Tiếu Diện Quân Sư Chương 10.2 (Hết)


Chương 10.2 (Hết)
Kết thúc có hậu

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng đang kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối, hắn khẽ cười nói: “Đi thôi, ta rất muốn nhìn một cái, người làm cho thê tử của ta chú ý kia, rốt cuộc ngày thường có bộ dáng như thế nào?”

Cánh tay bên hông nắm chặt đem nàng giữ lấy kéo vào gần, hướng phía trước mà đi đến.

Khi Tuần phủ đại nhân ra mệnh lệnh, bắt được năm tên thích khách, những người này tra trộn xen lẫn bên trong tân khách, lại không nghĩ rằng, cơ hồ đám tân khách tất cả đều là giả trang, bọn họ đang mai phục ở bên trong.

Khi bọn hắn có bất cứ hành động gì, sẽ lập tức bại lộ thân phận, còn không kịp ám sát tân lang giả trang là Vinh Ứng, liền đã phải khoanh tay chịu trói.

Hết thảy sự việc, tất cả đều là diệu kế bắt giặc của Ôn Tử Nhận, nhưng mà, người bị bắt lại thiếu một tên.

“Trác Đạt không có trong đó.” Ngọc Nhi nói.

Ôn Tử Nhận cùng Tuần phủ đại nhân và Vinh Ứng, mang vẻ mặt ngoài ý muốn.

“Hắn không có?”

“Này năm người tất cả đều là thủ hạ của hắn.”

Vừa nghe nàng nói như vậy, mọi người nguyên tưởng rằng bắt được chủ mưu, đều cảm thấy kinh ngạc cùng tiếc nuối.

Chủ mưu không tóm được, chỉ chặn được nanh vuốt, giống như làm người ta đầu đại.

Ngọc Nhi trong lòng cả kinh, hô nhỏ nói:“Nguy rồi! Tướng công, ta làm cho Thiến Nhi thay thế ta tạm thời giả làm tân nương tử nha! Trác Đạt có thể hay không –”

Mọi người mới vừa nhẹ nhàng thở ra, lại một phen cả kinh, nhưng chưa kịp mở miệng ra lệnh, tân lang giả Vinh Ứng đã chạy vội đi ra ngoài.

Chịu lệnh của tiểu thư, Thiến Nhi đợi ở tân phòng tạm thời giả trang thành tân nương tử, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn nam tử cường tráng khôi ngô ở trước mắt.

Hắn là Trác Đạt, đệ nhất dũng sĩ Tạng, võ công cao cường, nhóm quan sai canh giữ ở bốn phía quanh tân phòng, căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Trác Đạt xông vào trong phòng, đem nàng đẩy vào góc chết, hai mắt âm trầm mà phẫn nộ, cơ hồ có thể trừng đến phun ra lửa.

“Ngươi không phải Ngọc Nhi!”

Nàng tuy rằng sợ hãi Trác Đạt, nhưng là may mắn sai sót ngẫu nhiên, làm cho chính mình thay thế tiểu thư ở tại chỗ này, thân là tỳ nữ thân cận bên người tiểu thư, nàng cố lấy dũng khí đối mặt Trác Đạt.

“Đúng, ta không phải, ngươi tìm lầm người.”

Trác Đạt trầm giọng quát hỏi:“Nàng ở nơi nào?”

“Ngươi hãy chết tâm đi, tiểu thư không thích ngươi, cho dù ngươi tìm được nàng, nàng cũng sẽ không gả cho ngươi .”

Cặp mắt kia, thối độc trừng mắt nhìn nàng, phát ra hung quang.

“Ngươi không nói, ta bắt ngươi, ta không tin nàng không đến tìm ta!”

Ngũ trảo bất ngờ phóng đến làm nàng không kịp phòng thân, ý đồ muốn bắt nàng, nàng vội vàng lắc mình, đem bàn tròn trải khăn hỉ đỏ đẩy về phía hắn, ý muốn ngăn trở hắn, sau đó thừa cơ xoay người chạy ra khỏi phòng.

Bàn tròn chịu chưởng lực của Trác Đạt, bị bổ thành hai, hắn cũng cấp tốc đuổi theo nàng.

“Chạy đi đâu!”

Phía sau có một cỗ kình khí đánh úp lại, Thiến Nhi vội vàng xoay người, vận lực ở đan điền, ra sức lấy song chưởng tiếp được một chưởng đánh đến của Trác Đạt.

Nhưng nội lực của nàng dù sao cũng không bì được Trác Đạt, nhiều lắm chỉ có thể bảo hộ chính mình không bị thương, nhưng không cách nào ngăn cản chưởng lực của hắn, bị đánh cho bay ra xa.

Thân thể của nàng đang ở trên không trung, mắt thấy sẽ rơi xuống đất, nhưng trước khi chạm đất, được một thân hình tuấn lãng rất nhanh hứng lấy.

Thiến Nhi trong mắt còn mù mờ, kinh hoàng chưa hết, khi nhìn rõ người vừa tới, còn đang ôm nàng, đúng là Vinh Ứng.

“Vinh đại ca?”

“Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Nàng lắc đầu.

Thấy nàng mạnh khỏe, Vinh Ứng vẻ mặt nhíu chặt mới hơi hoãn, nhưng khi nhìn hướng về nam tử kia, vẻ mặt hắn lập tức đông lạnh như băng, ánh mắt như kiếm.

“Là hắn khi dễ ngươi?”

Thiến Nhi gật gật đầu, lòng còn sợ hãi nói:“Hắn chính là Trác Đạt.”

Vinh Ứng hai tròng mắt phụt ra tia sáng nguy hiểm, tay cầm chuôi kiếm bên hông, chậm rãi rút ra khỏi vỏ, đối nàng thấp giọng nói:“Ta đi giúp ngươi sửa chữa hắn.” Nói xong, người đã như trên tên lửa, bay nhanh mà đi.

Lúc này đám người Ôn Tử Nhận cũng đuổi tới nơi, rất nhiều quan binh đem  trong ngoài phủ đệ bao vây thật đông, cần phải đem Trác Đạt vây khốn, làm cho hắn có chắp cánh cũng không thể bay.

Ngọc Nhi lo lắng gần chết, nhìn thấy Thiến Nhi, lập tức chạy vội tiến lên.

“Thiến Nhi, nhưng làm ta lo lắng vội muốn chết, ngươi không sao chứ?”

“Thiến Nhi không có việc gì, ít nhiều Vinh đại ca đúng lúc đuổi tới, đã cứu ta.” Nói xong, nàng nhịn không được sốt ruột nhìn về phía thân ảnh kia đang triền đấu không nghỉ, trong lòng vì Vinh Ứng lo lắng không thôi, đồng thời trong lòng vì hắn vừa mới nói câu nói kia, mà ngực nàng phanh động .

Hắn thế nhưng đối nàng nói, phải giúp nàng đi sửa chữa Trác Đạt, lời này làm nàng không khỏi đỏ mặt, bên môi cũng không tự giác nhiễm ý cười, nhưng lại lo lắng an nguy của Vinh Ứng, sớm đã quên chính mình còn đang nắm tay tiểu thư, không tự chủ được nắm chặt hai tay.

Ngọc Nhi mắt đẹp tinh tường, xem xét tay của mình bị kháp trụ, sau đó nhìn khuôn mặt lo lắng của Thiến Nhi, phát hiện rất nhanh đôi mắt Thiến Nhi nhìn chằm chằm Vinh Ứng, thoáng chốc trong lòng tỉnh ngộ.

Nàng linh quang chợt lóe, đột nhiên cao giọng hô to:“Vinh Ứng, nếu ngươi bắt được Trác Đạt, ta liền đem Thiến Nhi gả cho ngươi!”

“Tiểu thư –” Thiến Nhi kinh hô, ngượng ngùng không biết làm sao, không dám tin tiểu thư cư nhiên trước mặt mọi người, nói ra điều kiện mắc cỡ chết người này.

Tiểu thư muốn đem nàng gả cho Vinh Ứng? Ít nhất cũng nên hỏi người ta một chút nha, Vinh Ứng người ta nói không chừng không cần đâu, như vậy hô lên, kêu nàng về sau như thế nào gặp người nha! Nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn đào hố để chui xuống.

Khở liêu, bên kia vừa đấu vừa truyền đến tiếng Vinh Ứng hối hỏi.

“Lời này là thật sao?”

Đông một tiếng, lòng của nàng đập nhanh một cái, kinh ngạc nhìn phía Vinh Ứng, hắn một bên cùng Trác Đạt triền đấu, thế nhưng còn rảnh rỗi công phu đi hỏi?!

Ngọc Nhi mỉm cười gật đầu.“Đương nhiên, ta Ngọc Nhi, nói chuyện tất giữ lời!”

“Hảo, một lời đã định!”

Vinh Ứng đáp lại, làm cho Thiến Nhi hé ra khuôn mặt xấu hổ đỏ lựng như son, không được tự nhiên, sớm không biết như thế nào tự hỏi .

Vinh Ứng muốn kết hôn nàng?

Trời ơi! Nàng…… Nàng phải gả cho hắn ……

Nói cũng thần kỳ, Ngọc Nhi nói những lời này quả thực hiệu quả, Vinh Ứng trên tay kiếm phong sắc bén khiếp người, kình khí vờn quanh Trác Đạt, làm cho hắn trốn không thoát, cũng làm cho chung quanh quan sai nhóm không ai dám tiến lên, chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài mà xem cuộc chiến.

Nhị phẩm tiền đao hộ vệ quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, trường kiếm bí mật mang theo nội lực cao thâm, kiếm khí đảo qua, đánh gãy chân cân của Trác Đạt, chung cuộc đem tội đồ cấp chế hàng phục.

Ôn Tử Nhận mỉm cười ôm thê tử.

“Nguyên lai Vinh hộ vệ cùng Thiến Nhi cô nương, hai người đã sớm có tình ý với nhau.”

“Vinh hộ vệ là người phu quân có thể dựa vào cả đời, đem Thiến Nhi giao cho hắn, ta thực yên tâm.”

“Tiểu thư……” Thiến Nhi cúi đầu, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng trong lòng nàng là thập phần vui mừng .

“Bất quá nếu ngươi không nghĩ sẽ gả cho hắn, ta cũng coi như không đáp ứng với Vinh Ứng.”

“A? Điều này sao được nha, đã muốn đáp ứng rồi không thể đổi ý –” Nói ra rồi, Thiến Nhi mới giựt mình thấy chính mình không cẩn thận nói quen miệng, mà tiểu thư chính là đang nghẹn cười, trong mắt tràn ngập trêu tức cùng bướng bỉnh.

“Tiểu thư nha — nhĩ hảo phá hư –” Nàng dùng hai tay xoa xoa khuôn mặt phiếm hồng.

Úc — thật sự là mắc cỡ chết người !

Ôn Tử Nhận cười xem thê tử tác hợp một đôi lương duyên mĩ sự, ôn nhu nói:“Chúng ta đi gặp đại nhân, hảo hướng hắn bẩm báo tin tức hai sự kiện tốt này. Trác Đạt bị bắt lấy, Vinh hộ vệ cùng Thiến Nhi lưỡng tình tương duyệt, tìm cái ngày tốt, cũng vì bọn họ hoàn thành chung thân đại sự.”

Thiến Nhi cảm kích nói:“Cám ơn Ôn công tử — không đúng không đúng, hẳn là kêu cô gia mới đúng.”

“Nói đến này cô gia thôi, nương tử, chúng ta còn phải về cho kịp ngày tốt giờ lành phía trước, hoàn thành bái đường mới được.”

Ngọc Nhi thẹn thùng gật đầu, mềm mại đáp lời.

“Toàn y theo tướng công.”

Nàng cùng hắn thâm tình tướng vọng, hắn là nam tử duy nhất làm cho nàng bị thuyết phục chân thành, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, nàng cam nguyện đi theo hắn cả đời như thế, bỉ dực song phi, đồng cam cộng khổ.

Chiêng trống vang lên, giờ lành đã đến, nàng một lần nữa phủ lên mũ phượng khăn quàng, đội khăn hồng, cùng hắn bái đường, cộng kết liên để ý, chân chính trở thành hắn thê tử.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/82932


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận