Tiếu Diện Quân Sư Chương 7.1


Chương 7.1
Đôi môi nóng rực ức hiếp cánh môi mềm mại của nàng, ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn muốn mắng không ngớt của nàng.

Nàng kinh ngạc, cả người giống như bị điểm huyệt không thể động đậy. Cái hôn này, có thể còn lợi hại hơn tuyệt thế võ công, so với thiên ngôn vạn ngữ còn có hiệu quả hơn, trực tiếp hóa giải quật cường của nàng.

Đôi môi công thành chiếm đất xâm nhập đôi môi mềm mại của nàng, lớn mật đầu lưỡi cùng lưỡi dây dưa không ngớt, hai cánh tay lúc đầu ôm nàng, càng thêm buộc chặt, đem thân thể mềm mại chặt chẽ vây trong ngực, đồng thời cảm nhận được phong ngực eo nhỏ của nàng.

Một năm trước kia khi vô tình hôn trúng môi nàng, cái cảm xúc mềm mại này, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ.

Cho tới bây giờ, không có cô nương nhà nào có thể làm hắn nhớ rõ lâu như vậy, nhấm nháp đôi môi này, so với trong tưởng tượng của hắn còn ngọt hơn nhiều, muốn ngừng mà không được.

Hắn không cần tốn nhiều lời lẽ mà nói rõ với nàng, trên thực tế, hắn nên sớm làm như vậy .

Uổng phí đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, đối phó nữ nhân, căn bản là không cần nói nhiều, nguyên lai một cái hôn là có thể cho qua nha, thế thì hắn phải cố gắng hôn nàng mới được.

Ngọc Nhi cả người nóng lên, khi miệng hắn lúc mới hôn nàng, nàng liền rốt cuộc không thể tự hỏi, thân mình cứng ngắc ở trong lòng hắn, áp lực trong lòng cùng tương tư vô tận, cũng đều hóa thành ôn nhu.

Kiếm trên tay, từ từ rơi xuống.

Đầu óc dần trở nên hỗn độn, hai tay cũng lặng lẽ nhéo áo hắn, tùy ý để hắn hôn nàng, thậm chí còn một đường hôn mặt của nàng, tai của nàng……….

“Ngọc Nhi.”

“Ân……”

“Làm thê tử của ta được không?”

Nàng còn đang đắm chìm trong thời khắc tâm động, mơ mơ màng màng hồn nhiên không biết mình đang ở chỗ nào, giống như bị sấm đánh trúng đầu, đột nhiên lấy lại tinh thần, trừng mắt hắn.

“Ngươi nói cái gì?”

Ôn Tử Nhận cười yếu ớt.“Ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách, nếu không chê, tại hạ nguyện cưới cô nương làm vợ.”

Cứ tưởng rằng nói ra, nàng sẽ cao hứng, sẽ đáp ứng, nhưng đáp án của nàng là –

“Không cần!”

Hắn không khỏi sửng sốt, không ngờ nàng hồi phục nhanh như vậy, cũng trảm đinh chặt sắt như vậy.

“Ngươi không cần?”

“Không cần!”

Nàng đẩy hắn ra, trên mặt vẫn còn đỏ bừng nhưng đôi mắt đẹp kia đã hồi phục thần trí, hơn nữa trừng mắt hắn, một chữ một chữ tuyên bố –

“Ngươi nghe rõ ràng cho ta, bổn cô nương Ngọc Nhi, một chút cũng không muốn gả cho Ôn Tử Nhận ngươi!”

Nói xong, nàng liền bứt ra rời đi, không hề lưu luyến, nháy mắt đã biến mất trong đám người, bỏ lại Ôn Tử Nhận một người, ngơ ngác nhìn phía trước.

Nàng cự tuyệt hắn?

Vì cái gì?

Hắn rốt cuộc là làm sai chỗ nào?

Không thể tin được, nàng chẳng những cự tuyệt, hơn nữa cự tuyệt hoàn toàn.

Nam tử trong họa làm cho nàng tư tương một năm, nhìn tươi cười kia, Ngọc Nhi kinh ngạc ngẩn người .

Tình yêu đối với hắn đã nẩy mầm, trong ngôi miếu đổ nát kia, khi bị hắn ôm vào trong lòng ấm áp.

Tuy rằng, nàng ở mặt ngoài giận hắn, miệng lại uy hiếp hắn, kỳ thật đó chỉ là mặt ngoài, trong lòng nàng đã sớm yêu hắn.

Nàng cẩn thận đem bức họa gấp lại, động tác cẩn thận giống như báu vật, tiếng đập cửa lúc này vang lên.

“Ai?”

“Tiểu thư, là ta.”

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, một cô nương người Tạng đi vào, cũng là xinh đẹp tuyệt diễm. Nàng là tỳ nữ Thiến Nhi.

“Sự tình làm như thế nào?”

“Phụng chi mệnh tiểu thư, ta đem thủ hạ Trác Đạt dẫn tới nơi khác rồi sau đó mới thoát thân, nhóm của hắn hiện còn ở ngoài thành.”

Ngọc Nhi nhẹ nhàng thở ra.“Vậy là tốt rồi.”

Thiến Nhi liếc mắt cuốn tranh một cái.“Tiểu thư, lại đang xem tranh?”

“Không có.”

Thiến Nhi thở dài.“Tiểu thư làm gì mạnh miệng như vậy? Nếu không phải thích người kia, tiểu thư làm gì từ thật xa tìm đến hắn?”

Thấy tiểu thư trầm mặc không nói, Thiến Nhi lại nói:“Ta thật không rõ, người Tạng chúng ta có bao nhiêu dũng sĩ ái mộ tiểu thư, nhưng tiểu thư không thích, cố tình thích cái tên thư sinh một chút võ công cũng không có.”

Trăm dùng không dùng một là thư sinh.

“Ngươi không hiểu.”

“Ta chính là không hiểu mới hỏi a! Người kia có cái gì tốt, có thể làm cho tiểu thư quên không được hắn, thậm chí ngàn dặm xa xôi tìm đến hắn,mục đích là vì bảo hộ hắn không bị bọn Trác Đạt thương tổn?”

“Hắn đã cứu ta.”

“Ta biết, việc này tiểu thư nói qua, hắn bất quá chỉ là giúp tiểu thư thoát khỏi phách lâm ngũ kiệt thôi.”

Ngọc Nhi cúi đầu, không nói một câu.

Thiến Nhi trừng to mắt, hô nhỏ một tiếng.“Ai nha, tiểu thư, trên cổ của người làm thế nào mà có điểm đỏ nha.”

Ngọc Nhi vừa nghe, lập tức xấu hổ kéo áo lên che lại, xem bộ dáng tiểu thư kích động, Thiến Nhi thông minh lập tức hiểu ý.“Trời ơi, tiểu thư sẽ không cùng hắn……”

“Không có, ngươi, ngươi đừng đoán mò.”

Tiểu thư bình thường mồm miệng lanh lợi, lúc này lại còn nói lắp, bộ dáng chột dạ kia, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi thôi!

“Ai nha nha nha! Hắn thật to gan, dám chiếm ăn đậu hũ của tiểu thư!”

“Không phải, lúc ấy…… Ai, ngươi cũng đừng nói ra ngoài.”

“Chuyện liên quan đến danh tiết tiểu thư, tì nữ đương nhiên sẽ không nói, bất quá hắn cũng quá đáng giận, chẳng những ôm tiểu thư cùng nhau ngủ, sau lại không nói tiếng nào rời đi, làm cho tiểu thư tìm hắn lâu như vậy, hiện tại lại khinh bạc tiểu thư, tiện nghi đều cho hắn chiếm hết , hắn hẳn là bị năm ngựa xé xác mới được.”

Ngọc Nhi nghe xong cảnh cáo.“Không thể, ngươi nếu đả thương hắn, cẩn thận ta đem ngươi cho năm ngựa xé xác trước.”

“Ai nha nha, ta thuở nhỏ cùng tiểu thư bên nhau lớn lên, hầu hạ tiểu thư nhiều năm như thế, bây giờ cũng không bằng cả một tên không có võ công, mệnh ta rất khổ a!”

Ngọc Nhi diễm lệ hai má đỏ.“Đừng ở trong này giả bộ đáng thương a.”

Thiến Nhi phốc xích cười.“Tiểu thư luôn không đem nam nhân để vào mắt, nam nhân người Tạng chúng ta, người người thân cường thể tráng, còn có thể khiêng một đầu ngưu cũng không vấn đề gì, thế mà cố tình động tâm với nam tử nhã nhặn kia.”

“Đó là bởi vì trong những nam nhân ta gặp qua, hắn không giống với những người đó.”

“Như thế nào là không giống với?”

“Hắn……” Dung nhan lúc nãy vừa điêu ngoa, nháy mắt hóa thành ôn nhu, nhẹ nhàng nói:“Hắn tuy rằng không cậy mạnh, cũng không có võ công, lại vẫn có thể thu phục người, đây mới là chỗ lợi hại của hắn, nam nhân người Tạng chúng ta, xác thực người người thân cường thể tráng, nhưng mỗi lần gặp đều phân tranh, đều cậy mạnh lấy võ công đánh giá, lấy lực thu phục người.”

Nhớ lại tình hình nàng cùng hắn lần đầu tiên gặp mặt, nàng còn nhớ rõ, lúc ấy hắn là dùng trí như thế nào làm cho Trác Nhất Đao cùng bằng Đại Hải hai người trúng kế .

“Ta từng nghĩ, nam nhân càng mạnh mới là nam nhân tốt, là nam nhân có thể dựa vào, cũng cho rằng muốn theo đuổi ta, phải có thể đánh thắng được ta mới được, mà khi gặp được Ôn công tử, quan niệm của ta cải biến; Hắn chưa bao giờ cậy mạnh, mà dùng tài trí thông minh của hắn, không tổn thương người nào, lại có thể biến chiến tranh thành hòa bình. Còn nhớ rõ vài năm trước, từng có một vị đại sư Trung Nguyên đến nước chúng ta không?”

Thiến Nhi gật gật đầu.“Nhớ rõ.”

“Vị đại sư kia từng nói qua, võ công chỉ có thể phòng thân, trên thực tế, thế giới này công phu lợi hại nhất, chính là không cần công phu, cảnh giới kia, tựa như võ học Thái Cực lấy nhu thắng cương. Lúc ấy ta không hiểu, không có công phu, làm thế nào xem là công phu lợi hại nhất chứ?”

Nàng nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào.

“Gặp gỡ Ôn công tử, ta đột nhiên đã hiểu, hắn không dùng võ lực thu phục người, mà là dùng tài trí thông minh đi hóa hiểm thành may, hắn là một cái người không có võ công, lại có thể đem người có võ công đùa giỡn xoay quanh như chơi. Hơn nữa cùng hắn cùng một chỗ, ta thấy thực vui vẻ, so với kia một đám nam nhân củ ngày trước mặt ta biểu hiện mình đánh nhau giỏi như thế nào, hắn tốt hơn nhiều lắm.”

Xem tiểu thư nói say mê như thế, Thiến Nhi cũng cảm thấy tên họ Ôn này không đơn giản, tiểu thư điêu ngoa lại quật cường, chưa từng thấy nàng sùng bái hoặc ca ngợi nam nhân người Tạng nào qua.

Xem ra, tiểu thư thật sự yêu thương nam nhân kia.

Thiến Nhi bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.“Nói nhiều như vậy, ý tứ là công phu ‘Miệng’ của hắn thực rất cao, có phải hay không nha?”

“Đúng đo, hắn –” Ngọc Nhi ngây thơ gật đầu, tự nhiên nhìn thấy ánh mắt ái muội bướng bỉnh của Thiến Nhi kia, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, xấu hổ:“Tốt, ngươi dám giễu cợt ta.”

Nàng giơ quyền lên, làm bộ muốn sửa chữa Thiến Nhi.

“Ai nha, người ta là nói giỡn thôi, tiểu thư không phải nói lấy nhu thắng cương sao, cho nên muốn ôn nhu, đừng cậy mạnh nha.”

“A, còn dám cười nhạo ta, không muốn sống chăng.”

“Tiểu thư tha mạng nha, Thiến Nhi lần sau không dám nữa!” Thiến Nhi ôm đầu, vội vàng xin tha.

Ngọc Nhi hừ nói:“Xem ngươi thức thời.”

Thiến Nhi phun thè lưỡi, biết tiểu thư còn lâu mới đánh nàng.

“Bất quá nói trở về, tiểu thư nha, Ôn công tử nếu hôn người, thì phải phụ trách với người nha.”

Ngọc Nhi e lệ cúi đầu, thở dài.“Trên thực tế, hắn cầu hôn với ta.”

“Da? Thật sự? Thật tốt quá! Thế thì cần phải chúc mừng tiểu thư .”

“Không có gì hay để chúc mừng .” Nàng ảm đạm nói, trên mặt không một tia vui mừng.

“Di? Tiểu thư……”

“Ta cự tuyệt hắn .”

Thiến Nhi nghe xong cằm thiếu chút nữa muốn rơi xuống đất.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/81075


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận