Tiên Nghịch Chương 904: Trần đạo tam tử

"Trong cơ thể Bạch Vi hiện giờ âm khí lưu chuyển. Chẳng những tâm tính biến hóa thật lớn, ngay cả một vài hành vi cũng pha đủ nữ tính. Nếu hắn trời sinh như thế thì cũng đành, nhưng năm đó lại hiển nhiên không có nghiêm trọng như vậy." Trong phi hành, hai mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, đánh giá cẩn thận lại Bạch Vi vài lần. Hắn cảm giác được Bạch Vi này có chút không thích hợp, nhưng rốt cuộc không nói được là có vấn đề ở nơi nào.
 
Chỉ có điều tu đạo ngàn năm, khiến cho linh giác của hắn cũng có một chút tạo nghệ, tuy nói không thể thần cơ diệu toán được như Thiên Vận Tử, nhưng cũng cảm nhận được một chút biến hóa bên trong.
 
Thần thức đảo qua, Bạch Vi hiển nhiên không thể phát hiện ra, trong phi hành, thản nhiên cười nói với Vương Lâm.
 

-Trước kia ngươi ở đây không lâu, chờ thêm mấy tháng nữa, thời tiết Thiên Vận Tinh này đột nhiên sẽ biến đổi, đến lúc đó âm tình luân phiên, cũng coi như là một phong cảnh độc đáo của Thiên Vận tinh.
 
-Trong mấy trăm năm này Thiên Vận Tông cũng bình thường không có chuyện gì quá lớn xảy ra. Nhưng thật ra đóa hoa Bạch Dương Mộc suốt đời không nở ở sau núi năm đó không biết được ai tác động vào. Không ngờ đã nở hoa, chỉ có điều màu sắc của hoa, không phải là trắng, mà là đen, chỉ mở ra ba khắc liền chết đi, hóa thành sương mù… việc này khiến cho vài đồng môn đều kinh ngạc. Ta lúc đó ở bên cạnh, trong lòng đã nghĩ, nếu có thể cứu sống được hoa này thì tốt rồi.
 
"Không có gì khả nghi…" Vương Lâm nhíu mày, chỉ có điều một tia cảm giác trong đầu thủy chung vẫn không đổi. Hắn bất động thanh sắc, ứng phó nói chuyện với Bạch Vi.
 
-Từ khi ngươi đi rồi, mấy trăm năm nay sư tôn đều bế quan, ít làm chuyện gì… Bạch Vi mỉm cười, đem mấy chuyện vặt trong mấy trăm năm ở Thiên Vận Tông kể hết ra với Vương Lâm. Vương Lâm bắt đầu còn chăm chú nghe, sau một lát, lại nhíu mày.
 
Theo lời Bạch Vi những việc vụn vặt, nhiều lắm, vả lại cũng không có gì rõ ràng.
 
-Còn có Quỷ Nhãn Thành, thành này nhiều năm trước bởi vì bán đấu giá một bộ tiên thuật đầy đủ mà thành danh, mỗi lần mở ra đều hấp dẫn một lượng lớn tu sĩ. Trong một tháng này, ngoại trừ nơi đấu giá, những địa phương khác đều tự do giao dịch. Chỉ có điều Quỷ Nhãn thành kia không lớn, do đó, rất hữu hạn đi, nếu chúng ta đi chậm chỉ sợ là phải màn trời chiếu đất rồi.
 
Bạch Vi cười cười nói.
 
Vương Lâm trầm mặc, tùy theo Bạch Vi đi trước dẫn đường, trong lòng vẫn trầm ngâm.
 
Sau một nén nhang, Vương Lâm đột nhiên nói:
 
-Bạch sư đệ, ngươi tu luyện công pháp gì?
 
Bạch Vi ngẩn ra, lập tức sắc mặt nổi lên biến hóa, thân hình lùi lại sau vài bước, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm nói:
 
-Vương huynh ghét bỏ Bạch mỗ sao? Nếu cảm thấy Bạch Vi ta chọc giận ngươi, ta đi là được, tuyệt không muốn làm phiền ngươi!
 
Vương Lâm cảm thấy ngạc nhiên, hắn chẳng qua hỏi đối phương tu công pháp gì, lại không cho rằng khiến đối phương biến hóa như vậy.
 
-Bạch huynh hiểu lầm, Vương mỗ chỉ là tùy ý hỏi mà thôi.
 
Vương Lâm bất động thanh sắc, chậm rãi nói.
 
Bạch Vi cắn môi trầm ngâm, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, mở miệng nói:
 
-Ta tu luyện công pháp, tên là Song Dục Tiên Quyết!
 
Lời này vừa nói ra, Bạch Vi trầm mặc bay về hướng Bắc.
 
"Song Dục Tiên Quyết…" Vương Lâm ánh mắt lộ ra trầm tư, nhìn thoáng qua bóng dáng Bạch Vi. Hai mắt lập tức ngưng động, dưới một cái liếc mắt của hắn, hắn rõ ràng nhìn thấy âm khí nồng đậm trong cơ thể đối phương chuyển động với tốc độ nhanh hơn. Khi chuyển động theo kinh mạch trong cơ thể, bởi vì lưu chuyển tốc độ quá nhanh, không ngờ hình thành ra một ấn ký kỳ dị.
 
Ấn ký này do âm khí lưu chuyển trong kinh mạch của Bạch Vi mà hình thành. Âm khí lưu chuyển trước đây rất thong thả, cho nên Vương Lâm vẫn không lưu ý tới điểm này. Lúc này nhìn ra, ấn ký chỉ xuất hiện trong thời gian cực ngắn liền biến mất.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, lưu ấn ký lại trong đầu. Không tiếp tục hỏi gì nữa, cùng Bạch Vi bay đi. Đang hoàng hôn, rất xa xa thấy được một thành trì hình tròn.
 
Thành trì này phảng phất như một vòng tròn đặt trên mặt đất, chưa tới gần, Vương Lâm đã cảm nhận tháy được một tia cấm chế trận pháp dao động.
 
Chân trời chốc chốc lại có kiếm quang tới gần, hoặc là đơn độc một người, hoặc là năm ba người hạ xuống bên ngoài thành sau đó đưa ngọc giản, tiến vào thành trì.
 
Vương Lâm biết ở nơi xa lạ, thần thức không thể tra xét tùy tiện được, nếu không sẽ khiến hiểu lầm. Chỉ là trời sinh hắn tính tình cẩn thận, tuy nói tu vi ngày càng sâu, nhưng cẩn thận không giảm bớt đi chút nào. Dù sao cẩn thận, cũng là căn cứ để sinh tồn ở Tu Chân giới này.
 
Hơi chút trầm ngâm, Vương Lâm tản thần thức ra, tràn ngập tới phía trước thành trì. Hành vi lần này của hắn cũng không phải là hoành hành ngang ngược mà như gió nhẹ thoảng qua. Thần thức nhoáng lên một cái, chủ yếu xem xét, cũng không quan sát bí ẩn bên trong thành trì, mà chỉ dừng lại ở một vài chỗ cấm chế dao động.
 
Giống như là tới trước một cửa phòng xa lạ, không phải phá cửa mà vào xem xét, mà là đứng ở bên ngoài, chờ khi cửa phòng mở ra thì thoáng đảo qua. Tuy nói cũng có chút thất lễ, nhưng ở Tu Chân giới này, coi như cũng là một loại hành vi thỏa thuận ngầm.
 
Trừ phi là loại người cực kỳ hống hách ra, nếu không, cũng không bởi vậy mà sinh ra hiểu lầm.
 
Trận pháp cấm chế trên thành trì này đúng là không có gì trở ngại với Vương Lâm. Lấy tu vi cùng trình độ cấm chế của Vương Lâm, khi thần thức lướt qua, cấm chế ở thành này không có gì phát hiện ra.
 
Nhưng, ngay khi thần thức Vương Lâm chuẩn bị nhoáng lên một cái bên trong thành trì, lập tức có ba đạo thần thức ẩn núp sâu đậm bỗng nhiên bùng nổ, phảng phất như hóa thành ba đầu cự long, thẳng cuốn lấy thần thức Vương Lâm.
 
-Đạo hữu phương nào tới Quỷ Nhãn thành, lão phu Trần Nhất Tử trong Trần Đạo Tam Tử!
 
Một thanh âm tang thương dung nhập trong thần niệm, trong khoảnh khắc tiếp cận với thần thức Vương Lâm ầm trầm truyền ra.
 
Cùng lúc đó, ba đạo thần thức biến thành cự long hư ảo, phảng phất như bạo ngược vậy, trực tiếp xoay tròn hóa thành một cơn lốc vây khốn thần thức Vương Lâm khiến cho không thể rời đi được.
 
Ba đạo thần thức này bên trong có hai đạo là Khuy Niết sơ kỳ, Âu Dương Tử kia đạt tới Khuy Niết trung kỳ, do vậy liên hợp vây khốn thần thức Vương Lâm, khiến cho trong thời gian ngắn Vương Lâm cũng không thể thoát vây được.
 
Tất cả thần thông của Vương Lâm, thân thể, thần thức đều chưa đạt tới Khuy Niết trung kỳ. Lấy thần thức mà nói, hiển nhiên không thể địch lại ba người này.
 
-Tại hạ Thiên Vận Tông Vương Lâm, xin thứ lỗi đã mạo phạm!
 
Vốn thất lẽ trước, Vương Lâm cũng không tức giận, truyền ra thần niệm.
 
-Thần thức ngươi lỗ mãng, bị chúng ta bao vây, còn muốn chúng ta bỏ qua, nào có đạo lý này. Hôm nay ba người chúng ta cũng không làm khó ngươi, ngươi tự mình nhận sai, lập tức rời đi, nếu tiếp tục bước vào Quỷ Nhãn thành, đừng trách ba người chúng ta không khách khí!
 
Một thần niệm bên cạnh Nhất Trần Tử mãnh liệt ầm trầm truyền ra lời nói.
 
Vương Lâm và Bạch Vi đứng ở bên ngoài thành trì, xếp hàng chờ tiến vào bên trong thành trì. Về phần thần thức của Vương Lâm và ba người lần lượt đan xen vào nhau, ngoại trừ người có tu vi cao thâm, nếu không sẽ không phát hiện ra.
 
Bạch Vi hiển nhiên không phát hiện ra chút nào, nhưng Vương Lâm nhíu mày.
 
-Đạo hữu chớ để ý, ba người chúng ta phụ trách an toàn bên trong Quỷ Nhãn thành, tất nhiên phải cẩn thận một chút. Đạo hữu nếu không đồng ý, muốn kéo dài thần thức ra, đừng trách chúng ta phải phế bỏ đi.
 
Thần niệm Nhất Trần Tử truyền ra, trong lòng hắn thầm than, việc này làm như vậy, quả thật có chút quá phận rồi. Dù sao người kia tới cũng chưa làm điều gì khác, chỉ là thần thức đảo qua bình thường mà thôi.
 
Loại chuyện này, ba người Trần Đạo đều làm rồi, chỉ có điều hiện giờ nếu thụ đại lễ của Quỷ Nhãn thành, tự nhiên phải cẩn thận vô cùng, hơn nữa trong lòng hắn cũng có một chút không vui.
 
Trên Thiên Vận Tinh này tất cả lão quái có tu vi trên Khuy Niết cơ bản đều biết được, lần này Quỷ Nhãn thành mở ra, chính mình cùng sư huynh đệ ba người phụ trách an toàn, nói như vậy, cũng sẽ không dùng thần thức xem xét. Cái này xem như là một loại tôn kính đối với ba người bọn hắn.
 
Người này, hiển nhiên không coi ba huynh đệ hắn vào trong mắt, lộ ra thần thức xem xét, sau thấy tình thế không ổn lại nhận sai, thì có tác dụng gì!
 
"Nếu người này không nhận sai, mà là tiến lên đấu pháp một phen với ba người chúng ta. Ta còn kính hắn đồng đạo, nhưng lúc này, rõ ràng là thấy ba người ta thế mạnh cho nên trong lòng khiếp đảm!" Hơn nữa nếu không nghiêm trị người này, Quỷ Nhãn đấu giá còn chưa bắt đầu, những người khác bắt đầu noi theo, kể từ đó cả đống người dùng thần thức tra xét. Không được, phải nghiêm khắc hơn một chút!
 
-Cho ngươi ba giây suy xét!
 
Nhất Trần Tử thần niệm nhẹ nhàng truyền ra, thu thập một Khuy Niết sơ kỳ đối với ba người bọn hắn không khó! Mặc dù người này là người của Thiên Vận Tông, bọn họ cũng không tin Thiên Vận Tử có thể hạ thấp thân phận của mình tìm ba người gây phiền toái. Hơn nữa ba người bọn họ cũng không giết người, cũng cho cơ hội, nếu người này không biết điều, mặc dù hủy đi thần thức, người bên ngoài cũng không nói cái gì.
 
Nếu đổi lại là Đại La kiếm tông, Nhất Trần Tử sẽ không nghĩ như vậy, dù sao Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu có tiếng là bao che khuyết điểm.
 
Ba giây nhanh chóng qua đi, Nhất Trần Tử hừ lạnh một tiếng. Thần thức của bọn họ hóa thành cự long rít gào há miệng mở to mồm, hướng về thần thức Vương Lâm mà cắn nuốt qua, muốn tiêu diệt thần thức của Vương Lâm.
 
-Ba người các ngươi, qua!
 
Vương Lâm không để ý tới Bạch Vi và Hứa Lập Quốc thủy chung vẫn theo sau người, mặt nhăn lại, bước một bước liền biến mất tại chỗ.
 
Trận pháp cấm chế của Quỷ Nhãn thành, đối với thần thức của Vương Lâm không có trở ngại, càng không nói tới bản thể của Vương Lâm. Lúc này hắn bước tới một bước, bóng dáng biến mất, khoảnh khắc này cấm chế Quỷ Nhãn thành kịch liệt lóe lên. Cũng chỉ lóe lên một chút rồi ầm ầm trực tiếp tan vỡ.
 
Trong khi cấm chế sụp đổ, trong khoảnh khắc Vương Lâm xuất hiện bên trên không trung Quỷ Nhãn thành. Tốc độ này cực nhanh, không thể tưởng tượng được, gần như trong khoảnh khắc, Vương Lâm đã dùng tay trái trực tiếp bắt lấy một đạo thần thức hóa thành cự long kia. Thần thức muốn giãy dụa nhưng không có tác dụng gì, bị Vương Lâm ném mạnh về phía sau, liền có tiếng động ầm ầm truyền ra, thần thức biến thành cự long tan vỡ.
 
Bên trong quỷ nhãn thành, trong một kiến trúc vô cùng hoa lệ. Trong một gian phòng, một lão nhân ngồi khoanh chân. Lão nhân này mặc áo bào xanh, tướng mạo cực kỳ uy nghiêm, nhưng lúc này hắn mở mạnh hai mắt, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đại biến.
 
-Tịnh Niết lão quái!
 
Lão nhân thân mình nhoáng lên một cái lập tức biến mất tại chỗ.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-904/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận