Tiếu Diện Quân Sư Chương 5.4


Chương 5.4
Nàng mê man thật lâu.

Mắt đẹp chậm rãi mở, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết chính mình đang ở nơi nào.

Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy thân mình giống vừa trải qua một hồi bệnh nặng, mặc dù mệt mỏi, nhưng cảm giác so với lúc trước tốt hơn nhiều.

Nàng từ trên giường đứng dậy, nghi hoặc nhìn bốn phía. Đây là một gian phòng xa lạ, hơn nữa thấy phát hiện, xiêm y trên người mình đã đổi thành mới .

Nàng nhớ rõ, lúc ấy mình nằm trong một ngôi miếu đổ nát, sau đó toàn thân rét run, tiếp theo……

Mặt nàng phút chốc đỏ lên, úc, nàng nghĩ tới!

Cái xú gia hỏa kia, chẳng những thoát xiêm y của nàng, còn ôm lấy nàng.

Vừa nhớ lại hai người ôm nhau đồng miên, sưởi ấm cho nhau, nàng liền ngượng ngùng không biết làm sao.

Nàng còn nhớ rõ, đại chưởng hắn không ngừng ma sát tay nàng lạnh như băng.

Nàng cũng nhớ rõ, chính mình tựa vào trong ngực hắn, dán vào nửa người trên trần trụi  của hắn, ấm áp kia, cơ hồ dành hết cho nàng.

Nàng càng nhớ rõ cảm giác hơi thở của hắn phất ở mặt nàng.

Ngọc Nhi vuốt khuôn mặt mình đã sớm đỏ hồng, thẹn thùng không thôi, ngực đập loạn như con nai, tim đập thật nhanh.

Cứ việc xem nàng điêu ngoa, kỳ thật chính là không biết nên dùng thái độ nào đối với mặt hắn.

Giận hắn sao?

Tuyệt không, trên thực tế, nàng thẹn thùng không biết như thế nào cho phải.

Hồi tưởng lại dọc theo đường đi, hắn vì nàng làm những chuyện như vậy, mặc kệ nàng đánh chửi như thế nào, hắn đều mỉm cười mà chống đỡ. Khi ở miếu đổ nát, hắn vì cứu nàng, thể hiện khí khái nam tử, lại nhớ đến hắn gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, dùng nhiệt năng da thịt đến ấm áp nàng, khóe miệng nhịn không được hiện ra ý cười ngượng ngùng.

Có thể thoát hiểm mà ra, ít nhiều, nàng cũng nên hảo hảo cám ơn hắn.

Lúc này nàng mới nghĩ đến, nàng chỉ biết là hắn họ Ôn, lại không biết tên hắn, còn có hắn là người phương nào? Mấy tuổi, có cưới vợ hay không có?

Vạn nhất hắn cưới vợ rồi làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, lòng của nàng thế nhưng rối rắm lên, không được, nàng phải hỏi rõ ràng mới được.

Không biết hắn ở nơi nào? Mà nơi này lại là địa phương nào? Nàng vừa mới muốn xuống giường, một người phụ nữ vừa vặn bưng bát canh tiến vào.

“Ai nha, ngươi tỉnh a?”

Nhìn người phụ nữ xa lạ, nàng nghi hoặc hỏi:“Ngươi là……”

“Ta là Tra đại thẩm, hôm qua Ôn công tử cõng cô nương trên lưng đến gõ cửa, nói cô nương trúng xà độc, vừa vặn ta cũng thường bị rắn cắn, có chút bí phương tổ truyền, ngươi hôm nay có phải hay cảm thấy tốt hơn nhiều không?”

Nàng gật đầu, nghĩ rằng không biết bọn họ uy nàng ăn hội sao bất quá bởi vì tinh thần tốt hơn nhiều, cũng sẽ không để ý.

“Tra đại thẩm, xiêm y trên người ta……”

“Là ta giúp ngươi thay , bởi vì xiêm y cô nương bị mưa ướt , cho nên ta đem giặt sạch rồi a.”

Nguyên lai là đại thẩm giúp nàng đổi nha……; Nàng an tâm a, nhưng cũng không biết thế nào, lại có chút tiếc nuối.

“Đến đến đến, đem bát canh uống này, ngươi vừa phục hồi như cũ, bụng nhất định rất đói a?”

Nàng đi vào trước bàn, nhìn chén đậu xanh, bụng thật đúng là đang hát bài không thành kế, nàng hiện tại xác thực cần phải lấp đầy bụng a.

Mang nàng ngồi xuống, vù vù thổi hạ, mới đưa vào miệng.

Chè đậu xanh giải nhiệt, nàng thoải mái thở dài, bụng mặc dù đói, nhưng trong lòng nàng không ngừng kêu cái kia tên.

“Người khác đâu?” Nàng ngượng ngùng hỏi.

“Ngươi nói Ôn công tử a, hắn đi rồi.”

Thìa trên tay dừng một chút, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn Tra đại thẩm.

“Đi rồi?”

“Đúng vậy, Ôn công tử đem ngươi đưa tới sau, chiếu cố ngươi một buổi tối, xác định ngươi không có việc gì, liền bảo chúng ta hảo hảo chiếu cố cô nương, mãi đến ngươi hoàn toàn khôi phục mới thôi.”

Ngọc Nhi không thể tin được, hắn thế nhưng đi rồi?

Không có gặp nàng? Không có công đạo một tiếng? Cứ như vậy cáo biệt ?

Tra đại thẩm nghĩ là nàng lo lắng vấn đề sau này, an ủi nói:“Cô nương yên tâm, Ôn công tử lúc gần đi, cho chúng ta bạc, bảo chúng ta hảo hảo chiếu cố cô nương, ngươi an tâm ở chỗ này ăn trụ, tĩnh dưỡng một tháng không thành vấn đề .”

Ngọc Nhi phút chốc đứng lên,“Hắn khi nào thì đi ?”

“Ách? Cô nương……”

“Nói mau, hắn khi nào thì đi ?” Nàng lớn tiếng hỏi.

Tra đại thẩm nhìn sắc mặt nàng chuyển xuống, có chút bị dọa.

“Sáng sớm rời đi, ước chừng hai canh giờ trước.”

“Hắn muốn đi đâu? Hướng phương hướng nào đi?”

“Cái này cũng không biết, công tử chỉ nói hắn phải về quê……”

Ngọc Nhi nghe như sấm đánh ngang tai, tâm tư thoáng chốc chao đảo.

Hắn đi rồi?

Cứ như vậy chạy thoát không phụ trách?

Mặt nàng tái xanh, hai đấm nắm chặt, thân mình bởi vì phẫn nộ mà run run .

Tra đại thẩm lo lắng gọi ,“Cô nương?”

“Đi ra ngoài.” Nàng lãnh nghiêm mặt mệnh lệnh.

“Ách?”

“Ta nói đi ra ngoài!”

Nàng đột nhiên hét lớn một tiếng, làm cho Tra đại thẩm hoảng sợ, cái gì cũng không dám nói, nhanh như chớp rời khỏi phòng, không dám trêu chọc nàng.

“Sao lại thế này?” Ngoài cửa Tra đại thúc khó hiểu hỏi.

Tra đại thẩm đem bạn già xa một chút, mới thấp giọng nói:“ Công tử kia thật là nói đúng, nói cô nương này sau khi tỉnh lại, sẽ giận dữ, kêu chúng ta phải có chuẩn bị tâm lý, nói chúng ta phải thông cảm, còn cấp nhiều bạc coi như an ủi.”

“Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Theo lời công tử nói , chúng ta cho nàng ăn, cho nàng trụ, chờ thân mình nàng khôi phục mới thôi –” Trong phòng, truyền đến thanh âm đạp bàn đạp ghế , làm Tra đại thẩm sợ tới mức không dám lên tiếng.

Hai vợ chồng trừng mắt hướng phòng Ngọc Nhi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ liếc mắt một cái.

“Khó trách công tử kia cấp cho chúng ta ngân lượng an ủi a.”

“Không sai a…… Hắn còn gọi chúng ta đi bán đi mua đồ mới……”

Lẻng xẻng lẻng xẻng — trong phòng tiếp tục truyền đến thanh âm bình chai lọ vỡ, cùng với tiếng nữ nhân tức giận chửi bậy.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/78854


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận