Vinh Thiên ở bên ngoài đợi một lúc, không thấy bên trong có động tĩnh gì, cũng dần dần trở nên yên tâm.
Tuy rằng mỗi tháng phải gia trì phong ấn một lần, nhưng cũng không nhất định phải bỏ đủ tất cả ba mươi sáu viên Ngọc Túy Tinh Phách vào, bởi vì đại trận phong ấn nọ vận chuyển mỗi chu thiên mất bảy ngày, thỉnh thoảng lỗ hổng mở ra mới có thể bỏ Ngọc Túy Tinh Phách vào trong đó, ba mươi sáu viên Ngọc Túy Tinh Phách cũng cần thời gian bảy ngày mới có thể bỏ hết vào trong.
Nhưng kỷ lục lâu nhất thuộc về Tả Trầm nghị, ở được năm ngày, ngục tốt bình thường tiến vào, tối đa cũng chỉ ba ngày là xong. Bất quá dường như lão ma đầu cũng không muốn thoát ra ngoài, cũng không nỗ lực giãy dụa, cho dù chỉ bỏ Ngọc Túy Tinh Phách vào trong thời gian ba ngày, cũng đã đủ dùng cho một tháng.
Vũ La làm như không hề nghe thấy, sau khi hắn lãnh giáo sự lợi hại của Khẩu Tru Thiên Hạ. cũng không còn tò mò nữa. bắt đầu chuẩn bị chuyên tâm tu luyện.
Vũ La nhớ tới một đoạn ký ức của tiền kiếp có liên quan tới Ly Nhân Uyên, đã hơi nghi ngờ, hiện tại nhìn thấy thực tế quả giống như sự suy đoán của hắn. Sở dĩ lão ma đầu có thể thuyết phục người khác, quan trọng nhất không phải là nhờ vào thần thông Thiệt Xán Liên Hoa (lưỡi nở hoa sen) của lão, mà nhờ lão có được thiên hạ đệ nhất kỳ phù Khẩu Tru Thiên Hạ.
Phàm là Thiên Mệnh Thần Phù được liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất, đều có được uy lực hùng mạnh khó lòng tiên đoán. chỉ cần ngồi một chỗ mà có thể thuyết phục được người khác, chắc chắn chính là uy lực của một lá Khẩu Tru Thiên Hạ. Bất quá lá thượng cổ kỳ phù này, tiền kiếp Vũ La cũng chỉ nghe được từ truyền thuyết, cũng không biết rõ công hiệu cụ thể của nó.
Bản thân Vũ La có được thiên hạ đệ nhất hung phù Hạn Bạt Huyết Phần, có thể xưng là ‘hung phù' nhất định hết sức gian ngoan linh hoạt. Tuy rằng Hạn Bạt Huyết Phần đã chết, nhưng Thiên Mệnh Thần Phù được xếp vào hàng thiên hạ đệ nhất, tuy chết nhưng không ngã. khí thế vẫn còn đó.
Nếu lão ma đầu không bị phong ấn. phát động Khẩu Tru Thiên Hạ. Vũ La đã bị lão giết trong nháy mắt. nhưng hiện tại lão ma đầu chỉ có thể vận dụng một loại thần thông nhỏ bé không đáng ké trong Khẩu Tru Thiên Hạ là Thiệt Xán Liên Hoa. cho nên Vũ La mới có thể chống đỡ vô cùng thoải mái.
Thấy khúc dạo đầu của mình không có kết quả. lão ma đầu gia tăng áp lực, chỉ thấy từng đạo phù văn màu xanh từ trong đôi môi khô nứt của lão bay ra không ngừng. tung bay tán loạn xung quanh thân Vũ La. phát huy năng lực của thần thông này tới cực hạn. nhưng Vũ La vẫn bất động như trước.
Trên thực tế, Vũ La đã trầm tư nhập định, suy nghĩ cặn kẽ về đường lối tu luyện của mình trong tương lai.
Tiền kiếp, một thân tu vi của hắn đều nhờ vào Hạn Bạt Huyết Phần, hơn nữa bản thân linh thể của hắn cũng là hệ Hỏa. phù hợp tu luyện công pháp hệ Hỏa.
Chẳng qua năm xưa lúc hắn mới bắt đầu tu hành, gia nhập một môn phái mạt lưu. công pháp nhập môn vô cùng rác rưởi, khiến cho hắn đi vào đường vòng không ít.
Lần này Vũ La vô cùng tin tưởng, nhất định sẽ khác với năm xưa.
Lần này thứ mà hắn dựa vào chính là vô thượng bảo điển Thương Mang kinh của Ma đạo. Năm xưa hắn đánh chết liên tục bảy tên Đại Năng phe Ma đạo, lấy được Thương Mang kinh, sau khi xem xong bèn gấp kinh lại thở dài. Nếu khi xưa mình tu luyện bộ kinh thư này từ đầu. hẳn là hiện tại đã phát huy Hạn Bạt Huyết Phần được tới mười thành uy lực.
Hôm nay vừa khéo có được cơ hội này, có thể giúp hắn tu luyện Thương Mang kinh từ đầu. Lần này Vũ La không chút do dự, lập tức lựa chọn bộ bảo điển này trong vô số công pháp mà mình đã biết.
Hiểu biết của Vũ La về Thương Mang kinh có thể nói rằng hết sức thâm sâu, hắn đã xem bộ bảo điển này không biết bao nhiêu lần mà kể. Lấy nhãn lực của Nam Hoang Đế Quân, tự nhiên khác hẳn với đám tu sĩ tầm thường vừa mới bắt đầu tu luyện, hắn có thể nhìn thấu rất nhiều thứ thâm sâu tinh tế. Nhờ vậy mà hắn có thể tu luyện kinh này thuận lợi vô cùng, còn hơn cả một cao thủ tuyệt đại chỉ điểm.
Thế nhưng Vũ La vừa bất đầu tu luyện đã cảm thấy có điều không thích hợp. Hắn cố gắng ngưng thần, cảm ứng linh khí đưa vào huyệt đạo, lại thủy chung không thể qua được cửa này, thật sự vô cùng khó chịu. Trong lúc nhất thời, kinh mạch, huyết dịch toàn thân Vũ La đau đớn vô cùng.
Vũ La cũng không tin tà dị, Thương Mang kinh có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn. Đời này tu luyện nó, nếu có thể đạt được căn cơ vững chắc, sau này sẽ tìm ra nguyên nhân, phục sinh lại Hạn Bạt Huyết Phần. Khi ấy Vũ La hắn sẽ lại là thiên hạ đệ nhất nhân Ma đạo, thậm chí rất có khả năng trở thành đệ nhất nhân Tu Chân Giới.
Thế nhưng vừa mới bắt đầu đã gặp phải khó khăn.
Vũ La từng là Đế Quân, làm sao có thể bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy được? Hắn bất chấp kinh mạch trên người rách nát đau đớn, bên trong huyệt đạo như có lửa, vẫn tiếp tục nghiến răng kiên trì, tiếp tục cảm ứng linh khí.
Dưới nỗ lực cảm ứng của Vũ La. thiên địa nguyên khí xung quanh lại tiến vào thân thể hắn qua lỗ chân lông. nhưng lần này đau đớn chợt gia tăng. toàn thân Vũ La như vừa rơi vào trong một lò lửa nóng. Vũ La kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất. y phục ướt đẫm mồ hôi, đau đớn không chịu nổi, nhất thời không thể cử động.
Lão ma đầu thấy vậy cho rằng mình giảng kinh thuyết đạo đã có tác dụng, nhất thời hưng phấn, môi mấp máy liên tục, nói càng nhanh hơn. Phù văn màu xanh bay xung quanh Vũ La đầy trời, trông như đàn ong về tổ.
Vũ La trợn trừng đôi mắt. nhìn vào một đạo phù chú hình dạng kỳ lạ trên nóc động, một lúc lâu sau mới khôi phục lại. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lảo đảo ngồi dậy, lần này, hắn chuẩn bị sung túc, tĩnh khí ngưng thần, điều chỉnh toàn thân tiến vào trạng thái tốt nhất, lại bắt đầu tu luyện lần nữa.
Tuy rằng lần này thuận lợi hơn một chút, nhưng ngay cả cửa ải Khí Cảm là cơ bản nhất, hắn cũng không thể vượt qua. Tu hành phân chia ra mấy tầng cảnh giới, mà tầng cơ bản nhất là rèn luyện thân mình. Tầng cảnh giới này có tên là Bảo Sơn. lấy đồng âm của chữ Bảo Thân, có nghĩa là thân mình như bảo bối, cần phải tế luyện tới một cảnh giới nhất định, mới có thể tiếp tục tu luyện, nghịch thiên phi tiên.
Cảnh giới Bảo Sơn chia làm ba tầng: Khí Cảm. Khai Khiếu. Hợp Chân.
Khí Cảm là cảm ứng thiên địa nguyên khí. cơ bản nhất, nếu không thể qua được cửa này, vậy đừng nói tới chuyện tu hành làm gì nữa.
Vũ La lại điên cuồng hét lên một tiếng, ngã lăn ra. lão ma đầu thấy vậy vui mừng quá đỗi, càng nỗ lực phát huy thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của mình lên tới cực độ, nói nhanh như tên bắn:
- Ngươi đừng nên chống lại làm gì. hiện tại ngươi vô cùng vất vả. đi đâu cũng bị người khác ức hiếp. Hiện tại ngươi còn chịu được bao lâu. chi bằng làm môn hạ của ta. không quá ba mươi năm. nhất định danh chấn thiên hạ. kiếm áp tứ phương, đi tới đâu đạo chích tránh đường, quyền quý đưa đón tới đó, khoái chí biết bao...
Đáng tiếc Vũ La một lần nữa làm cho lão ma đầu thất vọng, hắn lảo đảo ngồi dậy, thở dốc một hồi, bắt đầu thử lần thứ ba.
Lão ma đầu tức tối tới mức trán nổi gân xanh, cho dù năm xưa đối mặt với đệ nhất anh tài phe Chính đạo Tu Chân Giới Tả Trầm nghị, lão cũng không hao hơi tổn sức tới mức như vậy. Vốn lão cho rằng tiểu tử này không có tu hành, chỉ cần mình nói vài câu là có thể thuyết phục được hắn. một tháng tới sẽ được thanh tĩnh. Không ngờ rằng gặp phải một khối xương cứng, ngay cả lão tổ ta cũng không cắn nổi.
Lúc này Vũ La đang toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu luyện, tự nhiên không biết lão ma đầu đối diện khiến cho cả phe Chính đạo còn phải e ngại ba phần, lúc này đang tức tối tới nỗi cả người phát run. Lão nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra. vì sao thiên hạ đệ nhất kỳ phù Khẩu Tru Thiên Hạ của mình lại không còn linh nghiệm trước mặt tiểu tử thối tha này.
Lão ma đầu cũng biết rõ ràng, nếu trên người Vũ La có được Thiên Mệnh Thần Phù liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất, tự nhiên có thể ngăn cản thần thông của mình. Thế nhưng toàn thân Vũ La không có một tia linh nguyên nào cả. còn bị người bức tới nơi này.
Lão ma đầu tự cho rằng trí tuệ của mình thiên hạ vô song. Tuệ Căn tuyệt diệu, nhưng làm thế nào cũng không thể nghĩ thông việc trước mắt. Một thiếu niên nho nhỏ không có tu vi, lại làm cho lão phải bó tay hết cách. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn sẽ lập tức kéo tới đây, nghiên cứu cẩn thận xem có chuyện gì.
Vũ La thử mấy lần liên tục, thủy chung vẫn không thể thành công, chỉ cần thiên địa nguyên khí tiến vào cơ thể, lập tức đau đớn vô cùng, lần sau đau hơn lần trước. Cho dù Vũ La với nghị lực hơn người nén lòng chịu đựng, dẫn thiên địa nguyên khí vào trong kinh mạch, cũng không thể vận hành.
Hắn liên tiếp ngã xuống đất. mỗi một lần lão ma đầu đều nghĩ rằng lần này thành công rồi, nhưng mỗi lần như vậy, Vũ La tỏ ra hết sức quật cường, ngồi dậy. cứ năm lần bảy lượt như vậy, cuối cùng lão ma đầu chịu không nổi, không thèm nói gì nữa. im lặng quan sát xem rốt cục hắn làm gì.
Lão ma đầu không ngờ mình không nói nữa. cứ cách một thời gian Vũ La lại gầm lên giận dữ. ngã lăn ra đất. sau đó nghỉ ngơi một thời gian lại tiếp tục ngồi dậy đả tọa.
Dần dần lão ma đầu cũng hiểu ra. không phải tiểu tử kia ngã lăn ra vì thần thông của mình, mà hắn luyện công vào đường rẽ.
Rút ra kết luận này rồi, lão ma đầu lại không chút vui mừng, ngược lại tức giận trán nổi gân xanh. Nếu có thể ra khỏi trận pháp, chắc chắn lão sẽ không thèm để ý tới thể diện, phải đánh Vũ La một trận, tung một cước vào hạ thể hắn. chà chà mấy cái mới hả cơn giận dữ.
Mình là ai chứ. mình đường đường là Ma Tổ, dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn trước mặt mình cũng phải tỏ ra cẩn thận vô cùng, vội vàng thủ vững đạo tâm. Đệ nhất anh tài phe Chính đạo Tu Chân Giới trước mặt mình bất quá cũng chỉ chịu được năm ngày, đó là do tâm trạng lão tổ ta hưng phấn, chỉ muốn đùa với y. Mấy ngàn năm qua. lão tổ ta chỉ bằng vào miệng này, nói cho chết không biết bao nhiêu tu sĩ phe Chính đạo. tiểu tử này ngược lại, dám tu luyện một cách thản nhiên tự đắc trước mặt lão tố ta... Nếu việc này truyền ra ngoài, thể diện của lão nhân gia ta coi như mất hết.
Ma Tổ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, trong lòng hết sức bực bội, nhưng lại có chút tò mò. Lão hiếu kỳ muốn biết tiểu tử này tu luyện công pháp gì mà gian nan như vậy.
Lão ma đầu đến từ viễn cổ, kiến thức cũng bất phàm, cẩn thận quan sát lập tức nhìn ra manh mối. Lúc Vũ La ngã lăn ra một lần nữa. nghỉ ngơi một lát chuẩn bị tiếp tục, lão ma đầu chợt lên tiếng nói:
- Không cần miễn cưỡng nữa. rõ ràng thân thể của ngươi có vẻ kỳ lạ. e rằng không thể tu luyện công pháp phe Ma đạo.
Vũ La thừa biết là như vậy, nhưng Thương Mang kinh chính là thánh điển Ma đạo thời thượng cổ, nếu bỏ không luyện thì đáng tiếc vô cùng.
Trên Tu Chân Giới bất luận là phe Chính đạo hay phe Ma đạo, cũng chỉ có mấy bộ bí tịch pháp quyết chân chính mà tu sĩ dùng để tu luyện nền tảng, không phân cao thấp, tất cả mọi người đều biết nội dung, chỉ khác nhau ở chỗ lãnh ngộ của mỗi người, điểm này thể hiện Tuệ Căn của từng người có ưu việt hay không.
Người có Tuệ Căn. có được nhiều điểm lý giải độc đáo, tự nhiên khởi điểm của họ sẽ cao hơn người bình thường.