Tiên Nghịch Chương 960: Thanh Lâm?

Chủ ý của Vương Lâm là mượn thuật U Minh Dẫn Lộ, mở ra thông đạo đi ra ngoài thế giới trong bình. Nhưng giờ phút này, khi ma khí bên trong vòng xoáy dũng mãnh tiến vào, U Minh Lộ này không ngờ lại thông về hướng càng sâu vào bên trong! Ma khí kia tràn ngập dày đặc. Loại ma khí này, Vương Lâm chỉ cần cảm nhận được một chút thân mình lập tức liền lui lại mấy bước, sắc mặt âm trầm mang theo vẻ khiếp sợ.
 
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển U Minh Dẫn Lộ, nhưng không dự đoán được lại mở ra thông đạo bất ngờ dẫn tới nơi này.
 
Cả đời hắn đã từng gặp qua ma khí trên người của Tán Ma năm đó là nồng đậm nhất, Minh Hải đứng thứ hai, nhưng bất kể là Tán Ma hay Minh Hải đều thua xa ma khí tràn ngập khắp nơi phát ra từ bên trong vòng xoáy lúc này! Ma khí trong cơn lốc xoáy này tinh thuần đến cực điểm, dường như đạt đến cực hạn của ma trong thiên hạ, là thủy tổ của ma.

 
So sánh với nó, Tán Ma và Minh Hải dường như chỉ đom đóm so với ánh trắng! Nhất là đại điện ở phía cuối thông đạo kia, người ngồi ở trên ngai vàng lại khiến cho Vương Lâm chỉ gần như mới nhìn thoáng qua da đầu liền lập tức run lên, tâm thần rung động.
 
Trong khoảnh khắc này, Vương Lâm chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình đang ngày một nhanh lên, thậm chí ngay cả hô hấp của cũng tạm dừng. Hắn không chút do dự, lập tức cắt đứt thần thông U Minh Dẫn Lộ này, vòng xoáy kia ngay tức khắc chấn động, trong tiếng rắc rắc xuất hiện sự sụp đổ.
 
Trong lúc sụp đổ, vòng xoáy thông đạo lập tức hiện ra hư ảnh của mười người bị Vương Lâm giết lúc trước, cả đám nhìn chằm chằm Vương Lâm một cách thù hận, truyền ra tiếng hét thê lương chói tai, thân ảnh theo vòng xoáy vặn vẹo kéo dài, dường như muốn xông ra nuốt lấy Vương Lâm.
 
Người ngồi trên ngai vàng kia chậm rãi ngẩng đầu, một đạo ánh mắt đục ngầu dần dần từ trong sương mù lộ ra, trong lúc thông đạo đang sụp đổ nhìn lên người Vương Lâm, hai mắt u ám ngay lập tức có tập trung lại một điểm.
 
Ngay khi ánh mắt của người thần bí tập trung lại một điểm, thanh quang trong mắt phải của Vương Lâm lóe lên, cả người không cần nghĩ ngợi nhanh chóng lui về phía sau, thanh quang thuẫn từ trong mắt phải lóe ra lập tức biến ảo hiện ra ở phía trước người.
 
Ngay trong nháy mắt, bóng người thần bí trên ngài vàng ở đại điện kia chậm rãi nâng tay phải lên, trong tay có cầm một vật, hướng ra phía ngoài ném đi! Một đạo hoàng quang bay thẳng đến vòng xoáy đang sụp đổ, ngay khi tiến vào vòng xoáy, lập tức gây ra sự sụp đổ trong phạm vi lớn, trong tiếng nổ ầm ầm, vòng xoáy kia bị hoàng quang xuyên thấu. Lập tức mười người ở bên trong vòng xoáy kia hư ảnh vặn vẹo kéo dài dữ dội, cả đám trong tiếng kêu thảm thiết đều nổ tung, hóa thành nhiều đốm nhỏ màu đen, hướng về bốn phía tiêu tan.
 
, Đạo hoàng quang kia trong nháy mắt liền lao ra khỏi vòng xoáy đang sụp đổ, lao thẳng vào thanh quang thuẫn ở phía trước người Vương Lâm. Nhưng thanh quang thuẫn kia không ngờ không có một chút cản trở nào, dường như là trong suốt, bị đạo hoàng quang kia xuyên thấu qua, trong chớp mắt liền tới gần trước mặt Vương Lâm, ở các chóp mũi Vương Lâm ba tấc, dừng lại.
 
Giờ phút này, vòng xoáy kia đã tiêu tan, bên trong hắc tháp đã yên tĩnh trở lại.
 
Nhưng trên mặt Vương Lâm cũng toát ra mồ hôi lạnh, quắc mắt nhìn chằm chằm đạo hoàng quang ở trước mặt. Với khoảng cách gần như vậy, hắn nhìn thấy rõ ràng bên trong đạo hoàng quang kia có một tinh thể hình thoi.
 
Lui ra phía sau vài bước, sắc mặt Vương Lâm âm tình bất định, trầm ngâm hồi lâu, hắn nâng tay phải lên, túm vào hư không một cái, hình thoi màu vàng kia lại gần, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
 
- U Minh dẫn lộ của ta không có thi triển sai, mà bị đại thần thông thuật của người này quấy nhiễu, do vậy thoát ra khỏi tay ta, mở ra một thông đạo không biết dẫn đi đâu!
 
Vương Lâm nhìn tinh thể trong tay, với trí thông minh của hắn, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
 
- Người quấy nhiễu U Minh Tiên Thuật của ta nói như vậy chính là bóng người thần bí trong đại điện. Đáng tiếc người này được che phủ trong bóng đêm, làm cho người ta thấy không rõ tướng mạo. Sở dĩ hắn làm như vậy, hiển nhiên chính là để tống xuất tinh thể này!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lông mày dần nhăn lại. Bên trong động phủ của Tiên Đế này quá mức huyền diệu, rất nhiều chuyện hắn chỉ có thể đoán mà không thể biết được đáp án thật sự.
 
- Bóng người thần bí kia chẳng lẽ là… Thanh Lâm!
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, thì thào lẩm bẩm:
 
- Người này đem tinh thể này tặng cho ta, rốt cuộc là có mục đích gì… … Nhìn chằm chằm vào tinh thể, Vương Lâm không tản ra thần thức để xem xét mà để ở một bên, tự mình lui ra phía sau vài bước, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.
 
Trong hoang mạc cát đen, thân thể hắn bị thương, máu toàn thân đã chảy ra phân nửa, giờ phút này vẫn còn đang có một chút cảm giác choáng váng, càng làm cho hắn trở nên nguy kịch. Nguyên lực còn lại trong cơ thể cũng không còn nhiều lắm.
 
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng tiên lực trong cơ thể hắn cũng gần như đã hao tổn hết.
 
- Tiên lực năm đó Thanh Thủy sư huynh tặng cho, bên trong hoang mạc cát đen này đã tiêu hao rất nhiều, cần phải nhanh chóng bổ sung một chút. Mức độ nguy hiểm của trận chiến trong hoang mạc cát đen này, cả đời ta tuyệt đối cũng không chứng kiến nhiều.
 
Nghĩ đến Phạm Thiên Thuật do Minh Hải thi triển, Vương Lâm vẫn còn thấy khiếp sợ, ngửa mặt nhìn ra phía ngoài tòa tháp. Bên ngoài ngọn lửa vẫn đang rừng rực thiêu đốt, tràn ngập trời đất.
 
Tuy bên trong tháp không cảm thấy sức nóng, nhưng ánh mắt nhìn ra bức xạ nhiệt phía bên ngoài, bị bức xạ nhiệt tác động, ngay lập tức hoa lên, như thể trong nháy mắt đã bị đốt thành từng mảnh nhỏ, nhìn không rõ quá xa.
 
- Cũng không biết đám người Tư Đồ Nam hiện giờ như thế nào… … Vương Lâm thầm than. Thân ở trong tháp, ngoài tháp là ngọn lửa vô tận, dường như thế gian này chỉ còn lại một mình Vương Lâm.
 
Trầm ngâm hồi lâu, đan dược mà Vương Lâm ăn vào lúc trước đã bắt đầu có hiệu quả, thương thế trên thân thể cũng dần dần bình phục. Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra một đám huỳnh quang màu trắng ngà cầm ở trong tay.
 
Trong ánh huỳnh quang này có tiên lực lượn lờ, cực kỳ tinh thuần.
 
- Nguyên thần của Huyền Bảo Thượng Nhân năm đó giờ phút này cũng đã có tác dụng!
 
Vương Lâm đem đám huỳnh quang này đặt trước mũi, hít một hơi thật sâu, ngay lập tức có hai đạo tiên khí từ trong ánh huỳnh quang kia bay ra, theo lỗ mũi Vương Lâm chui vào, nhanh chóng bị hút vào trong cơ thể.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, vài ngày sau, Vương Lâm mở hai mắt, tiên lực trong cơ thể hắn dĩ nhiên là đã khôi phục, lại còn có chút gia tăng. Vương Lâm hiểu rằng tiên lực trong cơ thể không thể lưu lại quá nhiều, phải duy trì ở một mức nhất định, nếu không, rất có thể sẽ gây ra sự tiêu tan ý cảnh.
 
Năng lực khôi phục của thân thể Cổ Thần rất mạnh, chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, tất cả thương thế đều biến mất, cảm giác choáng váng kia cũng không còn xuất hiện nữa.
 
Chỉ có điều lúc này trước mắt Vương Lâm hiện ra một vấn đề quan trọng, đó chính là bổ sung nguyên lực.
 
Việc bổ sung nguyên lực này nếu ở thế giới bên ngoài đối với Vương Lâm không có vấn để gì, chỉ cần ngồi xuống thổ nạp, với tu vi của hắn sẽ có thể hấp thụ được thiên địa nguyên lực để sử dụng.
 
Chỉ có điều lúc này, mấy ngày ngồi đây, nguyên lực trong cơ thể hắn tăng trưởng cực kỳ chậm, hắn mơ hồ có thể nhận thấy được trong hoang mạc cát đen này thiên địa nguyên lực không nhiều lắm, có một phần nhỏ thì toàn bộ đã bị ngọn lửa vô tận bên ngoài tháp bao phủ, dung nhập vào trong ngọn lửa.
 
Vì thế, Vương Lâm muốn hấp thụ cực kỳ khó khăn, không khác gì lấy hạt thóc ở trong lửa.
 
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm đứng lên, nhìn thoáng qua tinh thể màu vàng trên mặt đất cách đó không xa, không đi đến đó xem mà đi tới bên cửa sổ của tháp, nhìn ra phía ngoài.
 
Ở trước mắt ngọn lửa vẫn thủy chung không ngừng thiêu đốt, cũng có những tiếng vang bùm bùm từ từ truyền đến, mặt kính trắng kia bị khói đen từ trong biển lửa dâng lên bao phủ, nhìn thoáng qua thấy đen nghịt như một đám mây đen chuyển động.
 
- Không thể bổ sung nguyên lực trong cơ thể, tu vi không thể đạt được tới đỉnh, không thể tùy tiện tra xét tinh thể màu vàng kia, càng không thể rời khỏi ngọn tháp đen này.
 
Vương Lâm ngay trước lúc ngồi xuống, bèn tản ra thần thức, lượn lờ quanh toàn bộ ngọn tháp đen. Thần thức vờn quanh không hề phát hiện ra một manh mối gì.
 
Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm nhìn ngọn lửa nồng đậm bên ngoài ngọn tháp, yên lặng suy tính một lát, cắn răng hướng thân mình về phía trước, ngay lập tức bước ra ngoài tháp! Một bước tiến ra, thân mình Vương Lâm lập tức rơi xuống đất, ngay khi hai chân hắn giẫm lên mặt đất, lập tức ngọn lửa phía trước dường như đã phát hiện ra, nhất tề cuồn cuộn lao đến nuốt lấy Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải nâng lên chụp vào hư không, lập tức ngọn lửa phía trước đang tấn công tới bị chia ra làm hai, bị Vương Lâm bắt lấy trong lòng bàn tay, cùng lúc đó thân thể nhanh chóng lui về phía sau, bước vào trong ngọn tháp đen.
 
Ngay khi thân mình hắn tiến vào trong tháp, ngọn lửa lại tràn đến, toàn bộ ngọn tháp ngay lập tức bị ngọn lửa nuốt hết. Một lúc lâu sau, ngọn lửa dần dần yên tĩnh trở lại, như thủy triều rút đi.
 
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, khoanh chân ngồi trên mặt đất bên trong tháp, trên tay phải hắn có một ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu tương, tản mát ra hơi nóng cực đậm. Tay phải Vương Lâm lúc này cũng xuất hiện những vết khô nứt.
 
Nhìn chăm chú ngọn lửa, hai mắt Vương Lâm dần hiện lên tia máu, dưới ngọn lửa đang thiêu đốt, mặt hắn bị chiếu rọi hiện vẻ u ám bất định. Lúc này trong lòng Vương Lâm đang đấu tranh, lưỡng lự trong một lựa chọn khó khăn.
 
Nửa nén hương sau, trong mắt Vương Lâm bỗng hiện lên sự quyết đoán:
 
- Ngọn lửa này tuy nguy hiểm, nhưng dù sao số lượng không nhiều lắm, trước khi ra tay ta sẽ tính toán một chút, như vậy sẽ không xuất hiện sai lầm. Lúc này dù có vùng vẫy như thế nào cũng vô dụng, đơn giản là phải thử một lần.
 
Tay phải Vương Lâm vung lên trước mặt một cái, lập tức túi trữ vật bay lên, dừng ở trong góc phía xa xa, được hắn đánh ra một ít cấm chế lên trên. Sau đó hắn hít sâu, song chỉ nâng ngọn lửa kia lên, không chút do dự đặt vào trong miệng, một ngụm nuốt vào! Ngay khi ngọn lửa kia nhập vào thân thể, một sức nóng mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn bùng nổ. Sức nóng này ẩn chứa một nhiệt lượng khó có thể tưởng tượng được, chỉ sau một lát đã khiến cho toàn thân Vương Lâm đỏ bừng. Hắn mở mạnh miệng ra, thống khổ rít gào hóa thành âm thanh ầm ầm từ trong tháp truyền ra ngoài.
 
Cùng lúc đó, một ngọn lửa lớn từ trong lỗ chân lông của Vương Lâm xông ra, quần áo lập tức bị thiêu đốt thành tro. Ngọn lửa kia khuếch trương ra phía ngoài, vờn quanh Vương Lâm trong vòng ba trượng.
 
Rất nhiều mồ hôi vừa tiết ra đều bay hơi hết, hóa thành một đám khí trắng lượn lờ quanh toàn thân Vương Lâm.
 
Giờ phút này hắn có cảm giác như nuốt phải than hồng, tuy nguyên thần có bì giáp của Cổ Thán bảo vệ, vẫn chưa bị thương tổn, nhưng nguyên lực còn lại không nhiều bên trong cơ thể, khi ngọn lửa này dung nhập vào đã lập tức cùng hóa thành một thể, dường như ở trong cơ thể Vương Lâm bị thiêu đốt.
 
Đau đớn kịch liệt, Vương Lâm cắn răng kiên trì, làm cho nguyên lực bên trong cơ thể sau khi dung nhập với ngọn lửa, dần dần tràn về phía nguyên thần.
 
- Chỉ có dung nhập vào nguyên thần mới có thể thật sự hấp thụ thiên địa nguyên lực chứa trong đó!
 
Vương Lâm sau khi suy tính, hai mắt lộ vẻ quyết đoán, không chút do dự hai tay bấm quyết, điểm vào trước ngực, lập tức bì giáp của Cổ Thần trên nguyên thần lập tức hóa thành ô quang thoát ra, từ trong miệng của Vương Lâm bay ra.
 
Không còn bì giáp của Cổ Thần, ngọn lửa đã dung nhập với nguyen lực trong cơ thể Vương Lâm lập tức dũng mãnh nhập vào bên trong nguyên thần.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-960/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận