Tà dương dần gác núi, ánh hoàng hôn cũng dần tan, màn đêm buông xuống. Đèn được đốt lên trong khắp sơn môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông, có linh thạch làm nguồn năng lượng, hát ra ánh sáng đù các màu sắc, chiếu rọi cả sơn môn động phủ sáng như ban ngày.
Dư Tắc Thành thu hồi phi kiếm, ngồi trên bậc thang ngắm sao trên trời, dần dần đắm chìm vào trầm tư.
Thanh Y Tiên Tử vẫn luôn âm thầm theo sau hắn. ánh mắt nhìn hắn ngày càng si mê. Khi nam nhân chuyên tâm làm việc gì đó, dáng vẻ chuyên tâm của y sẽ vô cùng hấp dẫn dưới mất nữ nhân.
Thấy Dư Tắc Thành chấm dứt luyện kiếm, ngồi trên bậc đá, Thanh Y Tiên Tử chậm rãi đi tới phía sau.
Dư Tắc Thành chỉ bậc đá bên cạnh:
- Ngồi đi.
Thanh Y Tiên Tử không nói nửa lời, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Dư Tắc Thành. Hai người ngồi đó, ngắm nhìn bầu trời đầy sao chớp lóe không ngừng.
Dư Tắc Thành nói:
- Lúc còn nhô, phụ thân hay đưa ta lên mái nhà ngắm sao. Hôm nay ngắm sao quà thật giống như lúc ấy, sao trên trời vĩnh viễn không thay đổi, mà người dưới đất thay đổi rất nhiều. Thât ta rất muốn tới chỗ các vì sao để xem. rốt cuc chúng có bô dang thế nào.
Thanh Y Tiên Tử nói:
- Thanh Y không có phụ mẫu, không biết cảm giác cùng ngấm sao với phụ thân ra sao. Bất quá mỗi lần sư phụ ngắm sao cũng giống như huynh vậy, trầm ngâm rất lâu, có khi lã chã rơi đôi dòng lệ. Bà nói rằng mỗi lần ngắm sao đều nhớ tới cố nhân.
- Nhìn bề ngoài sư phụ rất vui, nhưng đêm nào bà cũng ngắm sao, thật ra ta vẫn biết, bà vẫn đang tìm y, hy vọng rằng tìm được y chuyển thế hồi sinh, khôi phục y trở lại bình thường, như vậy bà sẽ có lại y.
- Cho nên ta rất ghét ngắm sao, mỗi lần thấy chúng đều khiến cho sư phụ đau lòng, ta cũng không muốn đau lòng như sư phụ.
Dư Tắc Thành nói:
- Thật ra có người đau lòng cũng là chuyện tốt, có người nhớ thương nàng, có người không quên nàng cũng là hạnh phúc.
- Ngắm sao rất thích, nàng hãy nhìn những vì sao kia, có giống những con gấu không, chính là chòm sao Đại Hùng.
- Nàng hãy nhìn những ngôi sao bên kia, chính là chòm sao Thợ Săn (Orion). Vào lúc này, thợ săn mài mê đuôi theo những con gấu kia, nhưng vĩnh viễn không bao giờ đuối kịp.
Thanh Y Tiên Tử lặng lẽ nhìn, đột nhiên lên tiếng nói:
- Những vì sao giống như bò cạp kia phải chăng là chòm sao Bọ Cạp (Scorpius)?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng vậy, mỗi khi chòm sao Bọ Cạp xuất hiện trên trời, cũng là lúc chòm sao Thợ Săn biến mất.
Hai người ngắm sao mê mài, có Thanh Y Tiên Tử bầu bạn. Dư Tắc Thành quên hết mọi phiền não.
Ngày thứ ba Nhã Hương khôi phục hoàn toàn, Thái thượng trường lão của Diệu Hóa tông là Diệu Ngọc Thần Quân chạy tới Cực Lạc Tiêu Hồn tông, vốn Thủy Ngọc Tiên Tử phát ra phi kiếm truyền thư, mời lão tới đây để an bày chuyện Nhã Hương.
Có lão tới đây rồi, hết thày sự tình Dư Tắc Thành không cần lo nữa. Nói cách khác, Diệu Ngọc Thần Quân đã sánh vác hết thày, cũng đã tới lúc hắn rời khôi.
Dư Tắc Thành từ biệt Nhã Hương, từ biệt Thủy Ngọc Tiên Tử, quyết định rời đi. Trước lúc ra đi, thình lình Diệu Ngọc Thần Quân nhìn Dư Tắc Thành chăm chú:
- Kỳ lạ thật, không hiểu vì sao ta cảm thấy ngươi vô cùng quen thuộc...
Tuy rằng năm xưa khôi phục cồn châu, Dư Tắc Thành ẩn nấp nhờ vào lực lượng của Già Lam. nhưng cảm ãác của Phàn Hư Chân Nhất vẫn rất hùng mạnh, cho nên Diệu Ngọc Thần Quân mới cảm thấy Dư Tắc Thành quen thuộc.
Dư Tắc Thành chỉ mim cười, cũng không giải thích, phất áo rời khôi.
Ra ngoài sơn môn, Thanh Y Tiên Tử theo đưa tiễn, nhìn Dư Tắc Thành lặng yên không
nói, chỉ có đôi dòng lệ lăn dài trên má.
Dư Tắc Thành cười ha hà. kể một chuyện cười chọc cho Thanh Y Tiên Tử phải bật cười, rồi dứt áo ra đi.
Thình lình Thanh Y Tiên Tử ôm chầm lấy hắn. siết thật chật, nghẹn ngào nói:
- Hãy nhớ, sau này dưới ánh sao trời, có một nữ nhân vĩnh viễn nhớ tới huynh, bời vì huynh đã lấy đi trái tim người đó...
Dứt lời, Thanh Y Tiên Tử đưa cho hắn một chiếc túi thơm, sau đó quay người chạy vào trong.
Túi thơm kia có chứa một mớ tóc xanh của Thanh Y Tiên Tử. may thành một túi thơm. Dư Tắc Thành nhìn chăm chú. có người rời mình mà đi, có người muốn tiếp cận mình, quà là duyên phận...
Thủy Ngọc Tiên Tử cũng tới tiễn Dư Tắc Thành, nhìn hắn nói:
- Trái tim đồ nhi ta đã bị tiểu tử ngươi lấy mất, ngươi quà là kè đánh cắp trái tim.
Nghe vây, Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng sửng sốt. thì ra Thủy Ngọc Tiên Tử là sư phụ của Thanh Y Tiên Tử. Nháy mắt Dư Tắc Thành hiểu ra hết thày, Thủy Ngọc Tiên Tử vẫn không quên được Hương Mãn Y, vẫn muốn làm cho y sống lại, tìm lại y. Cho nên nàng mới chuyên tâm tu luyện Hồi Hồn thuật, cho nên nàng mới đứng nhất thiên hạ về phương diện này, cho nên nàng mới có thê trở thành Phàn Hư Chân Nhất, đại hội Phượng cầu Hoàng có lẽ cũng là một biện pháp để nàng tìm Hương Mãn Y.
Dưới nụ cười thật ra là một cõi lòng tan nát, vào những đêm trời đầy sao, nàng lại nhớ tới cố nhân, lệ rơi thấm áo.
Hôi thế gian, tình là chi? Mà sắn bó với nhau chẳng nề sinh tử?
Chắp cánh bay khắp trời Nam đất Bắc, ấm lạnh bao phen hai cánh rũ.
Khi hoan lạc vui vầy, lúc chia ly đau khổ, đắm đuối tình si nhi nữ.
Lời người nói ra, đã xa tít trên tầng mây vạn dặm.
Ngàn non chiều tuyết phủ, chiếc bóng hướng về ai?
Dư Tắc Thành và lão điên rời khôi, cùng trở về Hiên Viên kiếm phái. Trên đường đi, Dư Tắc Thành kể cho lão nghe những gì mình chứng kiến.
Lão điên buông tiếng than dài:
- Đời, đây chính là đời người... Để ta kể cho ngươi nghe bí mật cuối cùng của ta. Năm xưa Hương Thúy Y đâm ta một kiếm, phi thăng mà đi thật ra là ý trung nhân của ta.
- Lần đầu tiên gặp ta. nàng hôi ta là điên thật hay điên già... Một thân áo đõ, hai bím tóc tung tăng, ta vĩnh viễn không quên...
- Nàng đâm ta một kiếm ấy, thật ra nàng biết rõ tim ta nằm bên phải, nhưng nàng vẫn bó ta mà đi. Trước kia ta vẫn không nghĩ tới nàng, mỗi lần nhớ tới nàng, ta hóa điên thật sự. Nhưng thời gian gần đây, lòng ta dần dần yên tĩnh lại, ta muốn lên đó hôi nàng thử xem, vì sao nàng lại làm như vậy...
- Có người xem tình nặng bằng non Thái, có người xem tình nhẹ như tờ giấy móng...
- Sang năm sau khi ta phi thăng rồi, Thạch Cơ, Hán Nghiễm sẽ trở thành Phàn Hư Chân Nhất, có sư phụ ngươi, còn có ngươi, có cả cốt Luân Tề Vãn của nhất mạch kiếm cổ Thiên Tướng phong, hẳn là Hiên Viên kiếm phái không có gì đáng lo ngại nữa. Mối lo lớn nhất chính là sự xuất hiện của Tâm Kiếm Thiền Tông, tối thiểu các ngươi còn có ba trăm năm chuẩn bị, hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa chúng ta đã bày ra sát chiêu, lần này Tâm Kiếm Thiền Tông sẽ chỉ xuất hiện một người.
Dư Tắc Thành chậm rãi nghe, nghe tới tên cốt Luân Tề Văn, hắn giật mình sửng sốt, vì sao chuyện này có liên quan tới y?
Dư Tắc Thành do dự hồi lâu, rốt cục cất tiếng hôi:
- Lão điên. Cốt Luân Tề Vãn...
Lão điên đáp:
- Nhất mạch kiếm cổ của Thiên Tướng phong thật ra là Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái chúng ta!
Vừa nghe như vậy. Dư Tắc Thành cả kinh, không ngờ cốt Luân Tề Vãn lại là Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái, chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn.
Tất cả những môn phái truyền thừa vạn năm. lịch sử lâu đời đều có Người Vệ Đạo, Người Truyền Đạo. Người Vệ Đạo là người nắm được chân nghĩa hùng mạnh nhất của môn phái, hoặc dùng sinh mạng tự bạo, hoặc sử dụng chí bảo trấn phái, vào thời khắc nguy cấp của
môn phái động thân mà ra, cứu vớt môn phái.
Người Truyền Đạo là sau khi môn phái nguy vong, ra sức chấn hung môn phái, truyền bá bí tịch.
Người Vệ Đạo của Vô Lượng tông chính là Vô Thương Chân Nhân, còn là Hộ pháp của Vô Hình Ám Ma tông. Đáng tiếc y đã bị người phát hiện, chết một cách không minh bạch, rốt cục suýt nữa Vô Lượng tông bị diệt tông.
Vạn Tướng tông, Động Chân đạo đã đoạn tuyệt truyền thừa, tự nhiên không có Người Vệ Đạo.
Trước kia Dư Tắc Thành từng phỏng đoán xem Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái là ai, nhưng nói sao hắn cũng không ngờ lại là cốt Luân Tề Vãn. Nguồn: http://truyenyy.com
Lão điên nói tiếp:
- Chúng ta luyện loại điểu kiếm, mà điểu ăn trùng, thế nhưng lại có cổ trùng trong môn phái chúng ta, ngươi nói y không phải là Người Vệ Đạo thì còn ai nữa?
- Ngoại trừ y ra, Hiên Viên kiếm phái chúng ta còn có Thần khí hùng mạnh nhất là Hiên Viên Kiếm, đó mới là chồ dựa cuối cùng của chúng ta. Người đời đều nghĩ rằng Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương chỉ tùy tiện tới Tịch Hài rộng rãi bao la để lập nên Gò Hiên Viên, nhưng không ai biết rằng mục đích chân chính chúng ta mờ Gò Hiên Viên, chính là đê tìm Hiên Viên Kiếm.
Dư Tắc Thành lại một phen kinh ngạc sững sờ, nhìn lão điên trân trối.
Lão điên gật gật đầu:
- Đúng vậy, cái gọi là Tịch Hài, nhất tộc Quỷ u Long, trong biển có bảy ngọn âm tuyền, tất cả là do Tiên tộc làm ra, mục đích là để phong ấn Thần khí hùng mạnh nhất Hiên Viên Kiếm của chúng ta.
- Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương tới nơi đó, lập nên đại lục, biến không thành có, rốt cục giải phong ấn cho Hiên Viên Kiếm, được nó thừa nhận, cho nên môn phái chúng ta mới gọi là Hiên Viên kiếm phái.
- Có một số việc, dần dần ta sẽ nói cho ngươi biết chân tướng sự tình.
Hiên Viên Kiếm... Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy mơ màng, có kiếm này trong tay chính là thiên hạ vô địch. Năm xưa Hiên Viên Hoàng đế cầm giữ kiếm này đánh đuổi Dị tộc, giữ lấy sơn hà. Trong không gian diễn võ ý thức cấp Hồng Hoang, mỗi lần Hiên Viên Kiếm múa lên là long trời lỡ đất, không ai địch nổi.
Tuy rằng bàn mệnh pháp bảo thế giới Bàn cổ của mình có thể hóa thành Hiên Viên Kiếm, nhưng chỉ là đồ bất chước, e rằng không có tới một phần ngàn uy lực của Hiên Viên Kiếm chân chính. Phải biết rằng một kiếm do Hiên Viên Kiếm xuất ra từng phá hủy thế giới Côn Ngô. Mà thế giới Côn Ngô kia cũng giống như địa vực Thiên Nam. rộng hàng trăm vạn dặm. một kiếm có thể phá hủy, đó là thần uy tới bậc nào?
Càng nghĩ. Dư Tắc Thành càng cảm thấy hâm mộ không thôi.