Cô ta dùng xong bữa ăn trưa của mình thì
“TÍNH TIỀN ĐI” - cô ta hét rất lớn với vẻ mặt khá hầm hầm
“dạ của tiểu thư là 80k” - tôi cười và đưa biên lai cho cô ấy
“tiền đây khỏi thối” - cô ta nói xong sách chiếc ba lô bỏ ra ngoài.
Tôi thản nhiên dọn bàn và xem cô ta như một người khách bình thường không có gì phải đáng lo ngại. Nhưng lúc tôi dọn bàn cho cô ta thì thấy chiếc điện thoại bị rơi ở ngay chỗ cô ta ngồi, tôi tự hỏi không biết cô ta có phải gọi là chuyên gia để quên đồ, hay rớt đồ hay không? lần trước là cây viết lần này là cái điện thoại. Đương nhiên người gửi cho cô ta chắc chắn phải là tôi rồi. Tôi lấy điện thoại bỏ vào túi quần của mình. Tôi vừa dọn xong bàn cho cô ta, và đến bưng bê cho những bàn khác thì cô ta quay lại.
“Này! anh có thấy điện thoại tôi để quên ở đây không?” - cô ta liếc tôi
“tôi mới dọn bàn xong, may là tôi thấy và cất nó giùm cô”
“đưa đây” - cô ta nhìn tôi
“của cô nè, nhớ cẩn thận một chút, sau này mất cái gì lớn hơn thì không tìm được đâu” - tôi đưa chiếc điện thoại cho cô ta, cô ta đưa tay lấy cầm vào chiếc điện thoại sau đó lại buôn nhanh ra. Chiếc điện thoại của cô ta rớt xuống bể màn hình ngay trước mắt tôi.
“TRỜI ƠI! RỚT DIEN THOAI CỦA TÔI RỒI” - Cô ta hét ầm lên mọi người xung quanh nhìn vào chiếc điện thoại bị bể
“Tôi đưa cho cô, cô cầm rồi mà,sao cô lại thả nó xuống đất” - tôi lúng túng
“Anh khùng ah! điện thoại tôi đang xài, tôi tự đập điện thoại mình sao, anh không đưa chắc chắn nên nó rớt, tôi không biết anh đền cho tôi đi”
“SAO!Đền cho cô sao? nhưng đó không phải là lỗi của tôi”
“Lỗi của anh! Anh không đưa chắc chắn!”
“Cô …. “ - tôi thấy tôi đã bị cô ta chơi lại, cô ta đúng ác độc.
“Thế nào! không đền thì lên công an”
“được rồi” - tôi nhắm mắt - “tôi sẽ đền, nó có giá trị bao nhiêu lận” - tôi biết điện thoại đo chắc cũng khá mắc tiền
“Tôi đang xài điện thoại, hiện đại nhất bây giờ! Giá của nó là 30tr”
“SAO” - tôi chóng mặt khi nghe đến cái giá đó - “ 30 ….30 triệu sao???”
“uhm! 30tr”
“nó bằng cả 1 năm lương của tôi nếu tôi không ăn uống không gì cả @@”
“tôi không cần biết lương anh bao nhiêu, tôi muốn anh phải trả liền cho tôi”
“cô giết tôi luôn đi, cũng không có một xu cho cô nửa”
“hà hà …. đừng bao giờ tưởng tôi không có cách để trị anh, bây giờ tôi phải về nhà, tối tôi sẽ gặp lại anh về vấn đề này, tôi không để yên cho anh đâu”
“cô cô ….”
“bye bye tôi đi đây” - cô ta đắc chí khi tôi phải vào cái tình thế kẹt như thế này.”
Tôi bước vào trong ngồi bệch trên chiếc kế các anh chị nhân viên đến nói chuyện với tôi
“không ngờ tiểu thư lại làm vậy với em”
“mà em cũng gan chọc tức tiểu thư làm chi mang hoạ vào thân thế này”
“cái điện thoai 30tr đào đâu ra tiền để trả cho cô ta đây?” - tôi ôm đầu
“đi làm osin cũng không biết có trả hết được không?” - anh chị nói
“thôi ráng đi em... đôi khi cuộc sống sẽ có những cái chúng ta không biết được như thế nào”
Buổi tối đó tôi rất mệt mõi khi phải ôm đầu tìm đủ thứ nghĩ rất nhiều về số tiền lớn như vậy. Tôi không thể nào về quê bán ruộng đất hay trâu bò mà trả cho cô ta 30tr với chiếc điện thoại như vậy được. Tôi phải làm cách nào đây.
cốc cốc...” - tôi nhìn ra thì thấy cô ta đang vẩy vẩy tay chào với vẻ mặt đắc ý
“ vào đi còn đứng đó vẩy vẩy”- tôi khá căn thẳng
“hì hì … thế nào mai có tiền trả cho tôi chứ”- cô ta cười đắc ý của mình
“cô có bị điên không? tôi là thánh hay sao mà có thể úm ba la ra số tiền như vậy. tôi làm được như vậy thì tôi đã không phải đi làm thuê cho ông chủ rồi”
“ủa? tôi đâu cần biết anh làm gì, tôi chỉ muốn biết mai anh có tiền trả cho tôi hay là không?”- cô ta dồn tôi vào bước đường cùng
“tôi không biết tại sao cô lại làm vậy với tôi, nhưng tôi cũng hết cách rồi, cô muốn đem tôi đi công an cũng được”
“đâu có dể dàng cho anh như vậy chứ, anh đã làm cho tôi quê biết bao nhiêu người, cả trường rồi cả quán trà sữa, làm sao tôi có thể để cho anh yên với tôi được. “
“tóm lại cô muốn gì ở tôi”
“cha cha …. anh bắt đầu thông minh rồi đó!” - cô ta đi vòng qua sau lưng tôi - “cái tôi muốn cũng khá đơn giản thôi”
“cô nói luôn đi , đừng vòng vo”
“tốt! tôi muốn anh phải ở đợ cho tôi, đến khi hết nợ thì thôi”
“SAO” - không thể được, tôi phải đi làm, tôi phải đi học. Làm sao tôi có thể ở đợ cho cô được.
“tôi đâu biết, anh làm sao làm. Phải ở đợ để trả nợ chứ”
“nhưng tôi chỉ ở đợ cho cô nhưng lúc tôi khong lam việc và đi học thôi”
“hà hà …. tôi không quá ác đâu! chủ yếu tôi muốn hành hạ anh thôi! Anh cứ làm việc như ngày thường của anh! Tôi sẽ chia lịch ra từ mấy giờ đến mấy giờ anh qua nhà tôi ở đợ”
“lam sao tôi có thể tin cô được chứ, khi cô làm tôi ra như thế này”
“hì hì … tôi muốn ác với anh thì cứ cảnh sát bắt anh đi là xong, việc đâu phải để cho anh đi làm đi học chứ, đúng không? Thời gian anh ở đợ cho tôi là bao nhiêu nhỉ? ah cái đó về nhà tôi sẽ tín, bye bye nha! Cứ quyết định vậy đi tôi đi đây!”
“Cô thật là quá đáng “
“đời còn nhiều người quá đáng lắm, độc ác, tàn nhẫn rất nhiều, tại anh chưa gặp thôi, tôi là mức độ nhẹ đấy”
Cô ta bước ra cửa lên chiếc xe hơi rồi đi, còn tôi ngồi đó với bao nhiêu suy nghĩ. Có thể do bản thân tôi muốn trị cho cô ta một bài học , nhưng bây giờ rước hoạ vào thân. Được thôi, tôi sẽ cố gắng làm việc mong rằng cô ta sẽ thả tôi ra càng sớm càng tốt.