Tiên Ngạo Chương 948: Vạn Sinh Tịch Diệt.

Tâm Ma Tàn Ảnh kia vẫn tăng tốc bỏ chạy, dần dần nó mới phát hiện ra mình không thể trốn khỏi Dư Tắc Thành. Đối phương đang cố ý bức bách mình, nó bèn dừng lại không chạy nữa, chờ Dư Tắc Thành đuổi tới.

Nếu chạy không thoát, vậy không chạy nữa, dù sao đi nữa Tâm Ma Tàn Ảnh một đời anh hùng, quyết không chịu để Dư Tắc Thành bức tử như một con chó hoang.

Dư Tắc Thành lặng lẽ đuổi tới, nói với Tâm Ma Tàn Ảnh:

- Vì sao ngươi không trốn nữa, không phải ngươi vẫn còn có thể chạy được sao?

Tâm Ma Tàn Ảnh đáp:

- Hổ lạc đồng bằng bị chó khi, con chó nhỏ kia, ngươi không nên khinh người quá đáng.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Khinh người ư, ta còn muốn giết ngươi nữa kìa. ta muốn băm vằm ngươi thành muôn mảnh, để cho ngươi phải sào thét mà chết.

Tâm Ma Tàn Ảnh nói:

- Chỉ bằng vào một mình ngươi sao, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Dứt lời nó run tay lên, một đạo hắc quang bắn ra, kiếm quang phóng xuất. Đạo kiếm quang này không toát ra hào quang sáng chói, không có khí thế long trời lỡ đất, chỉ là một thức chém hết sức đơn giản, nhưng trong tay Tâm Ma Tàn Ảnh sử dụng đã trải qua tôi luyện trăm ngàn lần, nặng nề mà ngưng tụ. Kiếm thế sung mãn tinh thần, hoàn toàn không nhìn ra chút mới mệt nào.

Dư Tắc Thành cũng xuất kiếm, Kiếm Ý Như Thiên. Đây chỉ là Vô Thượng Kiếm Ý, hắn vẫn chưa sử dụng lực Thần Uy, Kim Cương Giải của Ma Lễ Thanh là tỷ dụ, lực Thần Uy không phải có thể thoải mái sử dụng, mà phải chờ tới thời khắc, địa điểm mấu chốt, đột ngột tung ra một đòn chí mạng.

Kiếm quang phiêu hốt như mộng, hóa thành một đợt kiếm triều mạnh mẽ, mênh mông mãnh liệt, trên thân kiếm lôi âm cuồn cuộn, tạo ra từng làn gợn sóng có thể thấy được bằng mất thường. Kiếm ý chưa phát nhưng thanh thế hung hăng. chấn nhiếp thiên địa.

Kiếm quang Dư Tắc Thành từ bốn phương tám hướng ập tới, biến hóa quỷ khốc thần sầu. Ngược lại kiếm quang của Tâm Ma Tàn Ảnh chỉ đi thẳng một đường, uốn cong như cầu vồng, khí thế như rồng lượn.

Kiếm quang hai người lập tức va chạm vào nhau giữa không trung, hai bên chiến đấu vô cùng kịch liệt. Hai người đều xuất ra kiếm thuật vô thượng của bàn thân, biến hóa tung hoành, kín kẽ dày đặc, không ngừng bạo phát hào quang chói mất, đại chiến kịch liệt.

Dư Tắc Thành càng đánh càng hăng, kiếm quang càng ngày càng nặng, kiếm ý vô cùng, bùng nổ vô tận chiến lực. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Kiếm ý phát ra hào quang trong suốt, rất nhanh điểm thẳng vào tim Tâm Ma Tàn Ảnh. dần dần ép tới. Kiếm quang của Dư Tắc Thành óng ánh rực rỡ, tinh thuần không có tạp chất, đẹp đẽ như trong mộng.

Nét đẹp này là nét đẹp của chết chóc, có thể hóa hết thảy thành hư vô. Vô Thượng Kiếm Ý lạnh lùng dày đặc, bao phủ bốn phương, chậm rãi ép tới. Lập tức tất cả nỗ lực chống cự của Tâm Ma Tàn Ảnh giống như tuyết đọng gặp ánh mặt trời, tan rã không tiếng động.

Tâm Ma Tàn Ảnh đại chiến liên miên, vô số phân thân đã chết, mệt mới đến cực độ, không còn sức lực. Hiện tại nó chỉ có thể lặng lẽ chống cự, cố sắng ngăn cản kiếm quang Dư Tắc Thành đang dần dần ép tới.

