Tiểu Thư Bình Tĩnh Chương 44

Chương 44
Nhà mới ngoài thiếu vật dụng trong phòng ngủ, ván giường cứng một chút, còn lại tất cả đều tốt.

Tối qua trước khi anh về, ngàn dặn vạn dặn nhắc nhở cô khóa chặt cửa, giống như lặp đi lặp lại một câu vừa dài mà dai, thực tình biến cô thành cô gái nhỏ lớn lên ở trong tháp biệt lập không thấy ánh mặt trời. Có điều, tư vị có người quản thúc cũng không chán ghét, tuy rằng anh nói không ngừng nghỉ.

Mang tâm tình như vậy yên giấc một đêm, giữa trưa gọi điện thoại cho Hoắc Duẫn Đình, hẹn tối cho anh xem bản vẽ mới nhất, tiện thể nói chuyện, vì thế không tránh khỏi chuyện cùng nhau ăn cơm chiều.

Lúc giờ nghỉ trưa nhanh qua đi, Vạn Tuế gửi tin nhắn tới, hỏi cô đêm nay muốn ăn gì. Đạm Dung nghĩ nghĩ, vẫn thành thật nói với anh mình hẹn Hoắc Duẫn Đình, không thể ăn bữa tối cùng anh. Đoán trước anh sẽ tức giận, ai ngờ thế mà anh biểu hiện cực kỳ cao đẹp, chỉ hỏi cô địa điểm ăn cơm sau đó nói câu "Cẩn thận một chút, đừng về nhà quá muộn" rồi không nói gì thêm.

Nhà của Hoắc Duẫn Đình dự định sẽ khởi công là hai ngày sau nguyên tiêu, đêm nay cả chủ thầu cũng đến, ba người nói chuyện hơn hai tiếng. Sau khi ăn xong, chủ thầu đi trước, Hoắc Duẫn Đình lại gọi thêm một tách cà phê, tựa hồ còn chưa có ý muốn đi.

Đạm Dung lén lấy điện thoại ra nhìn, tám giờ mười phút. Cô kỳ thực muốn đi cửa hàng bách hóa, vì nhà mới ngay cả giường chiếu cũng chưa có, tối qua chỉ tùy tiện lót nệm dưới sàn, rất không thoải mái.

"Cô bận sao?" Hoắc Duẫn Đình nghiêng thân nhìn vào nửa cốc cà phê của cô, hương vị thơm ngon, đậm đà lan tỏa xung quanh.

Căn cứ vào lễ phép, cô lắc đầu.

"Sắc mặt của cô xem ra tốt hơn nhiều so với lần trước, có phải có chuyện gì vui không? Hay là có chuyện gì dễ chịu?"

"A?" Anh có đôi mắt biết nhìn thấu sao? Đạm Dung nhẹ lắc đầu, cảm giác không nên nói với anh chuyện riêng tư của mình, nhưng nhất thời lại không biết phải trả lời vấn đề của anh thế nào.

"Nếu cảm thấy khó xử có thể không nói." Anh hiểu ý cười cười, ngón tay nhẹ gõ vào mép đĩa gốm sứ đặt tách cà phê.

"Tôi đã nghĩ chúng ta là bằng hữu có thể tùy ý tâm sự, thì ra là tự tôi nghĩ thế." Ngữ khí đó rất giống như chịu nhiều ủy khuất.

"Hoắc tổng..."

"Ôi chao!" Anh khoát tay, trên mặt vẫn tươi cười nhưng lạnh nhạt.

"Lần gặp trước, khi đó từng nói gì?"

"A?" Cô ngẩn ngơ, cố gắng nhớ lại, hơn nửa ngày mới nhớ ra.

"Tôi nên gọi anh là Duẫn Đình?"

"Tôi không ngại cô trực tiếp gọi tôi là Đình."

Một cơn gió lạnh phất nhẹ quá, Đạm Dung dựng thẳng tóc gáy lên. Người đàn ông này luôn lơ đãng lộ ra hành vi không tương xứng chút nào với bề ngoài của anh, tựa như lần trước nói muốn theo đuổi cô, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Khi thì thật lòng, khi thì bất cần đời, rốt cuộc người nào mới là anh thật sự? Có điều, cô cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu nhiều lắm, làm bạn bè bình thường, khi gặp mặt chỉ cần gật đầu mỉm cười là đủ.

Có lẽ là thấy cô quá bình tĩnh, Hoắc Duẫn Đình nhất thời không thể tiếp tục nói gì thêm. Hôm nay kỳ thực tâm tình của anh xấu đến cực điểm, ban ngày cùng nhóm hợp tác ý kiến không hợp nhau, có tranh chấp nho nhỏ, nhưng bất hạnh là cái nguyên nhân, anh không thể bóc trần ra với người kia, cho nên một ngụm oán khí vẫn không tan đi được.

Vốn nghĩ rằng có thể tìm người tâm sự, đáng tiếc cô rất không yên lòng. Bạn bè rất nhiều nhưng có thể thổ lộ tình cảm không có mấy người, khi mất hứng ngay cả tìm cái thùng rác cũng không có. Anh tự giễu, từ xưa tâm tình càng kém, anh càng cười đến lợi hại.

"Hoắc tổng hôm nay tựa hồ cảm xúc không tốt." Từ tươi cười giả dối của anh đến độ rõ ràng như thế, Đạm Dung cũng hơi đoán được.

Bị nói toạc ra, Hoắc Duẫn Đình có chút kinh ngạc, anh tưởng mình che giấu rất khá.

"Ha, bị cô phát hiện." Anh cười khổ, lấy hộp thuốc lá từ trong túi, rút ra một điếu châm lên. Tia lửa lóe lóe sau đó vụt tắt, anh hít mội ngụm thật sâu, lại chậm rãi phun ra vài làn khói trắng.

"Có lẽ anh có thể nói..."

"Oa! Tiểu Dung Dung, chị đã ăn cơm ở đây?"

Đạm Dung còn chưa nói xong, âm thanh quen thuộc xa xa truyền đến, ngay sau đó một thân ảnh như lốc xoáy quét đến bên người, dĩ nhiên là con nhóc Vạn Quý Phi.

 

Cô nàng không khách khí sáp lại ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Đạm Dung, miệng tiếp tục xèo xèo thì thầm: "Em còn tưởng nhận lầm người, quả thật là chị, ôi chao!"

Nhân sinh quả thực thật quá trùng hợp, ngay cả ăn một bữa cơm cũng có thể gặp người quen? Đạm Dung cười cười với Vạn Quý Phi.

"Em cũng đến đây ăn cơm?"

"Ừ đâu, hẹn với bạn học ngồi bên kia, mới ăn xong." Có thể gặp Đạm Dung, Vạn Quý Phi có vẻ rất hưng phấn.

Lần trước giải quyết xong chuyện điện thoại cầu cứu, tình tiết cụ thể phát triển thế nào còn chưa biết rõ ràng. Hỏi lão ca chắc chắn là không có khả năng anh nói ra, nhưng không gọi được cho cô. Vừa rồi, khi ăn cơm liền nhìn thấy cô, có điều người ta có vẻ đang nói chuyện quan trọng, cho nên vẫn không dám lại đây quấy rầy. Thật vất vả cơm nước xong, vì họ muốn tan, kết quả chỉ còn một người. Người cuối cùng kia có vẻ rất trẻ, vì cách quá xa nên không thấy rõ, có điều từ cách ăn mặc đến cử chỉ, có thể thấy được là kẻ cực phẩm.

Nhìn thấy phục vụ lại đưa cà phê lên, âm thanh cảnh báo lập tức vang lên trong đầu, má ơi, đang êm đẹp uống cà phê làm gì? Không phải là tình địch của lão ca chứ? Vấn đề này không phải là nhỏ, cô quyết không thể ngồi yên không để ý được, vì thế cũng không quản lễ nghi, lập tức chạy lại đây.

"Có phải em quấy rầy hai người không?" Vạn Quý Phi quay đầu cười, tầm mắt thẳng tắp đánh giá người đàn ông xa lạ. Cô mân mê miệng nhìn quét anh một vòng, bộ dạng không tồi, chỉ là tóc mái quá dài, ngay cả ánh mắt cũng không thấy rõ, cô có xúc động muốn giúp anh cắt bỏ tóc mái.

Người kia nhìn cô hơi nhẹ vuốt cằm, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, trong mắt mang tia sáng chợt lóe.

Tiểu lưu manh! Vạn Quý Phi giả vờ cười hai tiếng, khuôn mặt xinh đẹp quá mức cứng ngắc, nhìn không ra có chút thành ý nào.

"Hi, không ngại nhiều người chứ?"

Hoắc Duẫn Đình mở ra một thủ thế khác làm tư thế mời, "Không ngại." Tiếp theo lại hút một ngụm, sương khói lượn lờ khuếch tán.

"Bạn của Tiểu Dung cũng chính là bạn của tôi, giới thiệu một chút đi."

Lời này có thể quá thân mật không? Đạm Dung lúng ta lúng túng nhìn anh một cái.

"Đây là em gái bác sĩ Vạn."

Vạn? Hoắc Duẫn Đình nhíu mày, thổi ra một làn khói trắng, cảm giác được một tia nhìn chăm chú mãnh liệt bắn thẳng tới, ngẩng đầu lên quả nhiên bắ gặp em gái Vạn gia nhíu mày mắt trừng anh, vẻ mặt đó tuyệt đối là giận mà không dám nói gì, bộ dáng vô cùng buồn cười. Miệng anh bất giác cong lên, càng dùng sức hút một ngụm, khi sương khói phun ra đó còn cố ý hướng tới cô mà thổi.

Đạm Dung mắt lạnh nhìn tất cả, chỉ cảm thấy động tác Hoắc Duẫn Đình có chút ngây thơ, muốn nói gì đó lại nhịn xuống, chỉ có thể tiếp tục giới thiệu: "Tiểu Phi, đây là Hoắc tổng, là khách hàng của chị."

"Khụ khụ... Thì ra là Hoắc tổng, ngưỡng mộ đại danh từ lâu!" Vạn Quý Phi ghét nhất người ta hút thuốc, lại vô ý bị hút vào mấy hơi, che miệng khụ hai ba cái, cuối cùng nói một câu nghiến răng nghiến lợi.

"Đại danh?" Hoắc Duẫn Đình cười nhẹ ra tiếng, hai mắt giấu sau thấu kính lóe tia sáng kỳ lạ.

"Thì ra tôi nổi danh như vậy."

"A? Đó chỉ là cách nói lễ phép, anh không cần cho là thật." Cô tùy ý vẫy vẫy tay, càng thêm chán ghét người đàn ông này. Kéo ghế dựa lại gần Đạm Dung vài phần, nhỏ giọng nói: "Chừng nào thì chị bàn bạc xong? Em có chút nói chuyện muốn hỏi chị."

"Chuyện gì?"

"Chính là... Ai nha nha, có người lạ ở đây, em ngại mở miệng." Cô cố ý đề cao âm lượng, ánh mắt không dấu vết liếc về phía Hoắc Duẫn Đình.

Lời này không phải trực tiếp khiêu khích sao? Hoắc Duẫn Đình hé miệng lại cười cười, vẫn chưa để bụng lời của cô, cầm lấy tách cà phê thản nhiên uống một ngụm.

Người đàn ông này rất ngốc hay là da mặt quá dày? Thế mà thờ ơ với lời nói của cô. Lão ca à, tình địch của anh thật là lợi hại! Vạn Quý Phi âm thầm nắm tay.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Đạm Dung nhíu mày, đêm nay nha đầu này có chút cổ quái, bình thường nói chuyện cô bé cũng không phải là không đúng mực như vậy.

"Chính là... ừm..." Vạn Quý Phi nỗ lực bĩu môi, cân nhắc một chút, đột nhiên suy xét mọi chuyện một lúc, sau đó trực tiếp sảng khoái hỏi: "Chị với anh trai em yêu nhau phải không?"

"Này..." Nếu chỉ có hai người, có lẽ Đạm Dung sẽ không lo lắng mà trả lời, nhưng bây giờ bên người có Hoắc Duẫn Đình, cô không chấp nhận bản thân mình có thể rộng rãi công khai việc tư.

"Đúng thôi đúng thôi, em đã nói chị sẽ không thừa nhận trước mặt người lạ, xem ra em còn rõ ràng hơn chị." Vạn Quý Phi nhún nhún vai, một bộ dáng không có gì mới mẻ.

"Xem ra Tiểu Dung với bác sĩ Vạn quả thực có quan hệ không tầm thường?" Hoắc Duẫn Đình dừng động tác hút thuốc, biểu tình trên mặt không nhìn ra vui giận.

"Cũng đã phát triển thành gian tình, đương nhiên không tầm thường!"

"Tiểu Phi!" Đạm Dung thình lình quát bảo cô ngưng lại. Dù sao, Hoắc Duẫn Đình vẫn là khách hàng của cô, cô có thể nào nói hươu nói vượn trước mặt anh?

"Được rồi, kỳ thực em còn muốn hỏi ngày đó chị ở Hải Nam là về sao, hẳn là cũng gặp lão ca? Bởi vì sau khi về chị cũng không gọi điện thoại cho em, nhà em bao gồm bà nội em, mẹ em, cũng cực kỳ lo lắng cho chị." Nói lung tung mà chọc Đạm Dung tức giận, Vạn Quý Phi buồn bực cúi đầu vò khăn bàn.

Phiền người ta thế mà không nói một tiếng cảm ơn là cô không đúng. Đạm Dung có chút áy náy, ngữ khí nhẹ nhàng: "Hai ngày nay vội chuyển nhà nên quên mất."

"A? Chị chuyển nhà?" Tin tức này rất bất ngờ, cô khiếp sợ ngẩng đầu.

"Chuyện từ khi nào? Hai người lại cãi nhau?"

"Không có cãi nhau, là mình chị muốn chuyển."

"Lão ca anh ấy... đồng ý?"

"Chị..." Tiếng di động vang lên ngắt lời Đạm Dung, lấy điện thoại ra nhìn, dĩ nhiên là chủ nhà gọi đến. Nhẹ ấn nút nhận, âm thanh dì kia như sấm truyền đến, trong nhà ăn có chút ầm ĩ, Đạm Dung chỉ nghe âm thanh "ong ong" .

Bất đắc dĩ, cô đành phải đứng lên nói câu "Tôi đi nghe điện thoại" sau đó tránh ra.

Vạn Quý Phi nhìn cô ra cửa, mới kéo tầm mắt về. Quay đầu, vẫn thấy người đàn ông kia đang cố ý hay vô tình đánh giá mình, cô vội vàng trừng lớn hai mắt nói: "Nhìn gì? Chưa từng thấy người đẹp à?"

Hoắc Duẫn Đình trong nháy mắt bị cô chọc cười, cô gái này rất thú vị. Anh hơi nghiêng người, vô lại hỏi: "Cô hình như có ý kiến với tôi? Nghiêm khắc mà nói, chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt, đúng không?"

"Không phải có ý kiến, mà là..." Vạn Quý Phi vuốt cằm, tròng mắt đen như mực vòng vo chuyển.

Chán ghét người đàn ông này, đúng là không lý do, họ vốn dĩ không quen.

"Ai nha, ai bảo anh theo chị dâu của tôi?"

"Chị dâu? Đạm Dung là vợ anh trai cô?" Hoắc Duẫn Đình nhíu mày, ý cười đáy mắt càng sâu.

"Cũng không khác lắm, cho nên... anh nên chết tâm đi!" Tuy rằng không biết người đàn ông này quan hệ với Đạm Dung thân mật đến trình độ nào, có điều chỉ cần có người đàn ông tiếp cận Đạm Dung trong phạm vi hai thước, cũng hẳn nên đề cao cảnh giác.

Ai bảo lão ca thật vất vả mới thích một cô gái, cô nên phải đề phòng thêm.

Hoắc Duẫn Đình thưởng thức cái bật lửa trong tay, đột nhiên thoát ra một câu: "Cô là bác sĩ thế gia nổi danh thành phố M - con cháu Vạn gia?"

A? Anh còn biết Vạn gia thành phố M? Vạn Quý Phi ngượng ngùng trả lời: "Là như thế thì sao nào?"

Hoắc Duẫn Đình vẫn chưa nói tiếp, chỉ tùy ý mở bật lửa, ấn xuống, ngọn lửa nho nhỏ đi lên. Một lúc lại đột nhiên che lại, lửa tắt. Cứ như thế, lặp lại.

Thật là quái nhân! Vạn Quý Phi lại nhìn phía Đạm Dung vừa rời đi, còn chưa thấy cô về, phỏng chừng cũng không đi được ngay, vì thế gọi phục vụ đưa nước trong tới. Bởi vì rất khát, cô cầm cái cốc liền cô lỗ cô lỗ một ngụm uống xong.

"Tôi tưởng, bác sĩ thế gia nổi tiếng thành phố M, ai cũng cũng cũng có gia giáo."

Thanh thanh lạnh lùng một câu, làm cho một ngụm nước của Vạn Quý Phi nhất thời theo phương hướng âm thanh ấy mà cứ một đường phun ra. Vấn đề giáo dưỡng này, nói lớn cũng lớn nói nhỏ thì nhỏ, cô không làm chuyện nhục nhã gia môn chứ? Vạn Quý Phi sững sờ nhìn bên cạnh, chỉ thấy giọt nước dọc theo khuôn mặt dễ nhìn của anh chậm rãi đi xuống.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý!" Tự biết đuối lý, cô cuống quýt cầm khăn trên bàn giúp anh lau.

Hoắc Duẫn Đình một tay rút khăn tay từ trong túi ra, tao nhã lau giọt nước trên mặt. Một lát sau, mới nheo mắt lại trầm thấp nói: "Là cô cố ý."

"Không có không có! Tôi thề, tuyệt đối không có!" Vạn Quý Phi giơ lên hai ngón tay, là bộ dáng chân thành trước nay chưa từng có.

Lúc này Đạm Dung vội vàng chạy vào, "Ngại quá, Hoắc tổng, tôi có chút việc gấp đi trước, có gì lần sau lại tán gẫu vậy."

Hoắc Duẫn Đình gật gật đầu, tựa hồ không quá để bụng với chuyện cô đi hay ử.

"Tiểu Phi em đi cùng với chị chứ?"

"Em..."

"Tôi nghĩ, Vạn tiểu thư cùng tôi trò chuyện với nhau rất vui, cho nên không vội đi, đúng không?" Hoắc Duẫn Đình ánh mắt tùy ý quét về phía cái người giữa đường xông ra gây họa đó, Vạn Quý Phi đành phải cười ngượng ngùng.

Đạm Dung mặc dù thấy lạ cũng không đếm xỉa tới, tay cầm túi x

Nguồn: truyen8.mobi/t120101-tieu-thu-binh-tinh-chuong-44.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận