Dưới áp lực nặng nề này, bên trong cơn lốc xoáy thần binh vang lên những tiếng leng keng trong trẻo, một bóng người phóng vút lên cao, thân thể phát ra hào quang vô tận chống lại hai cường địch này.
Dư Tắc Thành xuất ra Lục Kiếm, hóa thành kiếm cưu, xuất ra một chiêu Triển Sí Cao Phi hóa thành một đạo quang ảnh, lập tức phá tan áp lực này. Quang ảnh nhanh như điện chớp giáng một đòn vào miệng kình ngư đang xông tới với khí thế hùng hậu, nháy mắt chém tan hết thảy, phá nát miệng kình ngư, phá giải được chiêu Kình Cự Thôn.
Dư Tắc Thành bay lên không hút lấy lực Tinh Thần, mượn đó sử dụng Kiếm Tinh Vũ. Hắn gầm lên một tiếng, dùng lực Tinh Thần xuất chiêu Vạn cổ Vân Tiêu Nhất Vũ Mao. Lập tức một trăm lẻ tám Kiếm Tinh Vũ bay ra, hóa thành đại trận Tinh Thần trên không, cũng hình thành một cơn lốc xoáy thật lớn. Dư Tắc Thành lấy cơn lốc xoáy đối kháng cơn lốc xoáy, lấy kiếm trận phá thần binh, nháy mắt đánh nát thần binh vô tận của Bạch Nguy Nan.
Đối phương không thèm để ý, nháy mắt đã công kích tiếp, Kình Đông Hải phát lực, lại là thiên địa cộng hưởng:
- Kình Cự Lãng!
Một luồng khí thế uy áp vô tận bùng lên, trên mặt đất đột ngột xuất hiện đầy nước, hóa thành sóng lớn ngập trời đổ ập về phía Dư Tắc Thành.
Lập tức sóng kia hình thành những đợt sóng thần liên tiếp, đợt sau cao hơn đợt trước, cuồn cuộn ập tới, khí thế hùng hồn.
Bạch Nguy Nan cũng lập tức ra tay, sự phối hợp chặt chẽ giữa hai người bọn chúng làm cho người ta phải tắc lưỡi khen vùi. Trong những đợt sóng thần này, vô số đao thương kiếm kích lại một lần nữa xuất hiện. Đây là điện quang do Bạch Nguy Nan phân ra, toàn là một phần của thân thể y. Những đao thương kiếm kích kia trong sóng thần nếu so với thần binh trong cơn lốc xoáy, dường như biến hóa kịch liệt hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Kiếm khí lần trước của Dư Tắc Thành lần này không thể nghiền nát chúng, đây là yêu thuật thần kỳ của Bạch Nguy Nan. Công kích nào cũng chỉ có thể sử dụng với y một lần, lần thứ hai lập tức sinh ra kháng thể phòng ngự, khiến công kích của đối phương mất đi uy lực. Đây là năng lực thần thông huyết mạch mà hảo hữu Bất Tử Tinh Tàm đã cho y.
Công kích của Kình Đông Hải vô cùng kinh khủng, mang uy thế hủy thiên diệt địa, quét cả thiên hạ, còn công kích của Bạch Nguy Nan lăm le đoạt mạng, dùng số lượng để phá địch, uy lực chí mạng vô hình. Hai người phối hợp với nhau cực kỳ nhuần nhuyễn, làm gia tăng chiến lực lên vô số lần.
Đối mặt với sóng thần ập tới, Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, lực Sát Ma bạo phát. Hắn chém ra một kiếm nhắm vào sóng thần hung hãn, anh dũng xông về phía hai Đại Yêu Ma, không hề do dự.
Lập tức kiếm này chém sóng thần làm hai nửa. Sóng thần đương nhiên hùng mạnh, quét cả thiên địa, nhưng nếu so với kiếm lực vô thượng của Dư Tắc Thành thì còn kém hơn vô số.
Thần binh hệ Thủy đủ loại xuất hiện bên cạnh Dư Tắc Thành, chuẩn bị triển khai đủ các thủ đoạn công kích. Bất chợt Dư Tắc Thành mở một tiên nhãn trên trán nhìn về phía chúng, chính là Khống Tử tiên nhãn, đồng thời khởi động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật.
Các loại thần binh bị Khống Tử tiên nhãn nhìn tới lập tức nổ ầm ầm. Tử vong lan truyền theo Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, vốn tất cả đao thương kiếm kích điện quang tách ra từ thân thể Bạch Nguy Nan, hai bên có cùng nguồn gốc, chính là một thể. Lúc này bị Khống Tử tiên nhãn khắc chế, vô số đao thương kiếm kích nổ tung, tử vong hết sạch.
Những tử quang trước đây lan tràn khắp mặt đất, trên không cũng theo đó tử vong. Bạch Nguy Nan hét lên một tiếng đau đớn, thân thể nổ tung một nửa, lập tức rơi từ trên không xuống.
Kiếm quang Dư Tắc Thành đột ngột bừng sáng, rọi thấu cả đất trời, sau đó chợt tắt đi, chém về phía Kình Đông Hải. Đạo kiếm quang này dường như có thể khiến cho thiên địa lật nhào, vũ trụ ngã nghiêng đột ngột co rút lại thành một đạo kiếm quang màu bạch kim nhỏ, sau đó hóa thành một tia điện chém xuống. Đạo kiếm quang này dường như có thể vượt qua gông cùm xiềng xích của Thời Không, kiếm quang vừa lóe, hoàn toàn không để cho đối phương bất cứ khe hở nào để né tránh hay chống đỡ.
Kiếm quang dày đặc như đan lưới, vô số kiếm quang lấp lánh thiểm điện khiến cho cả đất trời biến sắc.
Kiếm quang vô tận chém về phía Kình Đông Hải, thình lình xuất hiện hàng trăm đạo kiếm quang hùng mạnh nối liền trời đất. Kiếm quang này chói mắt vô kể, dừng lại giữa không trung một chút, sau đó hóa thành cầu vồng kiếm vô tận, lấy khí thế long trời lở đất mang theo đạo Thần Dương cùng lực Sát Ma, âm thầm lặng lẽ chém xuống. Kiếm quang này khiến cho người ta có cảm giác không gì là không thể phá, linh hoạt sắc bén, cương mãnh vô cùng.
Kình Đông Hải nhìn thấy kiếm quang như vậy, không nhịn được buột miệng kêu lên:
- Hiên Viên kiếm pháp??
- Kình Phiên Thân!
Lại là một chiêu thiên địa cộng hưởng, kình ngư mà Kình Đông Hải đang cỡi đột ngột nổ tung, hóa thành một đạo lưu quang, chắn trước người y. Sau đó lưu quang bất ngờ hợp lại thành một con kình ngư khổng lồ thực thể bao phủ xung quanh toàn thân Kình Đông Hải trong vòng trăm trượng, chịu đựng kiếm quang màu bạch kim công kích.
Mỗi một kiếm chém xuống, lập tức thân thể kình ngư bắn ra máu tươi tung tóe, trông vô cùng thể thảm. Nhưng máu bắn ra xung quanh lập tức bốc hơi giữa không trung, hơn nữa chém xuống bao nhiêu, nó lập tức khôi phục lại bấy nhiêu. Kiếm quang công kích liên tục của Dư Tắc Thành hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn thật sự với kình ngư. Kình ngư này thật ra cũng giống như Hồn Si của Dư Tắc Thành, dù hứng chịu vạn kiếm nhưng vẫn bất tử bất diệt.
Hơn nữa mỗi một kiếm chém trúng kình ngư, lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong kiếm quang đột ngột biến mất, giống như đã bị hấp thu. Kình Đông Hải hoàn toàn không thèm quan tâm tới kiếm trảm vô tận của Dư Tắc Thành, y ung dung để kình ngư bên ngoài bảo vệ, hấp thu lực công kích của đối phương.
Dư Tắc Thành lập tức phát hiện ra dụng ý của đối phương, y hấp thu công kích của mình, tích lũy lại một chỗ, sau đó lập tức sẽ dùng nó để phản kích lại mình. Đây có lẽ là loại pháp thuật lấy mâu của mình đâm vào thuẫn của mình.
Ba chiêu trước là Kình Cự Thôn, Kình Cự Lãng, Kình Phiên Thân, nói cách khác chiêu này có lẽ cũng là Kình gì đó. Nhìn khí thế của kình ngư kia, Kình Cự Thôn là miệng kình ngư cắn nuốt. Kình Cự Lãng là làm dấy lên sóng thần ngập trời, Kình Phiên Thân là kình ngư xoay người. Theo như hình dáng ban đầu của kình ngư, chiêu này có hình dáng như Kình Ngư Phún Thủy.
