Tiếu Diện Quân Sư Chương 7.2


Chương 7.2
“Tiểu thư, Thiến Nhi thực bị người làm hồ đồ, người rõ ràng thích hắn, người ta hướng người cầu hôn, người lại cự tuyệt hắn, rốt cuộc là vì cái gì?”

Ngọc Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.“Ta cự tuyệt, là vì ta không cần hắn vì áy náy mà lấy ta, cũng bởi vì thích hắn, cho nên ta càng không thể chịu đựng được hắn hướng ta cầu thân là xuất phát từ việc hắn cho rằng nên chịu trách nhiệm đối với ta, tự tôn của ta không cho phép hắn làm như vậy, ta thà rằng không lấy chồng, cũng không nguyện chịu hắn thỏa hiệp.”

Nàng kiên định nói:“Nếu hắn muốn kết hôn ta, phải là thật tâm chân ý thích ta, chân thành hy vọng ta làm thê tử của hắn.”

Thiến Nhi thuở nhỏ lớn lên cùng với tiểu thư, nếu muốn nói trong tất cả người Tạng, ai là người hiểu tâm tư của tiểu thư nhất cũng chỉ có nàng .

Nghe tiểu thư nói cả buổi, nàng gật gật đầu.“Thiến Nhi đã hiểu, khó trách tiểu thư muốn cự tuyệt hắn, nhưng là…… Trác Đạt nơi đó làm sao bây giờ?”

Vừa nghe đến tên Trác Đạt, Ngọc Nhi sắc mặt lập tức âm trầm.

“Hừ, miễn bàn đến hắn, nhắc tới hắn ta còn tức.”

“Trác Đạt là Đệ nhất dũng sĩ Tây Tạng, mà lão gia lại hy vọng tiểu thư sẽ gả cho hắn.”

“Hừ, thứ nhất là ta ghét hắn, thứ hai vẫn là, hắn vừa kiêu ngạo, vừa thô lỗ, ta chán ghét hắn đến chết, trượng phu của ta, ta sẽ tự mình tìm.”

Thiến Nhi hiểu được tiểu thư tính tình quật cường, lúc trước nếu không phải lão gia đem tiểu thư gả cho Trác Đạt, tiểu thư cũng sẽ không bỏ đi, dẫn tới quen biết Ôn công tử.

“Trác Đạt thích tiểu thư thật lâu, cũng một lòng muốn kết hôn với tiểu thư, khi hắn biết trong lòng tiểu thư có người khác, hắn đương nhiên không cam lòng, hôm nay những người đó, hắn phái tới .”

“Hừ, nếu roi của ta lần trước không bị người bên tuần phủ đại nhân, họ Vinh kia lộng chặt đứt, bằng không xác định chắc chắn sẽ khiến những người của Trác Đạt đó đẹp mặt.” Nàng phẫn hận nói, vừa nghĩ đến người trong lòng thiếu chút nữa đao hạ mệnh tang, lòng của nàng lại đau lên, may mắn đúng lúc ấy mình cảm thấy, không làm cho thủ hạ Trác Đạt thực hiện được.

“Tiểu thư, Trác Đạt nhất định sẽ không từ bỏ đâu, hắn thân là Đệ nhất dũng sĩ Tây Tạng, nhưng không cách nào lấy được tiểu thư, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Ngọc Nhi mặt lạnh xuống, nàng âm thầm thề, tuyệt không làm cho bất luận kẻ nào thương tổn Ôn Tử Nhận.

“Nghĩ biện pháp tìm được Trác Đạt, ta biết, hắn ngay tại trong thành này ẩn một chỗ thời cơ mà hành động, may mắn tuần phủ đại nhân thủ vệ nghiêm ngặc, Ôn công tử chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở trong phủ, sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Nói là nói đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là, Ôn Tử Nhận ngoan ngoãn đợi ở trong phủ mới được nha.

Nàng cự tuyệt hắn cầu thân?

Ôn Tử Nhận hoàn toàn bị làm cho hồ đồ. Lúc ấy theo trong mắt nàng, hắn nhìn thấy tình ý của nàng, nhưng vì sao khi hắn nguyện ý cưới nàng, nàng lại dứt khoát kiên quyết cự tuyệt?

Mọi người luôn thừa nhận hắn Ôn Tử Nhận túc trí đa mưu, nhưng hắn lại cố tình muốn làm không rõ tâm tư cô nương nhà người ta.

Pha trà ngon,  đều đã muốn lạnh, hắn lại nhìn ngoài cửa sổ kia một đóa hoa dính sương mai mà ngẩn người.

Ngày thường nhàn đến vô sự, cùng quan sai các huynh đệ đánh cờ, hạ kỷ bàn kì, hắn luôn ổn thắng không thua, nhưng hiện tại, quân cờ hạ xuống rồi mà tâm tư của hắn không cách nào tập trung, bay đến lên chín tầng mây đi.

Này kì, hạ kỷ bàn, liền thua kỷ bàn.

Này còn chưa kịp, nghĩ đến thích vũ văn lộng mặc, người vẽ mấy bức tranh tự tiêu khiển, cầm bút, nhìn với án và giấy trước mặt, lại như thế nào đều vẽ không ra sơn thủy cảnh vật, thậm chí, không tự chủ được thở dài.

Này thán, là vì thế nào cọc?

Này sầu, lại là vì sao mà đến?

Trong đầu, không khỏi hiện ra dung nhan kiều diễm của nàng, trên môi hắn, không tự chủ được nổi lên một chút cười.

Vốn định vẽ một bức sơn tranh thuỷ mặc, cuối cùng lại vẽ một bức họa mỹ nhân.

Mỹ nhân trong tranh này, đúng là nàng, đôi mắt sóng nước hữu thần, khuôn mặt trái xoan, còn có kia mang theo anh khí kiều diễm tuyệt sắc, xứng thượng một chút chu thần, động lòng người đến cực điểm.

Một gã hạ nhân tiến đến thông báo.

“Sư gia, đại nhân kêu tiểu nhân đến, thỉnh sư gia đi phòng nghị sự một chuyến.”

“Ta đã biết.”

Hạ nhân rời khỏi cửa phòng, Ôn Tử Nhận thu hồi tinh thần, khoác thêm áo dài, bước ra cửa thư phòng, đi gặp đại nhân.

Khi hắn vào phòng nghị sự, không khỏi sửng sốt.

Trong phòng nghị sự, trừ bỏ đại nhân cùng Vinh hộ vệ, Ngọc Nhi thế nhưng đã ở đó.

Thấy hắn đến đây, Ngọc Nhi chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền chuyển khai tầm mắt.

Lúc này nàng ngoài ý muốn xuất hiện, Ôn Tử Nhận bởi vì trong lòng kinh ngạc, ngày thường bộ pháp trầm ổn, không biết dù thế nào, thế nhưng không cẩn thận dẫm vào vạt áo, ngã bổ về phía trước.

May mắn Vinh hộ vệ thân thủ lanh lẹ, trước mặt hắn đỡ lại, tuy rằng chỉ mành treo chuông, nhưng là đủ để không ngã .

“Phốc –” Thiến Nhi bên cạnh Ngọc Nhi, nhịn không được bật cười một tiếng, Ngọc Nhi im lặng giống như không phát hiện gì cả.

“Đa tạ.” Ôn Tử Nhận chắp tay hướng Vinh hộ vệ nói lời cảm tạ, thế này mới đi hướng tuần phủ đại nhân.“Đại nhân gọi hạ quan đến, không biết có gì phân phó?”

“Bản quan nghe nói, hôm qua sư gia chịu tập kích, lúc này có thể có chuyện gì?”

Ôn Tử Nhận nghe vậy, trong lòng liền hiểu được, là Ngọc Nhi nói cho đại nhân.

“Bẩm đại nhân, là có lúc này chuyện, được Ngọc cô nương cứu giúp, hạ quan mới có thể bình an vô sự.”

“Thì ra là thế, bản quan hiểu được.” Tuần phủ đại nhân gật gật đầu, nhìn phía Ngọc Nhi.“Sư gia đến đây, Ngọc cô nương có thể nói rõ ý đồ đến .”

Ngọc Nhi nói:“Hôm qua những người đó đối phó sư gia, là  người của Trác Đạt.”

“Cô nương như thế nào biết?”

“Bởi vì Trác Đạt là dũng sĩ Tạng .”

Ôn Tử Nhận nghe xong ngoài ý muốn, không rõ dũng sĩ Tạng, như thế nào cùng hắn có cừu oán?

“Ngọc cô nương, người của Trác Đạt, vì sao phải đối với sư gia bất lợi?”

Đến đề tài này, Ngọc Nhi liễm hạ chân mày, đơn giản trả lời:“Không biết.”

Đáp án này, làm cho mọi người ngoài ý muốn, cũng làm cho Ôn Tử Nhận ngây ngẩn cả người.

“Cô nương không biết?”

“Đúng.”

Nàng không muốn nói.

Không biết như thế nào, nàng chính là không muốn làm cho Ôn Tử Nhận biết, Trác Đạt sở dĩ muốn giết hắn, là vì hiểu được trong cảm nhận của nàng, ý trung nhân là Ôn Tử Nhận.

Trác Đạt là người kiêu ngạo lại ghen tị, nuốt không xuống khẩu khí này, âm thầm muốn tìm người làm hại Ôn Tử Nhận, nàng vừa được biết, liền lập tức tới rồi ngăn cản.

“Ngươi đã không biết nguyên nhân, lại như thế nào biết được hắn muốn giết Ôn sư gia?”

“Ta chính là biết, tin hay không từ các ngươi.”

Người sáng suốt vừa thấy, liền biết nàng tựa hồ che giấu cái gì, cũng không khẳng nói.

Thiến Nhi một bên xem ở trong mắt, hiểu được tâm ý tiểu thư, thay tiểu thư tiếp lời nói:“Tiểu thư nhà ta biết, liền tìm kiếm Ôn sư gia, hy vọng đuổi đến phía trước người của Trác Đạt. Vì bảo hộ Ôn công tử, tiểu thư cố ý phóng nói sẽ đối sư gia bất lợi, vốn là hy vọng sư gia có thể hảo hảo đợi ở trong phủ, cũng làm cho đại nhân phái người nghiêm mật bảo hộ sư gia.”

Nguyên lai là có chuyện như vậy a.

Hạng Thiếu Hoài xem Tử Nhận liếc mắt một cái, thấy hắn thủy chung nhìn chằm chằm Ngọc cô nương, vẻ mặt si vọng kia, vừa nhìn đã biết.

“Ta lần này tiến đến, là vì ngăn cản Trác Đạt. Ôn sư gia đã từng cứu ta, tiểu nữ tử không nghĩ phụ hắn, cho nên đặc biệt đến cảnh cáo, về phần những người của Trác Đạt đó, ta sẽ nghĩ biện pháp đối phó. Đây là mục đích hôm nay ta tới đây, cáo từ.” Ngọc Nhi đứng lên, mệnh lệnh.“Thiến Nhi, chúng ta đi.”

“Là, tiểu thư.”

Hai người ra ngoài thư phòng, chuẩn bị rời đi, phía sau Ôn Tử Nhận theo sau theo đi lên.

“Ngọc cô nương xin dừng bước.”

Ngọc Nhi dừng lại, không có xoay người, chỉ là lạnh lùng hỏi:“Chuyện gì?”

“Vì cứu ta, cô nương phí sức .”

“Đây là ta nên làm sự.”

“Ngươi còn tại giận ta?” Hắn ôn nhu nói.

“Ôn công tử làm chuyện gì đuối lý, ta có gì tức giận ?”

“Ngươi là trách ta hôm qua nhất thời xúc động, cho nên đối với ngươi –”

“Ôn sư gia.” Nàng xoay người, đánh gãy hắn trong lời nói, mắt đẹp giận trừng mắt hắn.“Ta đến, chỉ là vì báo đáp ân cứu mạng một năm trước, không phải ý tứ kia, xin đừng hiểu lầm.”

“Ngọc Nhi……”

“Nên nói đều nói , cáo từ.” Nàng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng.

Lưu luyến không rời nhìn theo kia phương ảnh rời đi, Ngọc Nhi lãnh đạm, làm hắn thực tại hao tổn tâm trí.

Như vậy mãi cũng không phải biện pháp, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn vì một nữ nhân, linh hoạt đầu óc thế nhưng mất hết linh.

Hôm qua bởi vì bốn bề vắng lặng, cho nên hắn thừa cơ hôn nàng, nhưng hiện tại có người ngoài ở đây, hắn cũng không muốn dùng biện pháp mạnh lưu nàng ở lại, phải có  chiêu số mới được.

Hắn nhịn không được tự giễu: Ôn Tử Nhận ơi Ôn Tử Nhận, nhớ ngày thường ngươi đầu óc thông minh , như thế nào gặp gỡ cô nương người ta, liền biến thành ngốc như vậy?

Hắn dùng quạt lông xao xao ót, không được, hắn cẩn thận ngẫm lại, phải như thế nào làm cho mỹ nhân hết giận, nhìn hắn mặt giãn ra cười vui.

Đôi mắt linh quang chợt lóe, có!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/81076


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận