Tiểu Thư Bình Tĩnh Chương 39

Chương 39
Cả đêm trằn trọc không ngủ, trong đầu chỉ có một chuyện - chuyển nhà, lúc trời còn chưa sáng, Đạm Dung liền ra ngoài.

Ngày hôm qua có thấy tờ quảng cáo cho thuê vẫn còn mới, cô chạy tới phố đó, lại nhìn thấy tờ giấy màu hồng bị mất đi một miếng, quan trọng nhất là điện thoại liên hệ thiếu số.

"Cô gái trẻ, muốn thuê phòng sao?"

Đang buồn bực hết sức, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ, Đạm Dung phút chốc quay đầu lại, thấy một dì trung niên đối diện nói chuyện với cô, vì thế trả lời: "Vâng, có điều không có số điện thoại."

"Là nha, mới mất sáng hôm qua, cũng không biết người nào thiếu đạo đức làm chuyện tốt. May mà ta đi ra nhìn thấy, xem ra cháu gặp may."

Thì ra bà là chủ cho thuê nhà.

"Nhà của ta mới xây dựng lại phòng ở năm ngoái, rộng rãi sáng sủa sạch sẽ, hoàn cảnh thuận tiện. Có siêu thị, chợ gần đó, giao thông lại thuận tiện, bảo đảm cháu vừa lòng."

Chủ nhà nói đến mặt tươi như hoa, đem nhà cô tán thưởng tận chín tầng mây, Đạm Dung phản cảm nhất là loại này, nhưng đang vội muốn chuyển đi nên cuối cùng cũng đồng ý đi xem. Qua mấy phố lớn ngõ nhỏ, mới đến được phòng ở nghe nói tốt lắm. Kỳ thực cũng là cao ốc bốn tầng độc lập với nhà dân, vừa nhìn bên ngoài là biết phòng cho thuê, loại này không lừa được người. Từ cửa đi vào, đi lên thang lầu âm u sau đó là một cái đường hẹp thật dài.

"Đèn còn chưa treo lên, vì công nhân cũng nghỉ năm mới, hai ngày sau sẽ quay lại làm." Dì kia vừa nói vừa mở cửa phòng tầng hai.

"Bên này là hướng phố, một phòng ngủ một phòng khách, phòng tắm độc lập với phòng bếp, còn có ban công nhỏ."

Là một phòng ngủ một phòng khách không sai, nhưng là phòng không lớn, phòng chứa chiếc gường 1m5 cùng tủ quần áo nho nhỏ liền không còn thừa bao nhiêu, nhưng thật ra phòng khách cũng rộng rãi chút. Bởi vì là xây mới, trong phòng rất sáng, ánh ban mai buổi sáng có thể rọi vào. Ngoài phòng, ngã tư đường có quả cầu lông nho nhỏ, mấy cây cọ nhẹ lay động theo gió, tầm nhìn xem như trống trải, Đạm Dung cũng vừa lòng.

"Tiền thuê một tháng bao nhiêu ạ?"

"Sáu trăm, rất rẻ phải không?"

Chỉ có một khung giường với tủ quần áo, nếu muốn chuyển vào còn phải mua rất nhiều thứ khác. Đạm Dung nghĩ nghĩ, lắc đầu. "Đắt quá, bên trong cơ bản trống không, hơn nữa cháu cũng không cần không gian lớn như vậy."

"Ai nha không đắt, cháu có biết phòng thuê bây giờ cao giá tới cỡ nào không? Ngày hôm qua dán tờ quảng cáo cho thuê, mới một ngày liền có mấy người trẻ tuổi đến xem qua, hai phòng lầu ba cách vách cũng đã được người ta thuê. Hơn nữa nơi này được quản lý, có mật mã mới có thể ra vào, còn có trang bị camera, đảm bảo an toàn cho khách trọ."

"Nhưng nơi này không có gì, bình nước nóng, điều hòa, tủ lạnh toàn bộ đều không có, nếu cháu chuyển vào còn phải chi thêm một khoản lớn." Nghĩ vậy liền đau đầu, lúc nào thì không cần phải lo lắng mấy thứ này nữa.

"Vậy cháu muốn thế nào?" Chủ cho thuê nhà nhìn cô.

Đạm Dung lo lắng, "Dì trang bị thêm một ít đồ gia dụng đi."

"Như vậy..." Dì kia ngẩng đầu lên, thong thả đi vài bước, "Vậy tiền thuê nhà phải thêm chút, còn có, thời gian ký hợp đồng ít nhất một năm, nếu không ta sẽ mệt."

