nhân này vô cùng căm hận. Bọn họ dùng hòa diễm đốt ba người này thành tro, mừng mừng tủi tủi.
Ngày mai chính là thời gian đại môn của nơi thí luyện mở ra. Ban đêm Dư Tắc Thành bắt đầu sắp xếp thu hoạch của mười ngày này. Trúc Cơ Đan đạt được năm mươi mốt viên, trong đó có hai mươi chín viên bị hủy trong chiến đấu.
Linh thạch tính toán một chút, thu được khoảng chừng hơn mười vạn viên linh thạch hạ phẩm, thu được mấy trăm túi trữ vật, túi càn khôn. Có câu góp gió thành bão, trong lúc bất tri bất giác đã đạt tới một con số kinh khủng.
Pháp khí phi kiếm một kiện cũng không có, chẳng qua cương thi, cốt thú, trụ người ngược lại thu hoạch được vô số kể, Dư Tắc Thành cho một mồi lửa thiêu hủy hoàn toàn bọn chúng.
Nhân bì mỹ nữ tổng cộng lần này bắt được sáu mươi mốt người, đây xem như là thu hoạch lớn nhất, hắn cẩn thận để các nàng vào một chỗ trong túi Càn Khôn, cất dấu ở trong thế giới Bàn cổ.
Vật hưởng thụ của đệ tử Thiên Vu Giáo lưu lại đã góp nhặt vô số, mấy thứ này hắn đều lưu lại, chờ quay về sư môn, lưu lại một phần tốt nhất, toàn bộ những cái khác nộp lên trên.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời mọc lên. Dư Tắc Thành hấp thu tia nắng mặt trời đầu tiên, sau đó cáo biệt những phàm nhân này, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.