Kình Ngư Phún Thủy ắt là phun cột nước ra sau lưng, khả năng này có ba thành, bấy nhiêu đã đủ. Khi nó phun nước, cũng là lúc mình sẽ cường công. Dư Tắc Thành vẫn phát ra vô số kiếm quang cường công. Hắn đang chờ đợi, Kình Đông Hải cũng đang chờ đợi, rất nhiều kiếm quang đã bị y hấp thu tích lũy. Chỉ cần đến lúc, Kình Đông Hải sẽ sử dụng thần thông bản thể của mình, phát ra tuyệt chiêu.
- Kình Nghịch Phún!
Lập tức thiên địa cộng hưởng lại xuất hiện, thân thể kình ngư bảo vệ bên ngoài Kình Đông Hải run lên bần bật, trên lưng kình ngư xuất hiện một luồng chân nguyên cực lớn. Năng lượng hùng mạnh có thể hủy diệt hết thảy ngưng kết tại đây, uy lực của nó sẽ bắn ra, hóa thành sóng xung kích hùng mạnh, trả lại tất cả công kích của Dư Tắc Thành lại cho hắn.
Nhưng sóng xung kích hùng mạnh này vừa chuẩn bị phóng ra, Dư Tắc Thành đã kêu lên một tiếng thánh thót giữa không trung, hóa thành kiếm cưu. Thân Kiếm hợp Nhất thành một đạo lưu quang xông về phía lỗ phun nước, nháy mắt đã chui vào trong cơ thể kình ngư.
Kình Đông Hải lập tức biến sắc, vừa định sử dụng pháp thuật khác, nhưng hành động của Dư Tắc Thành hết sức bất ngờ, nhanh nhẹn tới mức không thể phản ứng. Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã chui vào trong cơ thể kình ngư, xông tới trước mặt Kình Đông Hải.
Một đạo kiếm quang màu trắng chém tới sắc bén vô cùng. Kình Đông Hải hơi sững người, chợt cảm thấy toàn thân chấn động, cảnh tượng trước mắt chợt trở nên mơ hồ. Trong lúc bàng hoàng hoảng hốt, y chỉ thấy một đạo kiếm quang xuyên ra sau thân thể của mình, sau đó không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục bay thẳng ra xa.
Một tiếng nổ ầm vang, năng lượng hùng mạnh mà kình ngư tích lũy bắt đầu bùng nổ, thân thể của Kình Đông Hải cũng nổ theo. Vụ nổ này hình thành sóng xung kích khuếch tán ra bốn phương tám hướng, không khí trở nên gợn sóng, lan tỏa khắp thế giới này.
Cả thế giới này rung động thật mạnh, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục trong phạm vi trăm dặm. Cát chạy đá bay, cự thạch vỡ nát, một đám mây hình nấm khổng lồ dâng lên, phát ra hào quang màu trắng chói mắt.
Dư Tắc Thành giết chết Kình Đông Hải xong, hắn đang chờ đợi bụi bặm tiêu tan, chợt nghe một oán niệm vô biên xuất hiện trong thần thức:
- Tên khốn kia, ngươi hãy chờ đó! Dám giết chết đồng bạn của ta, ta sẽ tìm ngươi, tiểu tử, ta lấy huyết mạch Yêu tộc ra lập thệ, ta sẽ tìm lại ngươi, bằm thây ngươi làm vạn đoạn. Ma Hoàng ở trên, thiên địa làm chứng!
Giữa đám bụi khói bùng nổ, một bóng tím đang nhìn Dư Tắc Thành cất tiếng gào thét, chính là Bạch Nguy Nan. Khi nãy Khống Tử tiên nhãn đã khiến cho phân thân hắn bị tiêu diệt sạch, bản thể vỡ nát một nửa. Nhưng y vẫn chịu đựng được, bất quá tổn hao nguyên khí đã nhiều, không thể duy trì trạng thái hình người nữa, trở về trạng thái yêu thân.
Y nhìn về phía Dư Tắc Thành, phát ra huyết thệ của Yêu tộc, bày bố cảm ứng huyết mạch để sau này có thể tìm được Dư Tắc Thành. Sau đó lập tức hóa thành một luồng tử quang độn ra ngoài, định chạy trốn.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân lại nảy mầm, muốn chạy trốn ư, đừng mơ! Dư Tắc Thành lập tức sử dụng kiếm pháp Triển Sí Cao Phi, dốc hết toàn lực bay thẳng lên không, lực lượng toàn thân hóa thành tốc độ cực hạn, thi triển hết tất cả pháp thuật, toàn lực truy sát.
Bạch Nguy Nan tuyệt đối không ngờ đối phương có thể truy sát được mình. Vốn về phương diện tốc độ, y ỷ vào thiên phú dị thường của mình, không xem Dư Tắc Thành ra gì.
Dư Tắc Thành đuổi theo sát gót, nhanh chóng sử dụng Huyết Độn thuật, toàn thân hóa thành huyết ảnh, thiêu đốt tinh huyết bản mệnh của mình, tốc độ lại nhanh hơn vô số.
Lúc này Bạch Nguy Nan mới biết lần này quả thật nguy nan, tốc độ của đối phương càng ngày càng gia tăng hết sức kinh người, không ngờ dần dần đã đuổi kịp mình, y vội vàng ra sức tăng tốc chạy trốn.
Hai đạo hào quang một tím một đỏ bay vào trong Thanh Minh, một đuổi một chạy, bắt đầu hành trình truy tung vô tận, ngàn dặm, vạn dặm nháy mắt qua đi.
Cũng không biết cả hai đã bay bao xa, trời sao phía trước chợt xuất hiện một mảng tinh vân toát ra hào quang vô tận, rốt cục hào quang màu tím không thoát khỏi hào quang màu đỏ truy sát, không còn đường lui, bèn gầm to một tiếng:
- Khinh người quá đáng, ta liều mạng cùng ngươi!
Dứt lời, y quay lại đánh về phía Dư Tắc Thành, hào quang hai màu đỏ tím va chạm vào nhau bùng sáng liên hồi. Khi thì màu đỏ sáng chói, màu tím ảm đạm, khi thì ngược lại. Cuối cùng hào quang màu tím bao phủ không trung chói mắt, giống như hồi quang phản chiếu, sau đó dần dần tắt ngỏm, đã bị Dư Tắc Thành giết chết giữa không trung.
Dư Tắc Thành đứng giữa Thanh Minh, rốt cục đã đuổi kịp, giết chết Đại Yêu Ma Bạch Nguy Nan này, hấp thu lực bản nguyên, lập tức chân nguyên tiêu hao vừa rồi được bổ sung.
Dư Tắc Thành đứng giữa Thanh Minh nhìn vầng sáng rực rỡ phía trước, thầm nghĩ phải chăng đó là quê hương thế giới Thương Khung của mình, thật sự rất muốn tới đó xem thử...
Bất quá hiện tại phải trở về thánh địa Thanh Khâu tộc, từ hôm nay trở đi mình chính là Quang Thần. Chỉ cần đánh tới Quang Thần giới, tất cả sẽ thuộc về mình, còn chuyện đường về nhà cứ để thuận theo tự nhiên, không cần cố sức tìm kiếm. Chỉ cần mình có quyền lực trong tay, tự nhiên sẽ có người hai tay dâng lên.
Nhưng lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra mình đã đuổi theo Bạch Nguy Nan quá xa, không thể tìm lại được vị trí của thế giới trước kia nữa. Xung quanh hắn toàn là hư không Thanh Minh, không còn thấy bóng dáng đại lục nào cả.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ, một luồng dao động rất lớn từ phương xa truyền đến, dao động này rõ ràng là Luyện Khí Hóa Thần, hấp thu dao động của thiên địa nguyên khí. Không biết là người nào mà hùng mạnh như vậy, có thể hấp thu thiên địa nguyên khí kinh khủng tới mức này.
Nhờ vào dao động của thiên địa nguyên khí này lọt vào trong Thanh Minh. Dư Tắc Thành mới phát hiện ra đại lục Thanh Khâu, dao động hấp thu thiên địa nguyên khí là ở đó.
Dư Tắc Thành lập tức lấy Lôi Đình Việt Không Chu ra, hóa thành một tia chớp bay nhanh trở về, quả nhiên nơi đó chính là đại lục Thanh Khâu.
Tốc độ của Lôi Đình Việt Không Chu cực nhanh, chỉ nửa canh giờ đã bay về đại lục Thanh Khâu. Dư Tắc Thành phát ra hào quang báo trước rằng mình đang trở về.
Điểm hấp thu thiên địa nguyên khí ngay trên đại lục này, thế nhưng Dư Tắc Thành bay tới đại lục lại không còn cảm ứng. Đối phương đã đạt tới mức Hấp Vật Vô Thanh, hấp thu nguyên khí mà không làm kinh động tới người khác.
Dư Tắc Thành từ trên không hạ xuống, lập tức có vô số tu sĩ tiến tới nghênh đón. Trận chiến vừa rồi Dư Tắc Thành giết chết vô số cường giả, sau đó là giết chết hai Đại Yêu Ma. Dư âm trận chiến ấy đã khiến mọi người kinh hồn khiếp vía, lúc này thấy Dư Tắc Thành, không ai dám nghi ngờ thân phận hắn nữa, ai nấy cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng.
Dư Tắc Thành nhìn mọi người, vô số ánh mắt kinh sợ, sùng bái, vạn người phải cúi đầu, cảm giác này thật sự là quá đã...
Giữa đám đông, chợt thấy Trác Văn Quân khẽ động, cung kính vái dài thi lễ với Dư Tắc Thành. Từ nãy giờ nàng đã thu gom mọi người lại, dọn dẹp hiện trường, hơn nữa đã thay đổi y phục chỉnh tề.
Y phục của nàng là một bộ áo dài vô cùng hoa lệ, làm nổi bật nét xinh đẹp diễm kiều của nàng hết sức rõ ràng, hơn nữa nàng còn trang điểm nhẹ, trở nên đẹp mê hồn hơn cả lần đầu tiên Dư Tắc Thành nhìn thấy. Đôi mày liễu dài cong vút, làn thu ba đẹp một cách ai oán não nùng, nét như xuân hoa, lại như thu nguyệt, toát ra sức hấp dẫn tối đa, rõ ràng là muốn được Dư Tắc Thành sủng ái.
Trác Văn Quân chậm rãi nói:
- Quang Thần Đại nhân, đã thu dọn chiến trường xong. Đại Yêu Ma mà ngài giết chết, có một phần thân thể vẫn chưa tan nát. Bản thể của y là một kình ngư, chúng ta tìm được trong đó thứ này.
Dứt lời, các thủ hạ của nàng dâng lên một khối Long diên Hương rất lớn, bất quá Dư Tắc Thành không có lòng dạ nào để ý tới bảo vật này. Hắn nhanh chóng thu lấy Long diên Hương cất đi, không ngừng cau mày, cảm nhận dao động Luyện Khí Hóa Thần kia, không khỏi buông tiếng thở dài:
- Thật là rắc rối, hy vọng không phải đánh thêm một trận nữa...
Dư Tắc Thành đã biết dao động đó là gì, rõ ràng là một tiên thể tàn khuyết trong Bồng Lai Bát Tiên, vốn đã được phong ấn vô số vạn năm trong di tích.
Lúc mình đánh chết Cửu Lôi tôn giả và Bán Điên Chân Nhân, phá hủy tất cả phong ấn, làm cho di tích hư hại, không ngờ tiên thể tàn khuyết này có thể chịu đựng được chấn động Thời Không. Hơn nữa sau khi giải khai được phong ấn vô số vạn năm, không ngờ nó vẫn còn sống, hơn nữa còn bắt đầu tiến hóa, tu luyện lại một lần nữa. Chân Tiên thượng cổ này muốn trở lại nhân gian, không biết đây là họa hay là phúc...
Tiên tộc thời thượng cổ sống lại, thật ra cũng không phải là Tiên Nhân trong truyền thuyết, mà là một thành viên của Tiên tộc thuở xưa. Lúc Đại Liên Minh được Tiên tộc lập ra, con người còn là thức ăn, nô lệ, sủng vật, tiền tệ của chúng. Thời ấy để quyết định một Tiên tộc có xứng đáng trở thành thành viên của Đại Liên Minh hay không, không phải căn cứ vào linh thạch, hoàng kim, giàu có hay không, mà căn cứ vào số lượng người trong chuồng nuôi của Tiên tộc ấy nhiều hay ít.
Chặt đầu người làm linh hạch đào, con người chính là thức ăn và đồ chơi tuyệt hảo đối với Tiên tộc. Cho nên tiên thể Tiên tộc sắp sửa hồi sinh này, sau khi tỉnh lại nhìn thấy trước mặt có nhiều thức ăn ngon như vậy, lại thêm đói bụng đã lâu, vậy y sẽ làm gì, không cần nói cũng biết.
Dư Tắc Thành không khỏi nhớ tới chuyện tộc trưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc ăn linh hạch đào, tỏ ra vô cùng ngon miệng. Có lẽ là vì ký ức này, cho nên hắn mới giết chết Cửu Vĩ Linh Hồ đã đầu hàng kia.
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của mọi người đổ dồn vào mình, Dư Tắc Thành không khỏi nghĩ tới chuyện năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề. Bảo mình không đánh mà chạy, bỏ mặc mọi người ở đây, giết chết mình cũng không làm được.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, quát lớn:
- Mọi người lập tức lên tinh thuyền con rết rời khỏi nơi này, khi nào an toàn hãy trở về. Tiên tộc thượng cổ bị Cửu Vĩ Yêu Hồ phong ấn đã hồi sinh, ta phải đánh một trận cùng y, các người hãy chạy trốn giữ mạng!
Mọi người nghe vậy tỏ ra do dự, Trác Văn Quân lập tức biến sắc hỏi:
- Tiên tộc thượng cổ sống lại ư, phải chăng là Tiên tộc từng thành lập nên Đại Liên Minh?
Dư Tắc Thành gật đầu xác nhận, lập tức sắc mặt Trác Văn Quân trở nên tái nhợt:
- Chúng ta có thể tìm y, hủy diệt y được chăng?
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:
- Ta đã tìm rồi, y trốn trong khe nứt không gian, không thể tìm được, trừ phi y tự động ra ngoài.
Trác Văn Quân chậm rãi nói:
- Theo ghi chép về trận chiến Hiên Viên Hoàng đế tiêu diệt Đại Liên Minh, Tiên tộc hầu như không ra tay, bởi vì Đại Liên Minh không còn ý nghĩa tồn tại đối với chúng. Sau khi tiêu diệt Đại Liên Minh, vì muốn đối kháng Tiên tộc, Hiên Viên Hoàng đế đã suy nghĩ vô số chiến thuật, cuối cùng thấy không có chút phần thắng nào cả.
- Nghĩ tới sự sinh tồn của Nhân tộc, cuối cùng Hiên Viên Hoàng đế mới lập ra quy củ, tất cả người tu tiên phải phi thăng, trở thành thành viên Tiên tộc. Mục đích của ngài là chúng ta đã không thể đánh bại ngươi, vậy chúng ta sẽ gia nhập, trở thành một phần tử của ngươi, thay đổi ngươi từ bên trong.
- Từ đó về sau, người tu tiên đều phi thăng Tiên Giới, trở thành Tiên Nhân, là một phần tử của Tiên tộc. Mà Tiên tộc vốn sinh sản rất chậm, hàng ngàn hàng vạn năm vẫn chưa thể sinh ra được một người. Cứ như vậy, số lượng Tiên Nhân càng ngày càng đông, dần dần chiếm đa số trong Tiên tộc, khống chế Tiên Giới.
- Tới khi Tiên tộc phát hiện nguy cơ, nhưng lúc ấy đã muộn, Tiên Nhân đã trở thành dòng chính trên Tiên Giới, bọn chúng coi như mất đi tất cả. Sau chúng định sử dụng lũ lụt diệt thế, định hủy diệt thế giới Thương Khung, cắt đứt nguồn gốc của Tiên Nhân, thi hành kế sách rút củi đáy nồi.
- Khi đó một trong Nhân Tiên Tứ Đế là Cổn hạ giới, trị lũ lụt nhưng thất bại, bị Tiên tộc ám sát ở Vũ Sơn. Nhưng Thần Đế Đại Vũ là con của Cổn rốt cục cũng bình ổn được nạn lũ lụt.
Dư Tắc Thành nghe tới đây bèn hỏi:
- Nhân Tiên Tứ Đế, vậy các Tiên Đế khác không làm gì sao? Đúng rồi, nàng thân ở nơi này, làm sao biết được những chuyện ấy?