Dư Tắc Thành vẫn chưa sử dụng lực Thần Uy, hắn muốn tiêu diệt Tâm Ma Tàn Ảnh dần dần. nghiền nát nó dần dần. khiến cho nó dần tử vong trong tuyệt vọng.

Dần dần kiếm quang của Dư Tắc Thành đã xâm nhập vào trong kiếm quang của Tâm Ma Tàn Ảnh ba thước, nó chỉ còn có thể bảo vệ xung quanh mình ba thước mà thôi, nhưng vẫn bị Kiếm Ý Như Thiên mênh mông cuồn cuộn của Dư Tắc Thành dần dần xâm nhập, dần dần tiêu diệt kiếm quang hộ thể của nó.

Tử vong ngay trước mất, Tâm Ma Tàn Ảnh cả kinh, chẳng lẽ mình thật sự sẽ chết ở chỗ này sao? Nếu lần này chết đi, chắc chắn mình sẽ hoàn toàn tiêu vong, từ nay về sau không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

Một cảm giác sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng. Chỉ cần nó kiên trì thêm một ngày một đêm. lực Thần Uy bức nó phải lộ diện chốn nhân gian sẽ tiêu tan mất, lúc ấy nó có thể khỏi phục lại bộ dáng trước kia, là quyển tranh Tâm Ma Tàn Ảnh. không còn người nào có thể chạm tới nó, có thể tiếp tục làm lão gia gia như trước.

Lúc này tử vong ngay trước mất, Tâm Ma Tàn Ảnh không nhịn được lên tiếng nói:

- Tha cho ta. xin đừng... van ngươi, Dư Tắc Thành...

Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười không nói, thình lình phóng xuất ra hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang, tạo thành một biển kiếm, gia tăng lực lượng xuất kiếm. Lập tức kiếm quang của hắn lại ăn mòn kiếm quang hộ thể của Tâm Ma Tàn Ảnh thêm hơn một thước.

Biển kiếm mênh mông có tới mười mấy tầng, hình thành sóng kiếm trùng trùng điệp điệp, dày đặc đan xen ăn mòn kiếm quang phòng ngự của đối phương, luyện hóa đối phương từng chút một.

Tâm Ma Tàn Ảnh quát lớn:

- Dừng tay, ta không còn phân thân nào nữa, van xin ngươi, dừng tay đi, xin đừng ép ta.

- Thật ra Kiếm Lão Nhân có tới mười tám môn kiếm thuật, còn có một môn kiếm thuật cuối cùng là Tử Kiếm thuật. Bất quá từ lúc lão sáng chế nó ra cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng. Cũng chưa có ai khác sử dụng qua Tử Kiếm thuật này, ngươi đừng ép ta phải dùng tới nó!

Dư Tắc Thành chỉ nỡ một nụ cười khinh miệt:

- Nói nhăng nói càn. không thể ngờ rằng ngươi cũng có ngày hôm nay. Phong Sư sư tổ, Vũ Bá sư tô, các vị tiền bối tô tiên, xin các vị hãy nhìn xem, đệ tử sẽ báo thù cho các vị!

Tâm Ma Tàn Ảnh vội quát:

- Đừng ép ta, chỉ cần ta xuất ra Tử Kiếm thuật, ta chắc chắn phải chết không sai, bất quá ngươi cũng không thể trốn thoát được kiếm này. Đây là kiếm thuật vô thượng dùng để đồng quy vu tận, vì Kiếm Lão Nhân chưa từng thất bại, cho nên lão chưa sử dụng kiếm thuật này bao giờ.

- Chỉ cần ta xuất ra kiếm thuật này, hai ta chắc chắn phải chết không sai. Người đời chỉ biết Kiếm Lão Nhân có mười bảy môn kiếm thuật, cho nên ta mới có thể trốn tới đây, ta không muốn chết, cho nên đừng ép ta.

Câu cuối cùng nó gào thét lạc giọng.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, lời này của nó có thể là sự thật.

Tâm Ma Tàn Ảnh nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi thà ta đi, ta sẽ không bao giờ đối địch với năm đại kiếm phái nữa. Ta thể, ta sẽ truyền hết tất cả kiếm thuật cho ngươi, sau đó ta sẽ ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, vĩnh viễn không xuất thế, van xin ngươi hãy thà ta đi.

- Nếu ngươi bức ta, vậy chúng ta sẽ đồng quy ư tận, cùng chết tại đây.

Dường như Dư Tắc Thành đang do dự, sau đó mới hỏi:

- Ngươi thật sự sẽ không bao giờ đối địch với năm đại kiếm phái, thật sự ẩn cư sao?