Kết quả, Đạm Dung cuối cùng cũng đồng ý, còn thảo luận tốt muốn trang bị thêm thứ gì nữa. Ký hợp đồng xong, thanh toán hai tháng tiền thuê, chuyện phòng ở liền quyết định như vậy.

Dì kia nói đèn điện còn chưa trang bị tốt, ít nhất ngày mười tháng giêng mới có thể xong, cho dù Đạm Dung hận không thể chuyển vào ngay lập tức, thế mà vẫn phải đợi một thời gian. Tất cả chuẩn bị tốt đã đến giữa trưa, vì nơi này gần công ty, Đạm Dung cũng quen thuộc với cảnh vật xung quanh, quán ăn gần đây vẫn còn nghỉ, cô phải đi một đoạn rất xa mới tìm được chỗ giải quyết bữa trưa.

Sau giữa trưa, mặt trời vẫn mãnh liệt, cô chậm rãi quay về nhà.

Hôm nay tâm tình còn nặng nề hơn ngày hôm qua, nghĩ đến đối mặt trong khoảng thời gian này không tránh khỏi bi thương. Quen trôi nổi cũng từng muốn dừng lại, đáng tiếc không có nơi nào có thể cho cô cập bờ.

 

Quay lại nơi từng bị cô xem như nhà, trong phòng rất yên tĩnh, hiển nhiên không có người. Đẩy cửa phòng ra, một mảnh giấy nằm chiễm chệ trên mặt đất. Thật xin lỗi!

Nhìn ba chữ này, cô cười gượng. Ngay cả cảm giác áy náy mông lung ấy cũng mịt mờ như vậy, cô xem như đã hiểu. Đã không có cảm giác, cho dù nói xin lỗi thì có ích gì? Đã bị tổnthương, không phải tùy tiện nói xin lỗi là có thể xóa đi. Có lẽ anh chỉ vì bản thân nói năng lỗ mãng nên ảo não, cũng không có ý gì khác, cho nên vẫn là mình đừng nên nghĩ nhiều.

Tiện tay vứt vào một góc, Đạm Dung bắt đầu xếp đồ. Đồ đạc thật sự không nhiều lắm, đem quần áo trong tủ cho vào ba lô, kéo khóa xong, lại suy sụp ngồi trên giường. Còn sáu ngày nữa, cô thu dọn sớm như vậy làm gì? Cứ mỗi lần nghĩ đến việc phải đối mặt với anh, cô liền muốn chạy trốn. Rút chi phiếu ra đặt một bên sườn của ba lô. Được rồi, chi phí trong khoảng thời gian này, dùng khoản thu nhập kiếm từ Hoắc tổng để tiêu là được.

Nghĩ vậy, cô lập tức mở laptop ra, tra xét chút tài liệu. Tết âm lịch mùa thịnh vượng đã qua, giá vé máy bay cao như vậy. Mục tiêu là Hải Nam, cô đặt hai vé, một lượt đi, một lượt về. Chuẩn bị tốt nhấc ba lô lên, xuất phát. Rút ra chút tiền mặt, làm hộ chiếu, mất hơn hai giờ rốt cục cũng đặt chân tới sân bay thành phố G. Bởi vì một đêm trên máy bay, một giờ đi tìm đường, đếnHải Nam đã là đêm khuya. Gọi điện thoại đặt chỗ trong khách sạn, mới biết được lúc này giao thông công cộng đã ngừng, một thân một mình lại không dám ngồi lên xe taxi lúc này, vì thế đành phải ở sân bay đợi tới bình minh rồi lại xuất phát.

Sanya thời tiết ấm áp, Đạm Dung cởi áo khoác đặt một bên. Sân bay, trong đại sảnh trống trải, hơn nửa giờ trước còn có một nhóm người, bây giờ chỉ còn thưa thớt vài cái đầu. Từ cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài cũng là một mảnh tối đen, u ám, vẫn không khiến cô sợ hãi. Thói quen một người du lịch, cũng là thói quen cô độc.

Kỳ thực chỉ cần là thói quen, tịch mịch thật sự không tính là gì. Ở nhà bác sĩ Vạn một tháng, bị chiếu cố cẩn thận, thiếu chút nữa làm cho cô quên cảm giác này. Quá mức tham lam sự ấm áp chỉ khiến cho con người ta trở nên yếu đuối, như chúchim nhỏ ở trong lồng, quay về thiên nhiên sau đó liền học cách tự lực cánh sinh.

Đạm Dung, tỉnh lại đi! Ánh mắt mơ hồ một hồi, lại mở ra nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu thức giấc mọc lên. Cô nhìn đồng hồ điện tử, đã hơn sáu giờ sáng, rốt cục cũng có thể đi rồi.

Du lịch có thể làm cho lòng người nhẹ nhàng, nhất là ở Hải Nam xinh đẹp này, thành phố của biển. Gió biển nhẹ mà mát rượi, có phần hương vị biển, bước chậm dọc theo bờ cát, phơi nắng a phơi nắng, xem mặt trời mọc lại ngắm nhìn mặt trời lặn, cũng làm cho lòng người ta say mê, xua tan phiền não. Tuy rằng chỉ ở lại ba ngày ngắn ngủi, nhưng chữa thương như vậy là đủ rồi.

Mồng chín đầu năm, cô đặt vé máy bay quay về lúc chạng vạng 6 giờ rưỡi. Bên đường đi bộ, xe taxi đứng gần đó, trên đường nhộn nhịp chật ních người, có người đi ăn hải sản bằng xe ba bánh, Đạm Dung từ chối sau đó bỗng giác ngộ quay ba lô ra trước ngực.

Đến sân bay đã là năm giờ, cô vội vàng đi đăng ký, ai ngờ mới kéo khóa ba lô ra, liền phát hiện ví tiền thế mà lại không cánh mà bay. Lại tìm lại túi trên người, vừa rồi từ phòng thanh toán về tiền lẻ hoàn hảo vô khuyết, nhưng ví tiền không còn bóng dáng. Lại bị trộm? Vừa rồi khóa kéo ba lô vẫn chưa khép lại hoàn toàn! Trong ví tiền có chứng minh, chi phiếu, mấy trăm tiền mặt, còn có vé máy bay. Tiền không quan trọng, nhưng không có chứng minh, cô đăng ký thế nào?

Cô trợn mắt há hốc mồm đứng ở chỗ kiểm soát vé, nhất thời không biết làm sao cho phải. Người xếp hàng phía sau chờ đợi đẩy cô, cô dời đi, đến chỗ ngồi cách đó không xa ngồi xuống.

Bình tĩnh! Nhất định nhất định phải bình tĩnh, đừng rối loạn! Ngẫm lại, lần cuối cùng sử dụng ví tiền ở đâu? Ngồi xe? Không không, cô trực tiếp dùng tiền lẻ ở trong túi quần. Là ở phòng thanh toán? Lúc ấy cô để ví tiền vào ba lô, sau đó rời đi khi đó bên người không có người. Khẳng định là khi ở chỗ đón xe taxi, lúc ấy người rất nhiều.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy toàn thân đóng băng, mồ hôi lạnh từ thái dương một giọt lại một giọt chảy xuống. Bên người tiếng người ồn ào, mà cô chỉ nghe thấy âm thanh "ong ong" ù tai. Sao lại xui xẻo như vậy? Một cái tết âm lịch bị móc túi hai lần, một lần còn có thể quay về, nhưng còn bây giờ thì sao? Cô ngẩng đầu, con đường phía trước thật quá mờ mịt.

Không được! Cô lại mở ba lô ra, ngoài điện thoại trong gói to ở một bên sườn, còn lại vẫn không thu hoạch được gì. Lập tức chạy vội đến quầy phục vụ, giải thích với tiếp viên tình huống của mình, nhưng người kia nói với cô rất rõ ràng, không có chứng minh căn bản không giải quyết được, cũng không được qua cửa kiểm tra an ninh.

Đạm Dung thân mình héo úa quay về khu chờ, bên tai radio liên tục lặp lại âm thanh thúc giục lữ khách đăng ký, cách đó không xa vài lá cờ của đoàn hướng dẫn du lịch lữ hành bay lên. Cô ôm đầu, cố gắng nghĩ cách, sau đó đứng dậy chạy về phía điện thoại công cộng. Bấm dãy số xong, cô càng không ngừng lấy tay gõ mặt bàn. Mau nghe! Mau nghe! Nhưng điện thoại tự động tắt, chủ nhân của dãy số vẫn không nghe. Sư huynh anh lại chạy đi đâu? Đạm Dung cúi đầu, nắm chặt quyền, đầu run nhè nhẹ.

Vừa quay lại dãy số, vẫn không có người nhận. Đạm Dung nhấp nháy mắt, lúc rắc rối nhất, cô lại không tìm thấy người có thể giúp. Một lúc lâu, rốt cục cũng bấm dãy số đó.

"A lô?"

"Tiểu Phi..."

"A! Tiểu Dung? Mấy ngày nay chị đã chạy đi đâu? Anh trai em phát điên tìm chị khắp nơi! Hai người có phải tối hôm đó lại ầm ĩ không? Anh ấy ngày đó giống như quỷ..." Vạn Quý Phi cảm xúc dị thường kích động, nói không ngừng.

"Tiểu Phi, dừng một chút, hãy nghe chị nói đã!" Đạm Dung không thể không ngắt lời cô.

"Ừ, chị nói đi nói đi!" Vạn Quý Phi rốt cục cũng cho cô nói chuyện.

"Như vầy nè, bây giờ chị ở sân bay Hải Nam, nhưng ví tiền bị trộm, tiền và chi phiếu, chứng minh thư toàn bộ đềumất hết, em có thể gọi điện giúp chị đặt vé xe lửa không?" Đây là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến, tiền trên người hẳn là đủ đến nhà ga.

"Cái gì? Chị thế mà đi Hải Nam? Khó trách bọn em không tìm thấy chị. Chậm đã, chị nói chị bị trộm ví tiền? Tiền và giấy chứng minh đều mất, muốn em giúp chị đặt vé xe lửa?"

"Ừ." Đạm Dung nhẫn nại nghe cô giống hệt con vẹt lặp lại lời nói của mình. Mau trả lời đi, nếu không cô thật sự không còn cách nào.

"Em giúp chị đặt vé trước đi, nửa giờ nữa chị lại gọi điện thoại cho em." Cô nói xong liền tắt máy, vì sợ hết tiền điện thoại.

"Chậm đã! Đặt vé thì có thể, nhưng chị không có giấy chứng minh, làm sao lấy vé?"

Vạn Quý Phi một lời liền đập nát hi vọng cuối cùng của Đạm Dung, cô thật ngốc, chỉ nhớ kỹ vé xe lửa không cần chứng minh thư, lại đã quên mất làm sao lấy vé.

"Làm sao bây giờ?" Thì thào nói xong, thật sự tuyệt vọng.

"Tiểu Dung... Chị đừng tắt máy, chờ em một chút!" Ngay sau đó đầu dây bên đó truyền đến "đăng đăng đăng" âm thanh chạy bộ, sau đó cô nghe thấy Vạn Quý Phi thở phì phò lớn tiếng kêu "anh" , lại lầm bầm nói chuyện gì đó.

Điện thoại bỗng dưng bị đoạt đi, âm thanh quen thuộc đó có phần khẩn trương, thật cẩn thận truyền đến từ xa: "Đạm Dung?"

Cô nói không nên lời đó là cảm giác thế nào. Kỳ thực khi Vạn Quý Phi kêu ra "anh", lòng của cô liền hung hăng thắt lại. Lúc bất lực nhất, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh, nhưng đêm đó anhnói chuyện tổn thương người vẫn quanh quẩn bên tai, không muốn lại nhờ cậy anh, lại vẫn hy vọng nhận được sự quan tâm của anh. Thật sự rất ngốc, Đạm Dung nhanh che miệng, cố gắng tránh cho anh nghe thấy mình đang khóc thút thít.

Vạn Tuế nghe thấy âm thanh nức nở rất nhỏ, không thể tưởng tượng ra bây giờ cô bàng hoàng cỡ nào, áp lực vừa mới bốc lên trong nháy mắt liền hạ xuống.

"Nói cho tôi biết, cô ở đâu?"

Đạm Dung ngẩng đầu lên, không tiếng động hít hít mũi, trả lời chi tiết: "Sân bay Phượng Hoàng, Hải Nam." Lúc này, thật sự không thể thanh cao.

Sau một lúc lâu, anh tiếp tục trầm thấp hỏi lại: "Vị trí cụ thể? Tỷ như cửa đăng ký bao nhiêu?"

Đạm Dung quay đầu nhìn bên ngoài, nước mắt mơ hồ lòe nhòe, cô lau nhẹ hai mắt, nức nở trả lời: "13."

Vạn Tuế hít vào một hơi thật sâu, ôn nhu nói: "Ngồi đó chờ tôi, chớ có đi đâu. Còn có, trên người cô còn tiền không?"

"Chỉ có mười đồng."

"Đi mua chút gì ăn đi, đừng để bị đói. Nếu lạnh, nhớ mặc đủ quần áo. Ai đến gần cũng đừng để ý, chờ tôi..."

Không đợi anh nói xong nói, điện thoại đã vang lên một chuỗi cấp tốc "đô đô" -hết tiền.

Cô cầm phone, trong đầu không ngừng lặp lại: Anh nói anh đến, anh nói anh đến...

Nguồn: truyen8.mobi/t120090-tieu-thu-binh-tinh-chuong-39.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận