Tiên Ngạo Chương 574: Ba đại tinh thuyền

Dư Tắc Thành chộp lấy tay Hoàng Hiểu Đông lắc lắc:

- Thật hay, thật là hay quá, còn có thần thông cổ văn bậc này sao? Người đó ở đâu, mau dẫn ta tới gặp.

Hoàng Hiểu Đông cười, dẫn Dư Tắc Thành tới phòng khách nơi hai người kia đang chờ.

Từ rất xa, Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng, không khỏi cười thầm trong lòng. Một trong hai người chính là Hải Kính Chân Nhân của Thủy Kính tông, mình biết y, nhưng y không nhận ra mình.

Thủy Kính tông của y một năm trước bị mình tới trộm làm cho điên đảo, lấy được một vạn linh thạch và ba ngàn cân Thủy Tinh Dịch ở đó. Lúc ấy mình đã từng tìm hiểu tỉ mỉ về Hải Kính Chân Nhân này, người này là Giới chủ của Hải Kính giới, pháp lực cao thâm.

Lúc mình tới Thủy Kính tông ăn trộm, Hải Kính Chân Nhân này không có trong tông, nghe nói đã đi đâu đó thăm dò di tích cổ. Xem ra di tích này cũng có vẻ không tồi, nhưng bị cấm chế thượng cổ yêu văn làm khó, cho nên phải tìm một chuyên gia như mình phá giải.

Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, bề ngoài vẫn làm ra vẻ một học giả si mê yêu văn, không hỏi tới chuyện đời, chỉ cầu yêu văn, giao thiệp không sâu, không thông cách đối nhân xử thế. Tới đây, để ta xem rốt cục các ngươi khai phá được di tích cổ gì. Có câu là gặp mặt có phần, để ta giả chết bắt quạ, xem thử các ngươi có béo mập hay không...

Dư Tắc Thành nhanh chóng tiến vào, không chờ Hoàng Hiểu Đông giới thiệu, hắn đã giơ giấy rập ra nói:

- Thứ này ở đâu vậy, còn nữa không, còn nữa không, mau mau mang tới cho ta...

Hiện tại bộ dạng của hắn chẳng khác gì ác quỷ, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt kích động, hưng phấn không ngừng, hơn nữa hắn còn khống chế thần kinh của mình, khiến cho mình hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái phấn khởi, thật sự nghĩ rằng mình rất muốn yêu văn này. Đây là nếu muốn gạt người, phải gạt mình trước.

Hải Kính Chân Nhân chưa kịp lên tiếng, thiếu niên kia đã nói trước:

- Đây là thần thông cổ văn của Yêu tộc, chúng ta còn rất nhiều, bất quá không thể cho ngươi xem không công như vậy, ngươi phải nộp một số phí mới được.

Trong lúc nói chuyện, trên người y truyền ra dao động pháp lực, y đang kiểm tra cảm xúc chân chính của Dư Tắc Thành, để xem hắn có thật sự kích động hay không.

Dư Tắc Thành lập tức nói: Nguồn truyện: TruyệnYY.com

- Không phải chỉ là linh thạch thôi sao, ta có. Ba mươi vạn có đủ không, không đủ vậy năm mươi vạn... một trăm vạn, mau mau lấy yêu văn khác ra cho ta xem!

Dứt lời Dư Tắc Thành lấy ra một trăm viên linh thạch thượng phẩm, thuận tay ném hết cho Hải Kính Chân Nhân, lòng thầm hy vọng số linh thạch này không có linh thạch có dấu hiệu của Thủy Kính tông, mình từng lấy trộm ngàn viên khi trước.

Sau đó ánh mắt Dư Tắc Thành nhìn chăm chú thiếu niên kia giống như mãnh hổ nhìn dê béo, giống như nhìn thấy một người được tạo thành từ vô số yêu văn. Sau đó hắn xông về phía thiếu niên, hai tay giơ ra phía trước, luôn miệng van cầu cho ta, cho ta, ra sức chộp tới.

Thiếu niên kia không khỏi lùi lại phía sau một bước, Hải Kính Chân Nhân lập tức ngăn trước người y, nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Ta đã thu một trăm vạn linh thạch, được rồi, chúng ta sẽ đưa ngươi tới di tích thượng cổ nghiên cứu thần thông cổ văn, bất quá chúng ta phải xuất phát ngay tức khắc, không nên kinh động tới người khác.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Được rồi, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau mau đi thôi. Đi, đi mau, chúng ta lập tức lên đường... Khoan đã, chờ ta thu xếp hành lý một chút, sau đó sẽ xuất phát...

Dứt lời hắn sải bước ra ngoài, làm như đi thu thập hành lý, thật ra hắn bước nhanh ra đường, đi thẳng tới một cửa hàng bán tinh thuyền. Lần thăm dò di tích này nếu chẳng may đến hư không, nếu mình không chuẩn bị sẵn tinh thuyền, lúc ấy sẽ không trở về được.

Sau khi tiến vào cửa hàng, lão bản nơi này mới ăn tiệc từ chỗ Dư Tắc Thành trở về, thấy Dư Tắc Thành vào lập tức cất giọng mơn trớn:

- Nhiên Đăng Chân Nhân, xin hỏi ngài cần gì?

Dư Tắc Thành đáp:

- Lấy tinh thuyền cho ta, loại tốt nhất, tốc độ nhanh nhất, thao tác đơn giản một chút. Thời gian vô cùng cấp bách, nhanh một chút, ta cần tinh thuyền tốt nhất.

Lão bản lập tức vọt vào trong lấy ra ba chiếc tinh thuyền, đã được pháp thuật thu nhỏ lại.

Một chiếc giống như một luồng lôi quang, như Thiên Lôi hành không, hóa thành một quả lôi cầu. Bề ngoài lôi cầu lóng lánh vô số lôi quang, trong lôi quang lại có hào quang đủ các sắc màu xanh đỏ tím vàng, rực rỡ chói mắt khiến người ta trông thấy phải trầm trồ khen ngợi.

Chiếc thứ hai là một khối hàn băng có hình thoi. Khối hàn băng này dường như hình thành từ hàng ngàn hàng vạn khối băng nhỏ, xinh đẹp tinh khiết, màu trắng tinh thuần dạng lục lăng. Hàn băng trong suốt, toát ra khí tức lạnh lẽo, thần quang thấm nhuần vạn vật.

Chiếc thứ ba là một tinh thuyền hình chiếc lá xanh, có màu xanh lá cây trong suốt, giống như một chiếc lá bay bay, nhẹ nhàng khinh khoái, toát ra sức sống bừng bừng.

Dư Tắc Thành vừa thấy ba tinh thuyền này đã kêu lên một tiếng tốt. So với ba tinh thuyền này, tinh thuyền Hạo Đãng Thủy Bình Chu mà mình ngồi tới Nội Vực này chỉ là rác rưởi.

Lão bản nói:

- Đây là bảo vật gia truyền của bản điếm, tinh thuyền lôi điện này gọi là Lôi Đình Việt Không Chu chính là thuyền do Tông chủ Lôi Đình tông chế tạo. Lấy lôi điện làm thân thuyền, công thủ hoàn mỹ, là tinh thuyền có đẳng cấp cao nhất trong Tam Thiên giới.

- Tinh thuyền do hàn băng ngưng kết này tên là Băng Tinh Duy Ngã Chu do Giới chủ Nguyên Băng vực dùng nguyên băng ở đó chế thành, là tinh thuyền nhất đẳng.

- Tinh thuyền hình lá cây này tên là Bích Hải Trầm Quang Chu, chính là...

Dư Tắc Thành ngắt lời y:

- Nhanh một chút, đừng dài dòng nữa, tổng cộng bao nhiêu, ta mua hết.

Lão bàn khẽ cắn môi:

- Bốn ngàn vạn linh thạch, không thiếu một phân.

Dư Tắc Thành không nói nhiều lời, lấy bốn ngàn viên linh thạch thượng phẩm trong thế giới Bàn Cổ ra đưa cho y. Tuy rằng trong thời gian qua hắn cướp bóc rất nhiều môn phái, nhưng thu được linh thạch cũng không nhiều, hơn nữa tiêu xài vô số. Sau khi bỏ ra bốn ngàn vạn linh thạch mua tinh thuyền lần này, cuối cùng chỉ còn lại năm trăm viên linh thạch thượng phẩm.

Dư Tắc Thành cũng không rườm lời mặc cả, hơn nữa quả thật ba tinh thuyền kia cũng đáng giá này, sau khi tiền trao cháo múc, lập tức quay đầu rời khỏi.

Dư Tắc Thành ra khỏi cửa hàng, vừa truyền tin chuẩn bị xuất phát, vừa chạy nhanh về phía Tinh môn, chạy nhanh hơn bất kỳ ai, hắn không để ý tới khách qua đường nhìn thấy mình, ân cần thăm hỏi.

Hải Kính Chân Nhân đợi Dư Tắc Thành ra ngoài thu thập hành lý, mới quay sang nhìn thiếu niên, thiếu niên bèn nói:

- Xem ra tên này quả thật là si ngốc, đắm chìm trong yêu văn này tới mức mê muội.

Dường như Hải Kính Chân Nhân muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe thiếu niên nói vậy cũng cảm thấy dường như mình đã làm to chuyện. Người kia bất quá chỉ là Kim Đan Chân Nhân vừa mới tiến vào cảnh giới Long Hổ, bên mình cao thủ như mây, tại sao lại phải sợ hắn? Nhất định là suy đoán của mình có vấn đề, không hiểu vì sao nhìn thấy hắn. Thủy Kính của mình lại run lên bần bật không ngừng...?

Hải Kính Chân Nhân bèn nói:

- vẫn là công tử thông minh, chúng ta dùng hắn, kết quả hắn còn phải trả cho chúng ta một trăm vạn linh thạch, thuộc hạ thật sự vô cùng khâm phục. Ngài quả thật khéo bày mưu nghĩ kế...

Lời y vỗ mông ngựa thật kêu, thiếu niên công tử nghe vậy bật cười, tiếng cười của y vang lên đầy vẻ thiên kiều bá mị, khiến cho ngay cả Hải Kính Chân Nhân không nhịn được phải ngẩn ngơ.

Hai người bọn họ được Dư Tắc Thành truyền tin, bảo tới Tinh môn hội hợp cùng hắn. Sau đó ba người tụ tập, lập tức truyền tống lên đường.

Ba người truyền tống một hơi hai mươi năm lượt, ghé qua vô số địa vực. Có khi đột nhiên dừng lại, có khi tăng tốc rất nhanh, bọn họ muốn thoát khỏi người theo dõi phía sau nếu có. Tới lần truyền tống sau cùng, đưa Dư Tắc Thành tới một nơi địa vực.

Nơi đây có tên là Phong Mông giới, thuộc vùng địa vực hẻo lánh. Phong Mông phái nơi này chỉ còn lại trên danh nghĩa, đã bị môn phái khác thâu tóm. Nội Vực ở Tam Thiên giới thường xuyên giao lưu, liên kết thế lực với nhau, không còn có chuyện một môn phái đối kháng lại tất cả, ai nấy đều kết minh, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể đứng vững gót chân trong Nội Vực này.

ở Phong Mông giới này không có đặc sản gì cả, đặc điểm duy nhất chính là cuồng phong vô tận. Phong Mông giới này là thế giới vô nghĩa nhất ở Tam Thiên giới này, ngay cả yêu ma cũng không muốn sống ở nơi này.

Nhưng ở địa vực này vẫn có con người sinh tồn, bọn họ đào động ngầm dưới đất, tuy khó khăn nhưng vẫn cố gắng sinh tồn.

Có lẽ chỉ có địa phương như vậy mới có di tích thượng cổ, thật ra di tích thượng cổ là di tích lưu lại từ thời bảy mươi hai Dị tộc Đại Liên Minh, vốn chúng trải rộng khắp thế giới Thương Khung, nhưng di tích thượng cổ trên Lục Vực đã sớm bị Tiên Tần đế quốc khai phá không còn. Thật ra ở một mức độ nào đó, khoa học kỹ thuật ở thời Tiên Tần đều có nguồn gốc từ bảy mươi hai Dị tộc Đại Liên Minh.

Hiện tại địa phương còn sót lại nhiều di tích thượng cổ nhất, chính là những mảnh vỡ của đại lục Côn Ngô lúc Hiên Viên Hoàng đế đại chiến Đại Liên Minh đánh tan.

Bản thân những di tích thượng cổ này đều có cấm chế bảo vệ của riêng mình, cho nên dù đại lục sụp đổ, cấm chế bảo vệ của chúng cũng sẽ khởi động, có thể tiếp tục tồn tại bên trong Thanh Minh. Tam Thiên giới này là do Quang Thần tông khai phá dần dần những mảnh vỡ của đại lục Côn Ngô, cho nên nơi này còn sót lại di tích thượng cổ nhiều nhất.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-ngao/chuong-572/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận