Tiểu Thư Bình Tĩnh Chương 40

Chương 40
Ngồi ở khu nghỉ ngơi trước quầy đăng ký 13, hai mắt Đạm Dung mờ mịt nhìn phía trước.

Bốn phía là những gương mặt xa lạ qua lại, tiếng người gọi nhau ầm ĩ không ngừng, mà cô dường như không nghe thấy. Đáy lòng có chút mờ mịt, một cái tết âm lịch bị trộm hai lần, có thể nói cô rất xui xẻo, nhưng xét đến cùng là do chuyện tình cảm khiến cô mất đi sự cảnh giác. Từ nhỏ đến lớn có thói quen độc lập đột nhiên gặp tình huống như thế này, thế mà lại giống hệtcô gái nhỏ không nhà để về, cảm thấy bản thân mình bất lực chỉ biết khóc nức nở, từ khi nào thì anh lại bắt đầu có sức ảnh hưởng lớn như vậy với cô?

Từ khi ví tiền bị trộm cho đến bây giờ, cứ mù mịt không kịp bình tĩnh suy xét rõ ràng mọi chuyện đã phát sinh. Ngoài sư huynh, kỳ thực cô còn có thể tìm Linh Lung, tìm Tam tiện họ, bạn bè của cô dù không nhiều lắm nhưng ít nhiều vẫn có. Nhưng vì sao lại gọi cho Vạn Quý Phi? Có phải từ sâu trong đáy lòng vẫn luôn hy vọng anh biết được tình huống của cô không? Hy vọng anh có thể khẩn trương, anh đau cho cô?

Ha, cô cười khổ. Đứng trước tình cảm, con người ai cũng cúi đầu cả, Đạm Dung khi mày đối mặt với anh ấy kỳ thực mày một chút cũng không bình tĩnh, mày thẹn với danh hiệu cô gái bình tĩnh này. Cô cong người, hạ thắt lưng vùi mặt giữa hai chân, tay gắt gao ôm tay, trong đầu không ngừng lặp lại vấn đề, nhiều lần tự giễu.

Ngay tại lúc Đạm Dung rối rắm giãy dụa, đồng thời Vạn Tuế lúc này đã lái xe phóng thẳng đến sân bay thành phố G. Vượt qua đường hầm cao tốc mất khoảng một giờ,sau khi tới sân bay vội vàng mua vé máy bay đến Hải Nam. Khi anh ở trên trời cao ba vạn thước vẫn có chút không dám tin thế mà có ngày mình lại chơi loại tốc độ thần tốc này. Thì ra chỉ cần mọi chuyện phát sinh mà đối tượng là cô, anh liền điên cuồng như vậy. Bên tai ẩn ẩn có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn khiến lòng anh vỡ vụn.

Đêm đó, sau khi về nhà, anh đứng cả đêm ngoài phòng của cô. Anh hận mình như một đứa bé trai xốc nổi, rõ ràng muốn thổ lộ thế mà biến thành tổn thương. Tâm tình của cô khẳng định tổn thương triệt để, nghĩ lại tình huống lúc đó, ngay cả anh cũng cảm thấy lòng chua xót. Anh làm sao có thể đần độn như vậy?

Biết cô dậy muộn nênsáng hôm sau anh chỉ dám để mảnh giấy vụng trộm trước cửa phòng cô viết ba từ "Thật xin lỗi", hy vọng cô sau khi tỉnh lại nhìn đến lời xin lỗi của mình trước tiên.

Cơm trưa quả nhiên cô bỏ, anh cũng không dám đi gõ cửa. Thừa dịp cô chưa dậy, anh vội vàng ra ngoài một chuyến. Cô gái ở cửa hàng bán hoa nói là con gái đều thích hoa, chỉ cần chân thành xin lỗi, mọi lỗi lầm lớn nhỏ nhất định người kia đều sẽ tha thứ. Cho nên anh cầm bó hoa hồng thật lớn, trên đường về cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng vì khiến cô vui vẻ trở lại, anh vẫn kiên trì chống đỡ. Kết quả, sau khi về nhà đợi đến khi mặt trời lặn, mới giật mình cảm giác như trong phòng không có người.

Cô chuyển đi rồi? Ý tưởng này khiến anh sợ tới mức không để ý có phù hợp với lễ nghĩa không, tông cửa đi vào phòng cô. Trong phòng có dấu vết thu dọn quần áo, trên giường không thấy chăn, chỉ có hai cái túi du lịch nằm ở góc tường. Đồ vật mọi thứ còn ở đây, nhưng chứng minh nhân dân không có. Anh lòng như lửa đốt tìm khắp xung quanh, nhưng mờ mịt giữa biển người, anh cũng không biết tới nơi nào mới có thể tìm được tung tích của cô. Khi đó mới phát hiện, mình hiểu biết về cô thật sự quá ít, nếu cô rời khỏi đây là một chuyện dễ dàng cỡ nào.

 

Cô mất tích ba ngày, anh giống như mất hồn, đi làm cũng không có tinh thần. Nhiều lần nói với mình đây là chuyện không nằm trong trách nhiệm của anh, công tư phải rõ ràng, không thể đem cảm xúc riêng khi làm việc. Nhưng là vô dụng! Mặt ngoài còn có thể làm bộ như bình tĩnh, nhưng chỉ có chính anh mới biết, mất đi cô cuộc sống, công việc của anh căn bản không thể nào như bình thường. Đủ rồi, nếu yêu một người sẽ biến thành như vậy, anh cũng nhận thức rồi, anh không thể lại tạo cơ hội cho cô biến mất.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Phượng Hoàng thì đêm đã khuya, Vạn Tuế nhớ Đạm Dung, sợ cô đói, sợ cô mệt, sợ cô chờ lâu lắm sẽ sợ hãi, vì thế nửa khắc cũng không dám ngừng lại. Đến khi nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ đó cuộn mình trên ghế, anh mới thật nhẹ nhàng thở ra.

Cô tựa hồ đang ngủ, cái đầu xiêu vẹo gối lên trên hai cánh tay, cho dù nhìn không rõ bộ dáng cũng cảm thấy người đó thật điềm đạm đáng yêu. Khi anh nhẹ nhàng đến gần, cô như là cảm thấy được cái gì, nhanh chóng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh cảnh cáo. Khi nhìn người đang đi tới, ánh mắt cô có điểm dại ra, lại có một chút hoài nghi, sau đó nhắm mắt lại, lại nhanh chóng mở ra.

Anh đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, cùng cô nhìn nhau, nhẹ nhàng nói: "Tôi đến rồi."

Nhìn anh xem ra có chút mệt mỏi và chật vật, mũi còn ẩn ẩn mồ hôi, nhưng vẫn không tổn hao gì vẻ anh tuấn ngời ngời của anh. Đạm Dung nhìn thấy hai mắt anh đầy ắp nhu tình, đầu bỗng chốc trống rỗng. Từ chạng vạng đến đêm khuya khoảng sáu bảy giờ, thế mà người đàn ông này dùng khoảng thời gian ngắn ngủi như thế bay qua đây, như thiên thần hạ cánh xuống trước mặt cô. Cảm động nhất thời tràn đầy, mũi chua xót, khóe mắt nóng lên.

"Mệt sao? Ăn gì chưa?" Anh chạm nhẹ đỉnh đầu cô, âm thanh tràn đầy yêu thương. Có thể gần gũi chạm vào cô như vậy, thật tốt!

Bởi vì lúc nãy cứ ngồi tại chỗ ngẩn người cho nên căn bản không cảm thấy đói, nhưng Đạm Dung vẫn gật gật đầu, rũ mắt xuống, cố gắng ức chế nội tâm, tình cảm đó bắt đầu như sóng lớn tuôn ra. Cô muốn nói gì đó, thế nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc.

Thấy cô vẫn bình tĩnh với sự xuất hiện của mình, Vạn Tuế có chút thất vọng. Đứng lên, nhìn xung quanh bốn phía, sân bay này không tính là xa lạ, nămngoái anh vừa mới đến, anh nhớ rõ gần đây có quán rượu.

"Đi thôi, Tiểu Phi gửi tin nhắn nói từ Hải Nam về lại thành phố G đi xe lửa sớm nhất phải chờ tới bốn giờ chiều mai, trước tiên chúng ta tìm khách sạn gần đây ở một đêm, mai lại đi."

Đạm Dung nghe lời đứng dậy cũng không dị nghị, nhưng mới đi hai bước lại dừng lại.

"Sao vậy?"

Cô thay đổi sắc mặt, có chút xấu hổ nói: "Tôi không có chứng minh thư."

Vạn Tuế ngẩn ngơ, thở dài. Đạm Dung linh quang chợt lóe, mượn điện thoại của anh gọi tới khách sạn Tuổi Xuân giải thích tình huống hiện giờ, ông chủ hoan nghênh cô lại đó trọ một hôm.

Xe taxi đến khách sạn, Đạm Dung mệt mỏi cả người, thần kinh căng thẳng vì anh đến rốt cục cũng được thả lỏng. Đi vào giấc ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh, anh nhẹ nhàng trái xê phải dịch, sau đó thân mình đi xuống dưới vài phần. Cô ý thức được đầu mình thật tự nhiên tựa vào một bờ vai dày rộng, cảm giác yên ổn này, có người để dựa vào làm cho cô muốn khóc. Cô âm thầm phóng túng mình trầm luân, chỉ một lát là được rồi.

Ở lại Hải Nam hơn một ngày, chiều hôm sau họ đúng giờ đi tới nhà ga. Từ Hải Nam về lại thành phố G, đi xe lửa cũng không khác lắm mất khoảng 16 giờ. Rời nhà ga, sân bay từ thành phố G về nhà mất nửa giờ. Trằn trọc bôn ba, đến khi toyota tiến vàobãi đỗ xe trong nhà đã là ngày mười mộttháng giêng - giữa trưa ngày chủ nhật.

Yên lặng đi theo sau anh, nhìn cảnh vật bên đường quen thuộc, Đạm Dung có cảm giác giống như đã qua một đời. Bởi vì sơ suất của cô hại anh dằn vặt một ngày hai đêm. Từ đây bay đến sân bay Hải Nam gặp mặt, rồi lại quay lại nhà anh, cô cơ hồ không nói với anhmột câu đầy đủ. Không biết phải nói gì, nói lời cảm ơn ngược lại có vẻ làm như có lệ. Thiếu người ta ân tình lớn như vậy, phải làm sao?

Bước ra khỏi thang máy chuyên dụng, Vạn Tuế đổi giày, phát hiện người nọ bên người bình tĩnh đứng bất động, vì thế nhìn nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy? Mệt à? Đi tắm rửa một chút đã? Tôi đi làm chút gì ăn."

Hôm qua đến giờ không thấy cô ăn bao nhiêu, cô vẫn giống cục cưng ngoan khi ngồi trên bàn ăn rất im lặng, với đề nghị của anh tiếp nhận trăm phần trăm, điều này làm cho người ta không đoán ra ý tứ của cô. Có lẽ cô vẫn còn khúc mắc trong lòng với chuyện đêm đó, cho nên anh cũng không dám nhiều lời, nếu trước đây từng có gì không thoải mái, trải qua chuyện lần này hẳn là có thể để bỏ qua?

Đạm Dung khó xử lắc đầu. "Đừng phiền toái, tôi không đói." Không muốn lại nhận thêm ý tốt của anh, với hình thức ở chung bây giờ, cô cảm thấy thực vô lực.

"Buổi chiều không ăn gì, bụng sẽ đói, tôi đi nấu mỳ sợi." Vạn Tuế vừa nói vừa đi đến phòng bếp.

"Bác sĩ Vạn..." Đạm Dung đột nhiên gọi anh lại. Thật sự đủ rồi, tất cả dừng ở đây đi. "Về chi phí lần này..."

Giống như cảm ứng được nội dung cô muốn nói, Vạn Tuế làm như không nghe thấy, tiếp tục đi. "Không biết trong tủ lạnh còn bánh sủi cảo không ..."

Đạm Dung đi lên vài bước, lớn tiếng kêu lên: "Bác sĩ Vạn! Có thể hãy nghe tôi nói hết trước không!"

Vạn Tuế dừng lại, không quay đầu, trong lòng bàn tay hơi thấm ướt mồ hôi.

"Lần này cám ơn anh, nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc, tôi nghĩ tôi không quay về được."

Nghe thấy cô nói chuyện khách khí như vậy, tim Vạn Tuế lạnh đi hơn phân nửa. Anh có dự cảm cô sắp sửa nói lời anh không muốn nghe.

"Không cần phải nói cám ơn, tôi cam tâm tình nguyện."

"Về chi phí lần này ... Tôi sẽ trả lại cho anh."

"Ai muốn cô trả!" Vạn Tuế phút chốc xoay người, mặt có vẻ giận.

"Tôi căn bản không nghĩ tới chuyện tính toán với cô!" Ngữ khí lộ ra một chút giận dữ. Anh chỉ thật tâm chân ý muốn làm chút chuyện vì cô, ngay cả bôn ba vất vả như vậy cũng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng cô lại muốn tính toán chi li với anh, chuyện này hoàn toàn đem hảo ý của anh dẫm nát dưới chân.

Vẫn dễ dàng nóng nảy như vậy, Đạm Dung nhợt nhạt cười. Thân thể xác thực thật mệt mỏi, ở trên xe lửa căn bản ngủ không tốt. Mất ngủ, suy nghĩ đặc biệt nhiều. Mấy ngày này trôi qua hoàn toàn phá vỡ cuộc sống bình yên của cô. Đột nhiên thật hoài niệm quãng thời gian tự do tự tại lúc trước, không vướng bận gì, cho dù không có người quan tâm, ít nhất khi ngủ cũng yên lòng.

Đến gần anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, nhìn anh nhíu mày, nhìn anh trừng hai mắt, thế mà lòng của cô vẫn không bình tĩnh nổi. Không hối hận đã thích anh, cho dù anh không đáp lại tình yêu của cô nhưng cũng giúp cô biết qua tư vị thích một người.

"Bác sĩ Vạn, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, thiếu ân tình của anh, tôi đã cảm thấy không ổn, cho nên không cần lại so đo với tôi chuyện lúc trước. Tuy rằng chuyện này với anh mà nói có lẽ không có gì đáng kể, nhưng tôi lại rất để ý."

"Tôi..."

"Anh đừng nói chuyện, hãy để cho tôi nói xong trước." Cô giơ tay lên ngăn cản anh muốn mở ra miệng, nhẹ hít thở, tiếp tục nói: "Hai ngày nay tôi nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng. Có thể quen biết bác sĩ Vạn cùng người nhà của anh là may mắn của tôi, mọi người cho tôi cảm nhận được ấm áp chưa từng biết đến. Tôi tin sau này dù thế nào, tôi cũng sẽ nhớ kỹ tình nghĩa này, tương lai nếu anh cần giúp gì, chỉ cần báo một tiếng, tôi nhất định sẽ không thoái thác."

"Ai muốn cô giúp!" Vạn Tuế giọng nói như cố gắng đè nén, ai bảo cô nói chuyện khách khí như thế này, anh muốn căn bản không phải điều này.

"Ừm, thế à." Cô đảo mắt nhìn nhìn lên trời bĩu môi, cảm thấy tự làm mình mất mặt.

Vạn Tuế khẽ cắn môi, trừng mắt thô lỗ nói: "Cô đã nói thích tôi!"

Đạm Dung yên lặng nhìn lại: "Nhưng anh không thích tôi."

Nguồn: truyen8.mobi/t120091-tieu-thu-binh-tinh-chuong-40.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận