“Sao thế, ngủ bên nhà họ Thẩm thoải mái lắm phải không? Có vỏn vẹn ba ngày nghỉ lễ lại còn phải sang nhà họ ngủ một tối, cái gì hấp dẫn con đến thế hả?”
Cố Bình An cười mỉm, thật thà khai báo: “Thái hậu nương nương, là thế này ạ, hôm qua Quan Tiểu Bảo kéo nô tỳ đi uống rượu, nô tỳ sợ quay về lại say bí tỉ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của thái hậu nên chạy sang làm phiền bác Thẩm.”
“Ha!” Bà Cố cười nhạt. “Con còn không biết ngượng hả? Bác Thẩm là người thế nào, con cứ làm phiền nhà họ thế?”
“Mẹ nuôi con!”
Bà Cố bực bội lườm Cố Bình An. Mẹ con có bao giờ giận nhau quá một đêm, dù có giận thế nào thì chỉ cần Cố Bình An làm nũng là bà không còn giận nữa, bà đứng dậy. “Đã ăn sáng chưa? Trong nồi vẫn còn cháo đấy.”
Cố Bình An cười tít mắt. “Cháo thịt nạc với trứng muối ạ?”
“Bố nhà cô!”
Bà Cố vào bếp múc cho Cố Bình An một bát cháo. Cố Bình An chẳng buồn đánh răng đã cầm thìa xúc cháo ăn.
Bà Cố ngồi đối diện cô, bỗng nhớ ra điều gì, nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Tối qua con ngủ ở đâu thế?”
“Bên nhà bác Thẩm ạ!”
“Tôi biết rồi!” Mẹ cô chau mày rồi càng ghé sát. “Ý tôi là có phải cô ngủ một mình một phòng không?”
Bây giờ thì Cố Bình An như đã hiểu ra, suýt chút nữa thì phì miếng cháo ra khỏi miệng, cô cố nuốt rồi vội vàng giải thích: “Mẹ, mẹ nghĩ linh tinh gì thế? Tất nhiên là con nằm trên giường của Thẩm An Bình, đẩy Thẩm An Bình sang thư phòng.” Cô nói vẻ đắc ý, như vừa làm một việc gì đó rất đáng tự hào.
Bà Cố không nói được lời nào. “Cái con bé này, sao có lớn mà chẳng có khôn thế?” Mỗi lần bà mở đầu bằng câu này, Cố Bình An đều hiểu sau đó sẽ là một tràng cằn nhằn như sấm rền.
“Mấy hôm trước có phải con lại cùng Thẩm An Bình giở trò, phá hỏng buổi xem mặt của nó không? Mẹ nói cho mà biết, không thể làm như thế được, bác Thẩm của con sau khi biết được đã vui mừng khôn xiết, lúc nào cũng nói với mẹ muốn làm thông gia, mẹ tức tối mà không dám nói ra, con không có ý gì với thằng bé Thẩm An Bình thì đừng có làm mấy việc thiếu suy nghĩ như thế, biết chưa?”
Cố Bình An bật cười. “Sao mẹ biết là con không có ý gì với Thẩm An Bình?”
Bà Cố nghe xong, nụ cười nửa miệng tắt hẳn, hỏi lại vẻ không tin vào tai mình: “Hai đứa chúng mày lần này là thật rồi sao?”
“Mẹ có vui không?”
“Vui cái gì chứ! Cái con bé hư đốn này!” Bà Cố lập tức bùng nổ, khẩu khí không còn điềm tĩnh như trước. “Thằng Thẩm An Bình có tốt thế nào mẹ cũng không đồng ý cho hai đứa mày ở cạnh nhau. Mẹ đã nghe hết rồi, nó thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, như thế có thể thật lòng với cô không? Còn nữa, với tính cách của cô, về sau hai đứa kết hôn mà không chịu sửa đi, mẹ còn sợ cô sẽ đi giết người ấy chứ! Cô không phải quý báu gì nhưng dù sao cũng là do mẹ dứt ruột đẻ ra, mẹ không thể nhắm mắt nhìn cô ngồi
tù được!”
Cố Bình An phì cười, sau đó cười ngặt nghẽo, ôm bụng, nói không ra hơi: “Mẹ ơi, mẹ… Ôi, buồn cười chết mất!”
Bà Cố nhíu mày, cất giọng nghiêm nghị: “Con nghĩ là mẹ đang đùa chắc! Mẹ nói rất nghiêm túc đấy! Con gái không thể tìm một chỗ không đáng tin cậy như thế được, con phải tìm một người nhất nhất nghe theo lời con, nếu không, có ngày con sẽ phải khóc đấy!”
“Nếu thế con nuôi một con chó còn hơn, đi tìm đàn ông làm gì nữa! Vả lại, con và Thẩm An Bình không phải như mẹ nghĩ đâu. Mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định không có gì gì đó với anh ta đâu!”
“Yên tâm cái gì cơ chứ!” Bà Cố điên tiết lườm cô một cái. “Con không có gì với nó thì cũng không thể không có cảm giác gì! Con phải tìm một đứa mà yêu đi thôi! Nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn lêu lổng? Bằng tuổi con bây giờ mẹ đã cưới bố con rồi sinh ra con đấy!”
Cố Bình An thở dài, bất lực nói: “Con biết rồi, mẹ muốn con sinh cho mẹ một đứa bé để mẹ chơi đùa, mẹ nhàn rỗi quá mà. Mẹ muốn bế em bé thì sinh thêm một đứa ấy, đừng đổ lên đầu con!”
“Cái đứa nghiệt tử này, nói linh tinh cái gì thế hả?” Bà Cố tức giận vì câu nói của Cố Bình An, mặt trắng bệch. “Đúng là không biết đẻ cô ra làm cái gì, chẳng bằng sinh một miếng thịt nướng! Tôi tốn bao công sức, tiền của nuôi lớn cô, để cô đối với tôi thế này đây!”
Cảm thấy bà Cố càng lúc càng xa rời chủ đề chính, ông Cố nãy giờ ngồi im lặng một bên đọc báo không nín nhịn thêm được nữa, chau mày, nói: “Chẳng đâu vào đâu! Toàn nói mấy chuyện chẳng ra sao với con nó.” Ông tự biết hậu quả của việc đứng về phía Cố Bình An nên nhanh chóng rút êm trước khi bà nổi giận. Trước khi lánh đi, ông vẫn kịp nhìn Cố Bình An âu yếm, lời nói rất sâu xa: “Thằng bé An Bình này bố thấy rất được! Từ nay về sau con ở bên cạnh nó, nó mà dám không ngoan ngoãn thì bố sẽ cho nó biết tay!”
Cố Bình An mặt mũi tối sầm. “Bố à, bố đừng làm mọi việc rắc rối thêm nữa! Nếu không, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”
“…”
Mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, Thẩm An Bình không hề liên lạc với Cố Bình An. Buổi đêm, từ ban công nhà mình, đôi lúc Cố Bình An nhìn thấy bóng Thẩm An Bình đi đi lại lại trong phòng, rõ ràng anh ở nhà nhưng tuyệt nhiên không liên lạc với Cố Bình An lấy một lần, điều đó khiến Cố Bình An lần nữa đưa cái tên Thẩm An Bình lên vị trí số một trong danh sách những người mà cô ghét nhất nhất nhất, tội này tuyệt đối không thể tha thứ. Kỳ nghỉ kết thúc, Cố Bình An thực hiện câu nói tức tối của mình, không đi cùng Thẩm An Bình mà ngồi xe Quan Tiểu Bảo trở lại thành phố.
Suốt dọc đường đi, Quan Tiểu Bảo liên tục liếc nhìn cô, ánh mắt như có điều muốn nói, cho đến khi không thể chịu đựng thêm được nữa, cô lên tiếng: “Quan đại nhân, có gì thì mau nói, đừng có nhìn mình bằng ánh mắt ngập ngừng ấy, mình không chịu được!”
Quan Tiểu Bảo kinh ngạc, mắt trợn tròn như vừa ngáp phải ruồi. “Cái gì mà ngập với chả ngừng! Ánh mặt của bà cô này phải gọi là đồng cảm, cả tò mò nữa, hơn nữa còn vui mừng vì tai họa của kẻ khác!”
Cố Bình An hỏi vẻ nghi ngờ: “Tại sao lại đồng cảm, vui mừng vì tai họa của kẻ khác?”
Quan Tiểu Bảo cười lớn, bàn tay dài trắng trẻo của cô giơ lên, lướt qua đầu ngón tay của Cố Bình An một cách nghịch ngợm. “Đồng chí Cố Bình An, nói cho cậu một tin tốt lành, đồng chí Phó tổng Tất Nhiễm đã chỉ đích danh cậu làm thư ký cho anh ta, tuy là điều động cùng cấp nhưng lương thì tăng thêm tới một nghìn tệ đấy.”
Cố Bình An ngớ người, hỏi vẻ nghiêm túc: “Mình làm hành chính mà sao không hề biết gì về chuyện này?”
Quan Tiểu Bảo cười hết sức tinh quái, gương mặt như sắp được xem một màn kịch hay. “Đêm qua sếp tổng gọi điện cho mình, bảo mình vận động hành lang để cậu chuẩn bị tinh thần trước, anh ấy cũng không có cách nào khác, thì ra anh chàng Tất Nhiễm của chúng ta không chỉ được khai quật, anh ta còn là công tử của tổng giám đốc công ty bên thành phố A, hay còn có tên gọi thông dụng hơn, đó là thái tử gia. Ông ấy đích thân chỉ định, sếp cũng không dám có ý kiến.”
Cố Bình An chau mày. “Thái tử gia gì thì cũng chỉ là một phó tổng, mấy người có cần phải thế không? Vì quyền chức mà quên bạn bè, mình khinh bỉ mấy người!”
“Ôi giời, ôi giời!” Quan Tiểu Bảo nhướn mày, cố làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Thánh nữ của chúng ta xuất hiện rồi, có giỏi thì cậu đừng làm việc nữa! Những người nghèo như chúng mình không dám đắc tội với cấp trên đâu ạ! Mình còn phải nuôi xe nữa!”
“Đồ chẳng ra làm sao!”
“Đừng nói mình thế chứ, chiếc xe này là Đại Bảo tặng mình, mình có chết cũng phải nuôi nó, nếu không thì lấy gì mà đưa đón cậu? Đồ vô ơn bạc nghĩa!”
Tất Nhiễm trước giờ không phải người thích lợi dụng quyền riêng. Sau khi tốt nghiệp, anh không vào công ty của gia đình mà gia nhập công ty lớn mạnh nhất trong giới A4, chỉ trong một năm được thăng chức ba lần, cuối cùng ông bố phải chi một khoản kếch sù mới “mời” được anh về.
Thực ra Cố Bình An không muốn có thêm bất cứ sự liên quan nào với anh, nhưng nước cờ trí mạng lần này của anh đã khiến cô không thể không đối diện với anh và mối quan hệ trước đây của hai người.
Cố Bình An vừa tới công ty đã nhìn thấy tờ điều chuyển công tác to bự chảng được dán trên bảng thông báo của phòng Hành chính. Cô đứng trước tờ thông báo rất lâu mà vẫn không thể tin vào mắt mình, ba chữ Cố Bình An được in đậm trên tờ thông báo, khiến cô không thể không để ý đến.
Đồng nghiệp trong công ty đều không hiểu nguyên do của việc này, ai nấy đều mặt mày tươi tỉnh đến chúc mừng cô, chỉ có cô là mặt mũi tối sầm, không biết ứng phó ra sao.
Tất Nhiễm vừa đến công ty, Cố Bình An đã lao như tên bắn vào văn phòng của anh.
Nhiều năm không gặp, khi nhìn thấy anh, Cố Bình An có một cảm giác mơ hồ như sự cách biệt giữa hai thế giới. Tuy vẫn là gương mặt ấy nhưng Cố Bình An hiểu rằng anh không còn là người con trai mỗi khi cười là như ánh mặt trời tỏa nắng của ngày ấy nữa, thời gian khiến anh có thêm khí chất, trở nên giống Thẩm An Bình, nội tâm, điềm tĩnh khiến người khác không thể nào đoán biết được.
Tất Nhiễm vừa đến nơi, định cởi áo khoác thì Cố Bình An bước vào, anh thậm chí còn không quay đầu lại, gương mặt điềm tĩnh, thư thái.
“Anh có ý gì vậy?” Cố Bình An vừa xuất hiện đã đi thẳng vào vấn đề.
Tất Nhiễm không quay lại nhìn cô, vắt áo khoác lên giá treo, sau đó chỉnh lại ống tay áo sơ mi. Những chiếc cúc áo lấp lánh dưới chiếc đèn tuýp, trong một giây, Cố Bình An dường như đã bị thứ ánh sáng mờ ảo ấy làm phân tâm.
Anh từ từ ngẩng lên, không cười, không cần phải lên tiếng mà nhìn vẫn rất uy nghiêm, đôi mắt lạnh lùng là nét khác biệt của anh, chẳng còn thấy bóng dáng của ngày ấy, thậm chí Cố Bình An còn cảm thấy con người trước mắt cô chỉ đang khoác lên mình vẻ ngoài của Tất Nhiễm.
Tất Nhiễm đứng nhìn Cố Bình An, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, cuối cùng, anh chậm rãi nói: “Đến gõ cửa cũng không biết, đây là kiểu cách gì vậy?”
Cố Bình An thấy nhói đau trước những lời sắc nhọn này của anh. Trước đây, cho dù cô có làm gì Tất Nhiễm cũng sẽ bao dung một cách vô điều kiện, giờ đây cô cảm thấy tủi thân. Thực ra, cô vào đây là muốn nói cho anh biết, cô không thể làm thư ký cho anh.
Cô thực sự không thể làm được điều đó, trước giờ cô luôn cảm thấy mình phần nào có lỗi với Tất Nhiễm, tình cảm cô dành cho anh không phải là tình yêu mà giống một sự đền đáp. Khi ấy, Tất Nhiễm theo đuổi cô rất cuồng nhiệt, cô chỉ giống hạt cát tầm thường giữa sa mạc vô định, bỗng bị người khác nhặt ra, sau đó bỗng chốc biến thành một bảo bối vô giá. Tất cả mọi người đều nói, Tất Nhiễm là người con trai tốt, ở bên anh nhất định cô sẽ tìm được hạnh phúc, thế là cô cũng cứ tự nhủ như vậy, cô muốn mình hạnh phúc hơn một chút.
Nhưng khi Quan Tiểu Bảo nói với cô rằng cô ấy thích Tất Nhiễm, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm phá vỡ giấc mộng mơ hồ mà chính cô thêu dệt. Khi giấc mộng bị phá thành từng mảnh, cô cảm thấy bất lực nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà giờ đây cô lại thấy nhói đau trước ánh mắt không mang chút cảm xúc của anh. Người con trai này đã từng nói cả đời không muốn gặp lại cô, vậy mà giờ đây chính anh lại đưa cô trở về bên cạnh mình, chẳng phải là đang gây khó dễ cho cô và mang rắc rối đến cho chính mình sao?
Người ta thường nói trái tim phụ nữ khó đoán biết, thực ra trái tim đàn ông mới thực sự khó đoán biết, Cố Bình An bất lực nghĩ, bên cạnh cô có một Thẩm An Bình như vậy còn chưa đủ hay sao, giờ lại xuất hiện thêm một người nữa.
Tất Nhiễm chỉnh lại đầu tóc, ngồi đĩnh đạc trên chiếc ghế, khí chất của anh mạnh mẽ đến mức khiến người khác có cảm giác bị đè nén. Cố Bình An đứng im, nhìn xuống, bất giác không biết nên làm gì.
Tất Nhiễm khẽ cười, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
“Em nói đi, đến tìm anh có việc gì?” Anh khẽ ngẩng lên như đang nghĩ ngợi điều gì. “Để anh đoán nhé, có phải em đến để nói với anh rằng em không muốn làm thư ký cho anh?”
Cố Bình An ngẩn người, sau đó gật đầu, trả lời dõng dạc: “Đúng vậy!”
Tiếng cười của Tất Nhiễm càng lúc càng lớn. “Đây là do công ty điều chuyển, anh không hề biết rằng công ty của chúng ta điều chuyển nhân viên lại còn phải chờ sự đồng ý của họ.”
Cố Bình An hít một hơi sâu, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể. “Phó tổng!” Cô cố gắng nhấn mạnh từ “phó” với ý định nhắc nhở Tất Nhiễm về vị trí của mình. “Việc điều chuyển trong công ty đương nhiên không cần thông báo với nhân viên, nhưng tại sao anh lại đích thân đến tìm Tổng giám đốc, xin điều chuyển tôi?” Cô cười nhẹ nhàng. “Với tư cách cá nhân, quan hệ giữa tôi và Phó tổng không hề có lợi cho công việc thì phải.”
“Cố Bình An.” Tất Nhiễm khẽ lên tiếng, ánh mắt vụt qua một tia lạnh lẽo. “Có phải em đã nghĩ hơi xa rồi không?”
Cố Bình An rất thích thú với thái độ phản ứng ấy, khẽ nháy mắt tinh nghịch, nụ cười rạng rỡ, nói: “Đúng là tôi nghĩ hơi xa, Phó tổng đối đãi với tôi đặc biệt như vậy, không phải là Phó tổng tình cũ khó quên đấy chứ? Nếu vậy, tôi chẳng còn tâm trạng mà làm việc. Anh cũng biết rồi đấy, đến bây giờ tôi vẫn chưa có xe riêng, nếu có thể dựa dẫm vào Phó tổng, cuộc sống của tôi chắc sẽ có nhiều thay đổi đấy nhỉ?” Nụ cười của cô rất dịu dàng, rõ ràng là đang nói những lời khiến người khác cảm thấy ghê tởm nhưng gương mặt cô khiến người khác không thể cảm thấy căm ghét.
Tất Nhiễm cũng có phần mất tự nhiên, thực ra trước khi đưa ra quyết định này, anh cũng đã dự liệu phản ứng kịch liệt của cô, nhưng khi cô thể hiện thái độ ấy trước mặt mình, anh mới nhận ra rằng việc giả bộ lạnh lùng bao nhiêu năm qua, cố gắng không nghĩ đến cô, vùi đầu vào công việc để quên đi, tất cả đã hoàn toàn tan biến vào giây phút anh nhìn thấy cô.
Anh cười khan rồi một giây sau lại lấy lại bộ dạng lạnh lùng ban đầu, mở một tập tài liệu trên bàn, rút từ trong hộp ra chiếc bút mực, không hề ngẩng lên. “Nếu như Cố tiểu thư chỉ muốn kiếm tìm một người đàn ông để cải thiện cuộc sống thì tôi nghĩ rằng mình là một sự lựa chọn không đến nỗi nào.”
Anh nói với thái độ rất nghiêm túc, tuy không hề ngẩng lên nhưng Cố Bình An có thể tưởng tượng ra gương mặt anh lúc này, chắc chắn anh đang khẽ nhướn lông mày bên phải, đôi môi hơi mím lại, rất nghiêm nghị nhưng vẫn mang vẻ trẻ con, cô chỉ cảm thấy giây phút ấy, cô gần như nín thở.
Cố Bình An dở khóc dở cười, đã ngồi trên lưng hổ, muốn xuống là điều không dễ dàng, vốn dĩ muốn thuyết phục Tất Nhiễm cho cô trở về phòng Hành chính, giờ đây cô nói dài nói dai thành ra nói dại, càng lúc càng đi xa ý muốn ban đầu. Vài giây sau, cô cúi người chào rất đúng quy cách rồi rời đi.
Tất Nhiễm lên tiếng gọi: “Cố Bình An.”
Cố Bình An dừng bước, quay đầu lại, cười tươi tắn. “Phó tổng có điều gì dặn dò ạ?”
Ánh mắt Tất Nhiễm dừng lại trên gương mặt cô vài giây, anh đáp: “Những lời khi nãy của anh là hoàn toàn nghiêm túc.”
…
SHIT!
Cố Bình An tức tối thu dọn đồ dạc, cho vào chiếc thùng giấy, chuyển đến vị trí mới được sắp xếp.
Cả buổi sáng, cô bận rộn bàn giao công việc cho một nhân viên khác. Công việc đã làm gần hai năm nay, trong chớp mắt phải giao lại cho người khác, Cố Bình An cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Sau giờ nghỉ trưa, Cố Bình An mới hoàn tất việc bàn giao. Cô mệt đến đứt hơi, tự pha cho mình một cốc cà phê.
Khẽ nhấp một ngụm, Cố Bình An ngẫm nghĩ, công việc sau này của mình chắc hẳn sẽ rất vất vả, sự thay đổi của Tất Nhiễm không chỉ thể hiện trong cách ăn mặc hay tuổi tác của anh, mà điều đáng nói là tính cách khó đoán biết. Cô bỗng nhớ đến bộ dạng phớt đời mỗi khi cười của Thẩm An Bình, má trái của anh có lúm đồng tiền nhỏ, nhưng anh luôn cảm thấy điều đó rất trẻ con nên thường không cười lớn. Thẩm An Bình cho dù rất xấu xa thì cũng chỉ là ác khẩu, cho dù cô gặp khó khăn gì, người đầu tiên xuất hiện cũng là Thẩm An Bình, nếu cô bị bắt nạt, anh sẽ giúp cô trả thù mà không hề nương tay.
Thẩm An Bình thường nửa đùa nửa thật nói với cô: “Đến anh còn không nỡ bắt nạt, sao có thể để cho kẻ khác bắt nạt được?”
Nhưng giờ đây Cố Bình An lại không dám nói cho anh biết mình đang gặp rắc rối, vì rắc rối ấy là do cô tự chuốc lấy. Người ta thường nói, làm điều xấu sẽ tự phải gánh hậu quả. Câu nói đó quả là phù hợp với cô lúc này!
“Này… Cố Bình An!” Đồng nghiệp gọi cô, chỉ vào chiếc điện thoại để trước mặt, đèn báo hiệu cuộc gọi nội bộ nháy liên hồi.
Với một thư ký bỗng được điều động đến như cô, những đồng nghiệp trong văn phòng phó tổng giám đốc ít nhiều cũng có phần không được thoải mái, lúc này thấy cô ngồi ngây ra lại càng cảm thấy bất mãn, có người chau mày, nói: “Trong giờ làm việc mà ngẩn ra thế à?”
Cố Bình An luôn miệng xin lỗi, vội vàng nhấc máy, giọng nói trong điện thoại của Tất Nhiễm có phần mất bình tĩnh: “Làm gì mà lâu như vậy mới nghe máy?”
“Xin lỗi Phó tổng!”
“Làm việc tập trung một chút, đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đàn ông!” Ý tứ châm chọc trong lời nói của anh quá rõ ràng. Cố Bình An trừng mắt, buổi sáng chẳng biết ai bảo cô hãy để ý đến anh ta, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Xin hỏi Phó tổng có điều gì căn dặn?”
“Có mang theo quần áo thể thao không?”
Cố Bình An ngẫm nghĩ một lúc, hình như trong tủ gửi đồ có một bộ đồ thể thao, lần trước Quan Tiểu Bảo hẹn cô mang đến để đi tập aerobic, sau đó Quan Tiểu Bảo có việc không đi được, cô vẫn vứt ở đó chưa mang về. Cô trả lời, giọng đúng mực: “Có mang.”
“Ừ!” Hình như tâm trạng của Tất Nhiễm không đến nỗi nào, ngữ điệu dịu đi một chút: “Buổi chiều chúng ta đi gặp khách hàng, em có biết chơi golf không?”
“Một chút.”
“Không sao, trang điểm xinh đẹp một chút là được.”
Cố Bình An hiểu ý tứ trong lời nói của anh, vội vàng nhắc nhở: “Việc đi gặp gỡ khách hàng đều do phòng Hành chính sắp xếp bộ phận Quan hệ công chúng.”
Tất Nhiễm vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh: “Nhưng anh muốn đưa thư ký riêng của mình đi theo, có được không?”
“Tất nhiên.” Cố Bình An nghiến răng nói.
“…”
Vừa gác điện thoại, cô bắt đầu xỉ vả, cái tên Tất Nhiễm này quả thật càng ngày càng quá đáng, làm bộ làm tịch trịch thượng gì trước mặt cô cơ chứ! Nếu không phải vì không muốn về nhà, cô chẳng ham gì mấy đồng tiền vụn vặt ấy, mệt chết đi được, lại còn phải chịu tức tối!
Cô thu dọn đồ đạc, trang điểm lại một chút rồi đứng chờ dưới tầng hầm để xe, mười phút sau Tất Nhiễm mới xuất hiện, anh bấm nút trên chìa khóa, chẳng buồn ngẩng lên, nói với Cố Bình An: “Em xuống địa phủ bàn chuyện làm ăn đấy à? Trang điểm lòe loẹt giả làm quỷ thế kia.”
Cố Bình An tức tối: “Phó tổng, tôi đã nói với anh gặp bộ phận Quan hệ công chúng để sắp xếp việc đi gặp gỡ khách hàng rồi, bây giờ anh châm chọc tôi như vậy có phải là làm khó tôi không?”
Tất Nhiễm dừng bước, xoa xoa cằm rồi “ồ” lên một tiếng dài, sau đó chép miệng, nói: “Thư ký Cố của chúng ta tức giận rồi kìa…”
Nhìn vẻ mặt cố tình chọc tức của Tất Nhiễm, Cố Bình An không biết phải nói gì, ngẩng lên trời, trong lòng rối bời. Rõ ràng cô đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình rằng khi đối diện với kẻ địch phải thật bình thản, nhưng cô lại rất dễ bị kích động, đúng là thất sách! Cô không muốn tranh luận thêm với anh, bước vài bước đến bên xe, mở cửa sau, chui vào xe.
Dọc đường đi, Cố Bình An luôn giữ vẻ im lặng duyên dáng, Tất Nhiễm chắc hẳn cũng nhận ra điều đó, không trêu chọc cô nữa, chỉ giải thích đơn giản về buổi gặp sắp diễn ra. Vị giám đốc họ hẹn gặp lần này có thể coi là quen biết Cố Bình An. Trước đây, có lần đi ăn cùng Thẩm An Bình, cô đã đứng từ xa chào hỏi ông ta. Cố Bình An nhớ lại, khi ấy vị giám đốc này đã nhận nhầm Cố Bình An là bạn gái của Thẩm An Bình, chẳng biết một lúc nữa cô có thể dựa vào điều nhỏ nhặt này để tiếp cận ông ta thêm một chút không.
Mỗi lần Cố Bình An lợi dụng những mối quan hệ của Thẩm An Bình để xử lý công việc, Quan Tiểu Bảo đều nhìn cô với vẻ khinh bỉ, còn Cố Bình An lại cảm thấy việc đó chẳng có gì đáng bàn. Có quan hệ, tại sao lại không thể lợi dụng chứ? Ví dụ, nếu có người nhận ra cô là con gái của Cố Tiên Hành, cô sẽ rất hãnh diện và khéo léo khai quật tất cả giá trị vốn có của bản thân để công việc thuận lợi hơn. Trước giờ cô không hề phủ nhận mình là một người thực dụng, cô thích hàng hiệu, thích đồ trang sức, thích giai đẹp.
Nhưng cô lại chẳng hề yêu Thẩm An Bình. Anh có thể cho cô tất cả những thứ cô muốn nhưng cô chẳng hề muốn. Có người nói hai người bọn họ là: “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt[1]”, vậy mà cô không hề thấy như vậy.
Nếu như tình yêu ngay từ khi bắt đầu đã huy hoàng, rực rỡ, càng về sau sẽ chỉ làm người khác chói mắt, chỉ có ánh sáng mặt trời sau màn đêm dài tăm tối mới đáng ngắm nhìn nhất. Đối với cô, có được Thẩm An Bình là điều quá dễ dàng. Vì thế, cô không muốn biến mình thành một hạt cơm rơi vãi dính trên bộ quần áo của Thẩm An Bình sau bữa ăn, không muốn trong mỗi giấc mơ khi đêm về, ôm gối ngồi trong căn phòng trống trải, ch 1343 đợi sự xuất hiện uể oải của anh.
Xét cho cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ có những mối lo lắng rất đỗi bình thường, vì thế cô chỉ muốn có một tình cảm ổn định, yên bình, không phải suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm An Bình không thể cho cô điều đó.
Cố Bình An không thể ngờ sẽ gặp Thẩm An Bình ở sân golf.
Đúng ra bọn họ đã mấy ngày rồi không liên lạc, đây là việc cực kỳ hiếm gặp, trước đây cho dù hai người có cãi nhau, mâu thuẫn đến mức nào thì cũng chỉ một vài ngày là quay lại bình thường. Thẩm An Bình lúc nào cũng bảo: “Tính khí của Cố Bình An đều là do mình chiều quá mà thành.”
Điều này không sai, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Cố Bình An biết được sự khác biệt giữa con gái và con trai, vì thế cô hiểu rất rõ việc sử dụng những ưu điểm của bản thân, mỗi khi gặp phải chuyện gì, cô sẽ lập tức bù lu bù loa, khóc lóc om sòm, cho đến khi Thẩm An Bình không biết làm thế nào với cô, mọi việc đều phải nghe theo cô mới thôi.
Lần này chẳng biết Thẩm An Bình bị làm sao, để mặc Cố Bình An bực tức, chẳng đến dỗ dành.
Thẩm An Bình ngày trước đã nói rất rõ ràng: “Sự độ lượng của đàn ông ít nhất phải gấp hai lần phụ nữ.” Lần này, người bụng dạ hẹp hòi như Cố Bình An cũng không tức giận nữa, cái tên đáng ghét Thẩm An Bình ấy sao mãi vẫn chưa đến tìm cô chứ!
Cô hậm hực đúng trong khu nghỉ ngơi cách đó một đoạn, nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng chuyện trò vui vẻ với mấy người đứng tuổi. Quả thực chỉ khi so sánh mới thấy được sự khác biệt rõ rệt, Thẩm An Bình hoàn toàn nổi bật giữa đám người ấy, như thiên nga giữa một bầy vịt, bộ quần áo thể thao màu trắng anh mặc nhìn rất phong cách, phong độ ngời ngời, những điểm có phần đáng ghét của anh cũng mang khí chất bất phàm, khỏe khoắn.
Anh đeo đôi găng tay màu trắng, đôi găng tay ấy được mua khi đi cùng Cố Bình An, hai tay anh giữ chắc cây gậy, vui vẻ lắng nghe những người xung quanh bàn luận, thỉnh thoảng tham gia một câu, thỉnh thoảng mỉm cười để lộ hàm răng trắng muốt. Cố Bình An càng nghĩ càng cảm thấy mất bình tĩnh.
Không có cô, cuộc sống của anh dường như vẫn ổn, còn cô, lại có vẻ chẳng ổn chút nào.
Đang nghĩ ngợi mông lung, bỗng cô nghe thấy Tất Nhiễm gọi mình từ xa.
“Cố Bình An…” Giọng nói không lớn, không nhỏ, vừa đủ để Thẩm An Bình nghe được.
Cố Bình An nhìn thấy Thẩm An Bình ngẩng lên, lặng lẽ hướng ánh mắt về phía cô. Chẳng thể nhận ra chút cảm xúc trong đôi mắt anh, anh không mỉm cười, cũng chẳng lên tiếng chào, chỉ liếc nhìn Cố Bình An và Tất Nhiễm một lượt, sau đó quay trở lại cuộc nói chuyện như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cố Bình An cảm thấy hơi thất vọng vì phản ứng này của anh. Cô khựng lại vài giây rồi quay đầu lại tìm Tất Nhiễm.
Một người có thể ngồi sẽ không bao giờ đứng, có thể nằm sẽ không bao giờ ngồi như Cố Bình An sao có thể hiểu về golf? Nếu không phải do trước đây bị Thẩm An Bình ép đi chơi vài lần, có lẽ đến thảm cỏ golf như thế nào cô cũng không biết.
Trước đây cô được nghe rằng, golf là môn thể thao cực kỳ đỏm dáng, thời gian vung gậy còn ít hơn thời gian đi bộ, vì thế thời gian chủ yếu khi đánh golf là để nói chuyện, bàn luận, trời xanh ngắt, cỏ biếc một màu là điều kiện rất tốt cho sự tăng trưởng của hormone.
[1] Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: “Cận thủy lâu đài” để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.