Tô Triệt không khỏi khẩn trương, tự nhủ trong lòng:
- Có thể biến ra quái vật gì đó nuốt sạch tủy não của ta không?
Chỉ qua mấy chục lần hô hấp, đoàn chất lỏng kia đình chỉ biến hình, cuối cùng ngưng tụ thành một thứ vô cùng kỳ dị.
- Ôi trời ơi!!
Thật sự bị ta đoán trúng rồi, quả nhiên là một yêu quái!
Thấy con quái vật xuất hiện trước mắt, Tô Triệt lo lắng cho tính mạng của mình...
Người trước mặt này, hiển nhiên là hợp thể của nhân yêu ma tam tộc, đỉnh đầu có sừng nhọn uốn lượn, có một khuôn mặt ác ma dữ tợn khủng bố, tứ chi và thân thể mặc dù có hình thái nhân loại, nhưng lại phủ đầy lông tơ màu xám đen, phía sau cái mông còn có một cái đuôi chuột thật dài nữa.
Một quái vật như vật, không chỉ hình thái đáng sợ, mà còn có chút cảm giác khiến người buồn nôn nữa...
- Sao lại biến thành thứ như vậy chứ?
Tô Triệt khóc thét trong lòng.
BA~!
Cái đuôi chuột như roi của quái vật hăng hái vung vẩy, đập nện lên Hắc Tháp, phát ra tiếng nổ vang thanh thúy.
Ngay sau đó, hai mắt vốn khép kín liền mở ra, đồng tử màu đỏ tươi vô cùng tà ác.
- Thứ này sống rồi!
Tô Triệt càng thêm khẩn trương, thứ này sống trong đầu mình, mình quả thật dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát ah!
Mặc dù có chạy tới chân trời thì nó vẫn còn trong đầu mình, nếu quả thật là ma vật tà ác, mình tuyệt đối chết chắc!
- Hắc hắc!
Quái vật trừng hai mắt đỏ tươi, dĩ nhiên lại nhe răng cười cười, hai cái răng nanh trùng thiên răng càng thêm nổi bật.
Tô Triệt cảm giác như nó có thể nhìn thấy mình, mặc dù lúc này chỉ là ý thức của mình, cũng không tồn tại thực thế trước mặt nó, nhưng cảm giác lúc này lại như ở cùng một chỗ với nó vậy....
- Hướng về phía ta nhe răng nhếch miệng cười quái dị, tên này muốn làm gì?
Sự khẩn trương của Tô Triệt đã đạt đến đỉnh, cơ hồ nhận định là mình đã tạo ra một tên ma quỷ.
Không nghĩ tới, quái vật vậy mà lại đọc được ý nghĩ của Tô Triệt, mở miệng rộng nói:
- Chủ nhân tôn kính, ta không muốn làm gì cả, chỉ cười với ngươi một cái, một nụ cười phi thường đơn thuần thôi.
- Cái gì? (Hú hồn hú vía)
Tô Triệt rất giật mình, không nói đến nụ cười đó có đơn thuần hay không, nó gọi mình là "Chủ nhân", đây là ý gì?
- Ngươi có thể cảm ứng được ý nghĩ của ta?
Tô Triệt cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
- Đúng vậy, chủ nhân, ta ở ngay trong não hải của ngài, ngài đang suy nghĩ gì, ta đương nhiên có thể biết được rồi.
Khi quái vật trả lời, cái đuôi chuột phía sau mông cũng lắc lư trái phải, mang đến cảm giác như một gia khuyển trung thành đang lấy lòng chủ nhân vậy. Nhưng tiếc, cái đuôi của nó nhìn thật sự rất chướng mất, càng lắc lư, càng buồn nôn!
- Nếu ngươi đã gọi ta là chủ nhân, vậy thì nói cho ta biết, ngươi là thứ...
Tô Triệt cả gan đặt câu hỏi, thiếu chút nữa đã hỏi "Ngươi là thứ gì", lại lo lắng sẽ làm nó tức giận nên kịp thời đổi thành:
- Nói cho ta biết, ngươi là ai?
Quái vật lập tức đáp:
- Ta không phải ai cả, chỉ là một hợp thể của ba loại sinh vật nhân yêu ma, chính là do chủ nhân ngươi sáng tạo ra ta.
- Nhân yêu ma...
Tô Triệt đã minh bạch một chút, đảm lượng cũng lớn hơn, lại nói:
- Bộ dáng của ngươi thật sự không thuận mắt, có thể bình thường một chút không?
- Cái này...
Quái vật lo nghĩ, lắc đầu nói:
- Hình như là tạm thời không thể, ta cũng không biết vì sao lại không thể nữa.
- Vậy được rồi... Nhưng cái đuôi của ngươi có thể ngừng đung đưa hay không?
Tô Triệt cảm thấy nếu có một cái đuôi chuột cứ đung đưa trước mặt mình, về mặt tâm lý phi thường không được tự nhiên.
- Được!
Quái vật ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng cái đuôi chuột sau lưng vẫn không khống chế được mà lắc lư, lần này, nó cũng có chút sốt ruột rồi, tựa hồ sợ bị chủ nhân răn dạy, gấp đến độ nó vòng hai vòng tại chỗ, lúc này mới kiếm chế được cái đuôi của mình.
Nắm lấy cái đuôi thật dài trong tay, rốt cục cũng ngừng lại, tên này cũng không ngu, bá bá bá vài cái đã quấn chặt cái đuôi ở bên hông. Sau đó nó còn hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng...
Thấy nó nghe lời như thế, trong lòng vẫn một mực căng thẳng của Tô Triệt rốt cục cũng yên lại, lại hỏi:
- Ngươi có biết tòa Hắc Tháp này là pháp bảo gì không?
- Pháp bảo? Pháp bảo gì?
Quái vật kia sững sờ, quay người nhìn về phía tòa Hắc Tháp cao ngất, lắc đầu liên tục nói:
- Ta không biết đây là cái quái gì... Bất quá, sao lại cảm giác thấy nó rất thân cận?
- Ngươi lại không biết?
Tô Triệt rất kỳ quái, còn tưởng rằng nó là khí linh của pháp bảo Hắc Tháp này nữa chứ!
- Chủ nhân, ta thật sự không biết ah!
Quái vật rụt cổ lại, bộ dạng rất uy khuất, tuy rằng diện mục đáng sợ, nhưng cảm giác cũng không khiến người chán ghét lắm, hắn nhỏ giọng giải thích nói:
- Ta vừa mới bị ngươi sáng tạo ra, trong đầu chỉ có một chút trí nhớ vụn vặt thuộc về nhân loại Trần Thạch, một Thiên Ngoại Ma Vực cấp thấp, còn có một đầu yêu thú Âm Phong Thử, chẳng khác gì như vừa mới sinh ra, biết được rất ít chuyện.
- Đây là chuyện gì?
Tô Triệt đương nhiên rất nghi hoặc, như thế rất tốt, trong đầu nhiều thêm một quái vật, đối với tòa Hắc Tháp này lại hoàn toàn không biết gì cả.
Như vậy, quái vật này sinh ra làm được gì chứ? Kế tiếp nên làm thế nào đây?
Tuy rằng quái vật kia trì độn hỏi gì cũng không biết, Tô Triệt vẫn cho rằng, sự hiện hữu của nó tất có tác dụng, chỉ có điều chính nó còn không biết mà thôi.
- Nó không biết cũng không sao, ngược lại có thể nghĩ biện pháp chậm rãi dẫn đạo nó.
Vì vậy, Tô Triệt nói với nó:
- Nhìn thấy đại môn ở sau lưng ngươi không? Ta muốn đi vào trong đó, ngươi cho rằng phải làm gì?
Quái vật gãi gãi cái ót, chỉ ngây ngốc đáp:
- Cái này không phải đơn giản sao, đẩy cửa ra đi vào là được rồi mà!
Nói nhảm, còn cần ngươi nói sao! Tô Triệt vừa mới thử dùng ý thức của mình đụng vào đại môn kia, nhưng chúng vẫn không bị lay động chút nào cả.
- Ngươi đẩy ra!
Tô Triệt hạ mệnh lệnh thứ nhất.
- Vâng!
Quái vật ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi tới cửa trước, nhấc hai cái móng vuốt lên, giống như một lăng đầu thanh (*thanh niên trẻ trâu), không chút cố kỵ ấn lên đại môn.
Nó có thể đẩy ra sao? Lúc này trong lòng Tô Triệt ôm ba phần khẩn trương và bảy phần chờ mong. . .
Nguồn: http://truyenyy.comQuái vật nhẹ nhàng đẩy, thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ nhõm, hai cánh cửa dĩ nhiên yên ắng bị đẩy ra.
Cửa mở!
Không đợi Tô Triệt có phản ứng, ý thức đã bị cánh cửa kia hấp vào, cũng không quản hắn có nguyện ý hay không thì ý thức cũng bị hút vào cả.
Quái vật đẩy cửa ra phảng phất có thể cảm ứng được nhất cử nhất động của Tô Triệt, phát giác được chủ nhân đã tiến vào, nó di chuyển cái đùi lông xù, cũng đi theo xông vào.
Vào tới, không nghĩ tới, trong tháp có Động Thiên khác!
Tô Triệt nguyên lai tưởng rằng trong tháp là một căn phòng không gian hình tròn, nhưng sau khi vào mới biết được, bên trong dĩ nhiên lại là một phiến Thiên địa tồn tại độc lập, có núi có sông, có hoa có cỏ, diện tích rộng lớn, thổ nhưỡng dưới chân không khác gì với Đại Thế Giới bên ngoài cả. . .