Hoa yêu kia giống như muốn làm cái gì, Dư Tắc Thành cảm thấy chúng nó thương tâm, ở trong thụ hải này tổ tiên của chúng nó ngủ say, không ai bảo vệ chúng nó, chúng nó chỉ là thực vật của mãnh thú địa vực khác, không cam lòng vận mệnh này, khẩn cầu Dư Tắc Thành cứu giúp chúng nó.
Dư Tắc Thành nói: Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
- Được rồi, nếu như nàng nhìn thấy các ngươi như vậy nhất định sẽ thương tâm, nhìn thấy các ngươi ta lại nghĩ đến nàng, ta cứu các ngươi, đến đây đi, nếu muốn cứ việc đi vào đi.
Nói xong, Dư Tắc Thành mở cửa vào của thế giới Bàn cổ, lập tức một mảnh hào quang chiếu rọi, vô số hoa yêu kia nhảy về phía cửa vào thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành, tiến vào trong thế giới này.
Chỉ thấy toàn bộ thụ hải, đóa hoa giống như cuộn sóng, phóng ra hào quang lao về phía Dư Tắc Thành, tiến vào trong thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành.
Thế giới Bàn cổ vừa ra, nhất thời trong toàn bộ thụ hải, vô luận là thụ yêu, hay là đằng yêu, thảo yêu, mãnh thú tự dưỡng, toàn bộ quỳ lạy, hướng về phía Dư Tắc Thành dập đầu.
Hào quang kia duy trì trăm nhịp hít thở, đã không còn hoa yêu tiến vào trong thế giới Bàn Cổ. Dư Tắc Thành thu thế giới Bàn cổ lại, đạt được ba mươi sáu loại giống hoa mới, trở về đội ngũ.
Dọc trên đường hắn đi, trên mặt đất lại lần nữa nỡ ra hoa tươi, chẳng qua chỉ là hoa tươi bình thường, cần phải trăm năm. hoặc là mấy trăm năm mới có thể trở thành hoa yêu.
Đi tới trong đội ngũ, mọi người ánh mất kinh ngạc nhìn hắn. Dư Tắc Thành nói:
- Hoa Thần có duyên với ta.
Băng Tâm Chân Quân cười nói:
- Ta biết, vì thế lão đệ mới xông quan, giận dữ vì hồng nhan. Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian hoàn toàn tan vỡ, Thanh Sơn Tiêu Đạo thần hồn tiêu tán.
Dư Tắc Thành mỉm cười, trong lòng khẽ động. Bàng Tâm Chân Quân làm sao biết chuyện này chứ? Băng Tâm Chân Quân vẫn chiếu cố đối với mình không gì sánh được, lễ nhượng vô số, thế nhưng nàng chính là tông chủ Ma môn. nói nàng tâm địa thiện lương, quả thực chính là nói đùa. làm như vậy nhất định có mục đích của nàng.
Chẳng qua Dư Tắc Thành cũng không lo lắng, có câu người kính ta một thước, ta nhường người một trượng, người khi ta một tấc, ta giết cả nhà hắn.
Mọi người tiếp tục đi tới, Cúc Khuyết Chân Quân nói:
- Ài, đây thật là người nào mệnh nấy, mới vừa rồi tên kia thật sự là mạng lớn, vạn mộc triều bái, pháp trận tiêu tan, tên kia không ngờ mượn cơ hội này thoát khôi ào trận, chạy thoát ra ngoài, thực sự là vận rắm thối.
Nhất Kiếm Chân Quân bên cạnh nói:
- Tu hành không dễ, khổ tu mấy trăm năm mới có ngày hôm nay, cứu hắn một mạng cũng tính là kết một phần thiện duyên.
Cúc Khuyết Chân Quân cười lạnh một tiếng nói:
- Thiện duyên? Thiên đạo vô tình, mệnh của hắn hẳn chết ở nơi này, tránh được mùng một, chạy không thoát mười lãm.
Những lời này giống như là lời nói vô căn cứ, thế nhưng Dư Tắc Thành chú ý tới khi nói một câu này, thiên địa có chút cộng hưởng, phát sinh cộng minh với lời nói này của Cúc Khuyết Chân Quân.
Mà hôm nay chính là mùng một. Dư Tắc Thành có loại trực giác kỳ dị, người kia tuyệt đối không chạy thoát mười lãm tháng này, xem ra chính là Ngôn Xuất Pháp Tùy, hoặc là Cúc Khuyết Chân Quân này nhìn thấu thiên cơ, Vạn Pháp Tử Chú môn quả nhiên không thể xem thường.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, đi nhanh không ngừng, một lát sau đi qua ba ngàn dặm thụ hải, phía trước một mảnh thanh minh, cuối cùng đi ra khỏi thụ hải thiên địa này.
Phía trước là một dài đồi núi, nơi này bình thản vô kỳ, chỉ là vùng đồi núi bình thường, khác biệt duy nhất chính là trên mặt đất đều là màu đõ nâu.
Mọi người rất nhanh xuyên qua mảnh đồi núi này, dài đồi núi này dài ba trăm dặm. mặt đất đều là loại màu đò nâu này.
Dư Tắc Thành vươn tay nắm một chút đất, nhíu mày nói:
- Màu đõ nâu này đều là tiên huyết nhiễm đõ nha?
Màu đõ nâu này là mấy ngàn năm trước nhuộm, hiện tại đến nay không phai màu, có thể thấy được chiến đấu năm đó thảm liệt mức nào, vô số sinh linh chết trận nơi này.
Băng Tâm Chân Quân quay đầu lại gật đầu nói:
- Quả thực như vậy, nơi đây vốn là Tác Tê Sơn Lĩnh của Thương Đãng Thiên, ba trăm dặm đồi núi có thể hóa thành ba ngàn dặm sơn lĩnh vô tận, trong đó bảy mươi hai sơn thần, ba mươi sáu thổ địa.
- Thế nhưng bảy ngàn năm trước, Thương Đãng Thiên này bị các tiền bối cao nhân thăm dò rõ ràng, sau khi trấn áp chín địa vực lớn, thiên vực khác không ngừng phái chiến thú tới muốn cứu trợ Thương Đãng Thiên này, nơi đây đã biến thành chiến trường, đại chiến vô số, tiên huyết đã nhiễm đõ toàn bộ thế giới, sơn thần thổ địa toàn bộ chết hết, Tác Tê Sơn Lĩnh này hoàn toàn bị phá hủy, đã biến thành bộ dạng này.
Vô Danh Thần Quân nói tiếp:
- Xuyên qua nơi này sẽ tiến vào thiên vực khác rồi, không biết chúng ta có thể có vận khí thật tốt. tiến vào thiên vực chưa biết hay không?
Biết Dư Tắc Thành lần đầu đến nơi này, Vô Danh Thần Quân tiếp tục giải thích:
- Chín thiên bị các tiền bối trấn áp đã hoàn toàn mất đi năng lực hóa sinh trăm vạn dặm. các tiền bối đem bọn chúng dung hợp thành một khối đại địa, chính là lục địa dưới chân chúng ta, đã hoàn toàn chịu Vân Hải Thanh Minh tông khống chế.
- Mà các thiên khác không bị chúng ta trấn áp, đều là lấy hình thức thế giới thứ nguyên tồn tại, ở giữa các thiên vực phân bố vô số thiên địa cấm chế.
- Mấy năm nay xung quanh nơi này đã có đường nhỏ đi tới của mười hai thiên bị thăm dò rõ ràng, trong đó đến dễ dàng nhất chính là Kinh Vân Thiên.
- Chẳng qua mặc dù đến Kinh Vân Thiên an toàn không gì sánh được, thế nhưng bảo bối của Kinh Vân Thiên đều đã bị người ta khai phá không sai biệt lấm, còn lại đều là xương cứng. Chúng ta chỉ có xuyên qua Kinh Vân Thiên, lại hướng phía trước tìm kiếm thiên vực khác.
- Hiện tại chín mươi chín thiên này, thiên vực có ghi chép thăm dò đã đạt tới bốn mươi lăm cái, trong đó phiêu lưu và thu hoạch là ngang nhau, có câu càng là thiên vực nguy hiểm, càng là thiên vực chưa biết, lại càng là thiên vực có thu hoạch nhất.
Tất cả mọi người đều gật đầu, đột nhiên Cúc Khuyết Chân Quân nói:
- Chúng ta lần này sẽ đạt được một thiên vực không biết.
Người nói vô ý, Ngôn Xuất Pháp Tùy, một câu này nói ra, nhất thời năm vị Chân Nhất nhìn nhau cùng gật đầu.
Xem ra tác dụng của Vô Danh Thần Quân là tìm đường thăm dò, tránh hung xu cát, mà tác dụng của Cúc Khuyết Chân Quân ở đây chính là Ngôn Xuất Pháp Tùy, tiên đoán tiền đồ.
Mọi người tiếp tục đi tới, cuối cùng đi tới thế giới ngoại vi của Thương Đãng Thiên, chỉ thấy tận cùng của thiên địa này là một mảnh cực quang.
Cực quang cực kỳ thần kỳ ở biên giới thiên địa, chúng nó tỏa ra quang mang soi sáng tận cùng của thế giới này, làm cho người ta nhìn không rõ phía trước là cái gì.
Ánh mất của mọi người nhìn về phía Cúc Khuyết Chân Quân. Cúc Khuyết Chân Quân gật đầu. yên lặng niệm chú, đột nhiên hai mất của hắn biến thành màu tuyết trắng, trong con ngươi không còn chút lòng đen.
Hắn cao giọng hét lớn:
- Thiên vân địa thuyết, Diệt Độ tại tiền, tam sinh vô hối, phủ cực thái lai.
Nói xong câu này, Cúc Khuyết Chân Quân khôi phục bình thường, mọi người đối mất nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Dư Tắc Thành.
Sỡ dĩ Diệt Độ tại tiền, không có nghĩa là tử vong ở ngay phía trước, mà có nghĩa là phải để Diệt Độ Chân Quân đi trước dẫn đường, như vậy sẽ ba đời không hối hận. đường đi trở nên thông suốt.
Dư Tắc Thành gật đầu. ý bảo mình có thể dẫn đường.
Mọi người bắt đầu chuẩn bị, Ma Lễ Thanh lấy ra một sợi dây dài, dây này không ngờ là pháp bảo cửu giai Khốn Tiên Tác. Ma Lễ Thanh nói:
- ờ những thiên vực khác lạ này, không phải chỉ pháp lực của Đồng Lộ phù có thể làm cho chúng ta đồng hành, nhất định phải sử dụng pháp bảo này nối tiếp chúng ta.
Dư Tắc Thành gật đầu. vươn tay chạm đến Khổn Tiên Tác này, lập tức nối liền tới trên người của mình, ở phía sau Dư Tắc Thành là Vô Danh Thần Quân, còn có Ma Lễ Thanh.
Ma Lễ Thanh mặc dù không nói, giống như lão già, thế nhưng Chân Nhất khác đối với
lão đều rất tôn kính, xem ra lão mơ hồ là người có thực lực nhất trong đội.
VỊ trí của Ma Lễ Thanh chính là vì phối hợp bảo vệ hai người Dư Tắc Thành, phía sau là Cúc Khuyết Chân Quân. Băng Tâm Chân Quân, sau đó là Nhất Kiếm Chân Quân. Mộng Yểm Thần Quân, cuối cùng là Hỏa Thần áp trận.
Mọi người chuẩn bị sắp xếp, Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, vươn người nhảy vào trong cực quang, lập tức phía trước quang mang lóe lên.
Vô số cực quang lớn nhỏ kia đều hóa thành hình lục giác, lơ lửng trên không, phút chốc biến thành hình tròn, giống như mật trời nỡ ra trăm cánh hoa. chiếu sáng khoảng không. Bên trong vòng tròn, bốn phía đột nhiên bắn ra vô số mang giác dài ngắn lớn nhỏ bất đồng, tinh quang vạn đạo, càng phát càng mạnh. Trong nháy mắt, cực quang lớn nhỏ đầy trời toàn bộ lan tràn, bắn ra tinh quang dài ngắn bất đồng. Nhất thời hà quang điện xạ, đổ mưa sao băng, còn mạnh hơn từng thấy khi trước gấp trăm lần. Quả nhiên càn khôn mênh mang có biết bao điều thần diệu, khó mà tin được, người thường quyết không có khả năng suy đoán.
Một lúc sau, cực quang lại do phân mà hợp, dần dần di chuyển về một chỗ, hai vòng tròn khẽ nối tiếp nhau, lập tức có lực lượng hùng mạnh hấp dẫn. hợp lại thành một. càng tụ càng nhiều, ánh sáng chiếu ra không theo quy tấc nào cả. Sau khi dung hợp hoàn toàn, bất chợt chia tách ra làm hai trở lại, thoáng chốc lớn lên, khôi phục lại cảnh tượng ban đầu.