Kiếm quang Dư Tắc Thành dần dần mờ đi, Tâm Ma Tàn Ảnh vội nói:

- Thật, là thật đó, trước kia ta không biết ý nghĩa của sinh mạng, nhưng lần này bị Thần Uy Ngũ Hành trận bức phải hiện nguyên hình. Sau khi hiện thân, một đám phân thân tan biến mất. ta mới biết được ý nghĩa của cuộc sống, ta mới phát hiện ra cái chết là đáng sợ biết dường nào. Van xin ngươi, ta không muốn chết...

Dư Tắc Thành lại nói:

- Vậy được rồi, tuy nhiên ngươi phải phát lời thể.

Tâm Ma Tàn Ảnh nói:

- Được, ta có thể thể...

Trong lúc Tâm Ma Tàn Ảnh còn đang thể thốt, thình lình Dư Tắc Thành bạo phát lực Thần Uy, kiếm ý hóa thành kim quang vô tận, hủy diệt hết thảy.

Chợt Dư Tắc Thành quát lớn:

- Thiên địa bất nhân. Vạn Sinh Tịch Diệt!

- Thúy Mi Thiền Tấn Sinh Biệt Ly, Nhất Vọng Bất Kiến Tâm Đoạn Tuyệt!

Rất nhanh Dư Tắc Thành đổi phi kiếm mình đang sử dụng thành Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm và Thúy Mi Thiền Tấn, xuất ra lực Thần Uy vô thượng của mình, chém giết Tâm Ma Tàn Ảnh.

Dư Tắc Thành quát lớn:

- Ngươi làm hại năm đại kiếm phái chúng ta biết bao vạn năm qua, vô số tiền bối vì ngươi mà chết, chưởng môn Thạch Cơ, Phong Sư sư tổ, Vũ Bá sư tổ, Nhất Tâm sư bá, vô số đồng môn của ta bị ngươi giết chết, ngươi còn muốn bỏ chạy, còn muốn sống sót hay sao, nằm mơ đi, chết đi cho ta!

- Dù là ta chết cùng ngươi, ta cũng quyết giết ngươi cho bằng được. Nếu để ngươi sống sót, dù ta còn sống, trọn đời cũng không được yên ổn. Chết đi, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này cho ta!

Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm dùng tinh hoa của Vạn Tái Hàn Thiết luyện thành, sau đó lại ngưng luyện trong Thiên Quang Hỏa, Liệt Dương Quang ngàn năm, cuối cùng dung hợp pháp tắc Thiên Đạo Hỗn Nguyên Phá Diệt, là hung vật đệ nhất trong thiên hạ.

Trên thân kiếm có khắc bốn chữ to: Vạn Sinh Tịch Diệt.

Đây là Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm, chí bảo vô thượng của Khô Trúc lão nhân. Lão chết đi ở pháo đài Thiên Lại, lưu lại kiếm này cho Dư Tắc Thành.

Phi kiếm cửu giai Thúy Mi Thiền Tấn Sinh Biệt Ly, Nhất Vọng Bất Kiến Tâm Đoạn Tuyệt là một thanh phi kiếm màu vàng dày bảy thước, bàn rộng hai ngón tay, toàn thân dày đặc phù văn. ẩn chứa lực Thiên Đạo. Trông giống như vô số ngọn lửa bừng cháy, gây ra thanh âm như ma gào quỷ khóc bên tai. cho nên có câu biệt ly tâm đoạn tuyệt, kiếm xuất quỷ thần kinh.

Đây là ái kiếm của lão điên tặng Dư Tắc Thành.

Trong hai thanh phi kiếm này ẩn chứa lực Thiên Đạo độc đáo của riêng mình. Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm ân chứa lực Thiên Đạo Hỗn Nguyên Phá Diệt, là đệ nhất hung vật trong thiên hạ.

Thúy Mi Thiền Tấn ẩn chứa lực Thiên Đạo Sinh Ly Tử Biệt, bất kể địch ta, trọn đời không gặp, tâm này đoạn tuyệt, kiếm xuất quỷ thần kinh.

Sỡ dĩ Dư Tắc Thành chọn chúng là để phát huy lực Thần Uy của mình đến độ chót.

Dưới lực Thần Uy của Dư Tắc Thành, vạn vật hóa sinh, hết thảy vật hư ào đều có thể hóa thành tồn tại trong khoảnh khắc. Cho nên trong khoảnh khắc này, hung uy mênh mông ẩn chứa trong lực Thiên Đạo của hai thanh phi kiếm được dẫn động hoàn toàn, hóa thành thực thể, thành lực lượng đáng sợ gấp hàng ngàn hàng vạn lần.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-ngao/chuong-946/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận