Tiếu Diện Quân Sư Chương 5.3


Chương 5.3
“Nước……” Nàng khàn khàn nói.

“Chờ. Ta lập tức đi lấy.”

Hắn tìm cái chén, đi ra ngoài hứng nước mưa, sau đó đi trở về.

“Uống đi.”

Cẩn thận uy nàng uống nước xong, chờ nàng uống rồi, mới đến phiên hắn giải khát.

Ngoài cửa mưa to, ngẫu nhiên còn vài kèm theo tiếng sấm mãnh liệt, hắn quay đầu nhìn, thấy nàng từ từ nhắm hai mắt, dựa vào tường ngồi nghỉ ngơi, vì thế hắn cũng đi qua, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở bên cạnh nàng.

Hôm nay cũng mệt lắm rồi, cho nên hắn cũng nhắm mắt dưỡng thần, trước hảo hảo nghỉ tạm, chờ mưa tạnh rồi tính tiếp.

Hắn mới nhắm mắt lại không bao lâu, đột nhiên mở mắt ra, ngây ngốc ngạc nhiên nhìn chằm chằm, nàng thế nhưng mê man ngã vào đầu gối hắn.

Thấy nàng mệt mỏi như thế, hắn đột nhiên không đành lòng kêu nàng tỉnh dậy, nhìn của nàng ngủ, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội hảo hảo xem kỹ mặt của nàng.

Nữ cải nam trang nàng cũng là công tử ngọc thụ lâm phong tuấn tú, nếu hồi phục thành nữ trang, nàng sẽ là xinh đẹp vô song như thế nào?

Tầm mắt hắn dừng ở cái miệng nhỏ nhắn kia, cũng không biết thế nào, khi đó không cẩn thận hôn trúng môi nàng, đến bây giờ còn khắc sâu.

Ai? Hắn nghĩ đến đâu rồi a?

Thu hồi tầm mắt, ngắm tả ngắm hữu nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được ngắm xuống dưới, nhìn chằm chằm lông mi xinh đẹp của nàng, bất tri bất giác thẩn thơ.

Người nằm trên đầu gối bỗng dưng động đậy, hắn nhắm mắt lại, lập tức giả bộ ngủ.

Ngọc Nhi mông lung mở hai mắt, ý thức được mình không cẩn thận ngủ ở đầu gối người ta, lập tức bừng tỉnh.

Nàng vội vàng đứng lên, nhìn lại hắn, phát hiện hắn ngủ thật say mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Nàng thế nhưng không cẩn thận ngã vào đầu gối hắn, thật sự là mắc cỡ chết người, may mắn hắn cũng đang ngủ.

Nàng phun thè lưỡi, vụng trộm đánh giá hắn. Nam này nhân không nhận thức nàng nhưng lại cùng chung hoạn nạn, làm nàng trong lòng ấm áp dễ chịu .

Bên ngoài mưa to ầm ỹ, hắn cũng vẫn như cũ cùng mình trong đây, trong lòng không khỏi cảm động.

Một trận gió lạnh theo cửa sổ cách thổi vào, làm nàng nhịn không được sợ run cả người, lặng lẽ hướng hắn bên kia na gần một chút, hy vọng hấp thu một ít ấm áp.

Một trận buồn ngủ trầm trọng đánh úp lại, mí mắt lại lần nữa khép lại, nàng dựa sát vào cánh tay hắn, nặng nề ngủ.

Mưa vẫn chưa tạnh, mưa liên tục đến đêm khuya. Ôn Tử Nhận đang ngủ say bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn mưa to ngoài cửa sổ.

Hiện tại là canh giờ mấy rồi? Hắn thế nhưng bất tri bất giác đang ngủ.

Một bên nàng vẫn ngủ say, co lại thành một quả bóng nhỏ, miệng không ngừng phát ra lời vô nghĩa.

“Lạnh……”

“Ngọc cô nương?”

“Hảo lãnh…… Hảo lãnh a……” Ngọc Nhi nhắm chặt mắt, toàn thân không ngừng phát run. (lãnh = lạnh)

Ôn Tử Nhận đặt tay lên trán của nàng, kinh ngạc phát hiện, mặt của nàng rất lạnh, sờ tay nàng, đồng dạng lạnh như băng.

“Ngọc cô nương.” Hắn lay lay nàng, nhưng Ngọc Nhi vẫn là nhắm chặt hai mắt, miệng không ngừng kêu lạnh.

Như vậy làm sao bây giờ?

Nhóm lửa, hắn phải nhóm lửa mới được!

Hắn ở trong miếu tìm được vài cây củi, không ngừng chui mộc, có lẽ là đầu gỗ bị ẩm thấp, hắn chui cả buổi, ngay cả điểm đều chui không được.

Hắn nhìn bên cạnh một cái, này vừa nhìn làm hắn sợ tới mức hô hấp cứng lại, sắc mặt của nàng tái nhợt như người chết, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệt .

“Ngọc cô nương, ngọc cô nương, chuyện quá khẩn cấp, đắc tội .”

“Dừng tay…… Ngươi, ngươi dám thoát quần áo của ta!”

“Ngươi toàn thân nhiễm hàn, phải giữ ấm.”

“Không……” Nàng hiện tại toàn thân vô lực, ngay cả khí lực giãy dụa đều không có.

Vì cứu nàng, hắn là biết rõ núi có hổ, vẫn hướng núi thẳng tiến a, đem tâm nhất hoành, đem của nàng xiêm y cấp cởi.

“Thực xin lỗi. Bởi vì nếu ngươi không sưởi ấm, sẽ chết .”

Thần sắc của nàng trở nên trắng bệt làm hắn mày nhanh túc, ngay cả tâm đều thu nhanh, quyết tâm càng thêm kiên định  đem xiêm y của nàng dỡ xuống, mãi đến trên người nàng chỉ còn lại có cái yếm đơn bạc, hắn cũng dỡ xuống, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, dùng độ ấm thân thể để sưởi ấm da thịt lạnh như băng của nàng.

“Ngươi dám…… Ta giết ngươi……”

“Muốn giết ta, chờ ngươi tốt lên rồi giết cũng không muộn.”

Hắn ôm nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn cùng thân mình lạnh như băng kề sát vào ngực hắn, đem quần áo hai người làm chăn, bao trùm nàng, cho nàng giữ ấm càng nhiều.

Hảo ấm áp a……

Được ôm vào trong ngực ấm áp, nàng rốt cục cũng không giãy dụa nữa, thứ nhất nàng thật sự suy yếu giãy dụa không nổi, thứ hai nàng là thật sự lạnh muốn run lên.

Ý chí ban đầu, chung quy bị hắn kiên trì cùng quyết tâm làm tiêu tan, liền ngay cả khí lực cuối cùng, lúc này đã dùng hết .

Thân hình ở trong song chưởng ấm áp, cảm thụ được hắn trong ngực ấm áp dễ chịu, nàng nhẹ nhàng nhắm lại mắt.

Bên ngoài mưa vẫn như cũ liên tục rơi xuống, hai thân mình gắt gao cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, chung quy, nàng cũng thần phục ở hắn ôm ấp, dựa sát vào hắn, nghe tiếng tim hắn đập trong khối ngực vững vàng, nặng nề ngủ……

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/78853


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận