Tìm Chồng Đêm Nghĩa Địa Chương 4

Chương 4
Kết

Đêm đó, trời lại mưa tầm tã. Bất chợt tiếng chim heo kêu ở gốc cây đa. Bà Tám lo lắng: – Tại sao con chim heo lại kêu giờ này nhỉ? Tiếng kêu rất dễ sợ, y như bị ai bắt vậy? Chu Khải Rực nói: – Chim heo là loại chim nhô, màu đen, tiếng kêu của nó như heo kêu, nó kêu vào giờ này là báo hiệu điều gỡ… Cả ba lắng tai nghe… Họ rùng mình. Tiếng khóc rầu rĩ nức nở từ ngôi mộ mới. Tiếng cô gái thảm thiết: – Anh Chu Khải Rực… Anh ở đâu, em đi tìm anh đây! Em là Huyền Thu, vợ của anh đây. Chu Khải Rực lắp bắp: – Tiếng kêu đó đúng là tiếng của vợ cháu. Cháu phải ra với nàng. Trời mưa gió như vầy, để nàng ngoài đó tội nghiệp quá… Ông Túc nhìn thần sắc của Chu Khải Rực, chàng ta như bị ma ám, ông lắc đầu: – Cậu quên mất cô ấy là hồn ma rồi ư? Hồn ma thì đâu có sợ gì mưa gió. Cứ để mặc cô ấy… Chu Khải Rực không kìm dược, vì tiếng kêu của Huyền Thu mỗi lúc một thảm thiết. Chàng vùng chạy ra ngoài. Ông Túc nói với bà Tám: – Để tôi đi theo cậu ấy, đề phòng bất trắc, em ở trong nhà chốt cửa cho chắc… Bà Tám gật đầu. Ông Túc cầm khẩu súng săn, lên đạn sẵn sàng. Rồi mặc áo mưa đi ra phía ngôi mộ, nơi Huyền Thu đang gào rú. Đến nơi, ông thấy Chu Khải Rực đang nói chuyện với cô gái trẻ hôm qua, tức là Huyền Thu, Chu Khải Rực líu cả lưỡi: – Huyền Thu, anh đây, Chu Khải Rực, chồng của em đây. Giọng Huyền Thu lạnh lẽo: – Anh là chồng em ư? Anh là Chu Khải Rực? Chu Khải Rực gật đầu: – Đúng là anh mà. Em không nhận ra anh sao? Sao em lại tìm anh ở chỗ nghĩa địa này? Em quên mất là anh đang còn sống ư? Huyền Thu rú lên: – Em biết tìm anh ở đâu bây giờ? Thế người dưới mộ này không phải là anh ư? Em cứ ngỡ là anh kia chứ. Chúa cọp sai em đi tìm anh! Chu Khải Rực run cầm cập: – Tìm anh? Để làm gì kia chứ? Thì anh đây này… Huyền Thu cười lạnh lẽo: – Để chúng mình đoàn tụ bên nhau! Anh quên em là vợ anh ư? Nó rồi, nàng ôm chầm lấy Chu Khải Rực cùng lúc đó có tiếng gầm vang dội. Một con cọp xông vào, nhưng nó chưa kịp vồ Chu Khải Rực, đã lãnh trọn hai phát đạn vào đầu. Con cọp hự lên một tiếng, gục xuống chết. Ria mép của nó chứa đầy lân tinh. Bóng trắng biến mất. Chu Khải Rực ngất lịm đi. Ông Túc chưa đến chỗ chàng vội, vì ông thấy một con chó đen kịt. Ông giương khẩu súng, bắn tiếp con chó. Con chó gục xuống. Ông đến bên con chó, hể hả: – Linh cẩu, lần này thì mày đã chết hẳn, không còn bới xác người chết để ăn nữa! Ánh đèn pin soi rõ đầu con chó vở toác, mắt còn trợn trừng vì sợ hãi. Ông để con chó ở đấy, đến gần con cọp. Nó to thật. Nặng gần nửa tấn. Hai phát đạn của ông Túc ghim trúng sọ nó, óc phọt cả ra ngoài. Lúc đó, Chu Khải Rực đã tỉnh, ngơ ngác: – Bác Túc, có chuyện gì thế? Huyền Thu, vợ tôi đâu rồi? Tôi mới gặp cô ấy đây mà… Ông Túc lạnh lùng: – Cậu suýt bị cọp vồ, cậu có biết không? Huyền Thu là một hồn ma trành đó… Chu Khải Rực thẩn thờ: – Có chuyện đó thật ư? Thế con cọp đâu rồi? Ông Túc chỉ Chu Khải Rực xem xác con cọp, Chu Khái Rực run bần bật: – Con cọp to quá. Bác Túc! Bác đã giết con cọp à? Ông Túc gật đầu: – Không chỉ cọp, mà cả con linh cẩu nữa. Thế là yên tâm rồi. Chu Khải Rực rối rít. – Cảm ơn bác Túc, nếu không có bác có lẽ tôi đã chết. Mà sao Huyền Thu lại gọi tôi ra nhỉ? Tôi là chồng cô ấy kia mà, lẽ nào cô ấy lại muốn hại tôi? Ông Túc đáp: – Ma quỉ vốn vô thường, đâu có phân biệt phải trái, tình nghĩa. Số cậu là còn may lắm đấy. Huyền Thu đã bị con cọp này sai khiến, nên cô ta gọi cậu ra cho cọp ăn thịt để đoàn tụ với cô ta nơi suối vàng… Chu Khái Rực ràn rụa nước mắt, lẩm bẩm: – Huyền Thu, lẽ nào lại như thế? Em ở đâu? Tiếng khóc vang lên: – Anh Chu Khải Rực, mau đến với em… Em ở đây! Chu Khải Rực nhìn kỹ, thấy trong làn mưa, một bóng trắng lấp loáng, chàng vội chạy đến. Ông Túc không đuổi theo, vì biết Huyền Thu sẽ không còn làm hại được Chu Khái Rực nữa. Ông để xác cọp và xác linh cẩu ở lại khu nghĩa địa, sáng hôm sau sẽ thu dọn… Bà Tám đón ông, vẻ lo lắng, ông Túc cười hể hả: – Chắc em đã nghe tiếng súng nổ phải không? Con cọp và con linh cẩu đã bị anh giết chết rồi… Bà Tám vui mừng: – Vậy ư? Thế mà em lo quá. Còn Chu Khải Rực đâu rồi? Ông Túc nói: – Cậu ấy đang gặp Huyền Thu. Mà em biết không. Huyền Thu là ma trành đó. À, Chu Khải Rực về kìa… Chu Khải Rực vẻ mặt bình thản. Bà Tám tò mò: – Chu Khải Rực, cậu có gặp Huyền Thu không? Chu Khải Rực gật đầu: – Có bác ạ! Chúng cháu nói chuyện với nhau nồng ấm lắm. Cô ấy gởi lời hỏi thăm hai bác đó. Nhờ hai bác mà cô ấy thoát khỏi nạn ma trành… Cô ấy đi rồi, từ nay cô ấy không còn tìm cháu và hai bác nữa… Bà Tám ngạc nhiên: – Thế cô ấy đi đâu? Sao cậu không mời cô ấy vào đây chơi? Ông Túc cười: – Bà này lẩm cẩm thật, cô ấy là hồn ma, làm sao còn gặp người sống được? Chẳng qua vì bị ma trành khống chế, nên cô ấy tìm Chu Khải Rực vậy thôi. Sáng mai tôi sẽ ra lôi xác cọp về, lột lấy da nó, làm cái chăn đắp. Chăn da cọp ấm phải biết. Chu Khải Rực xua tay: – Chớ nên, bác ạ, con cọp ấy là ma cọp, bác phải đốt hết da thịt nó, cả linh cẩu cũng vậy. Vì nếu để như vậy chúng sẽ tiếp tục làm ma quấy phá. Bà Tám chép miệng: – Cậu Rực nói phải đấy, ông đừng có tiếc, ông ạ. Ông Túc gật đầu: – Thôi, đành vậy. Dù có tiếc cũng vậy thôi. Hết.


Nguồn: truyen8.mobi/t114725-tim-chong-dem-nghia-dia-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận