"Kì thật, sở dĩ có thể bảo vệ tính mạng, còn do một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là bởi ngày ấy Thần Ma Dạ gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho Long tộc cùng Phượng Hoàng tộc chú ý, hậu duệ sáu tộc của sáu vị Cổ Thần kia còn băn khoăn nên không dám hướng nàng ra tay hạ sát, còn miễn cưỡng tặng cho nàng một cái danh hiệu là Minh Thần. Bất quá cũng chẳng được bao nhiêu đãi ngộ, đừng nói là muốn phân đất phong hầu, mà ngay cả một căn tiểu viện nhỏ bé cũng đều không có ban thưởng."
Diêm Bà Bà nâng tay chỉ sang phần mộ gần đó, nói:
"Lão đầu tử nhà ta mặc dù nắm giữ danh hiệu Nguyệt Thần, nhưng kì thực cũng chẳng có bao nhiêu ưu đãi trong tộc, Minh liền bị chỉ định tới chỗ đặt chân của hai vợ chồng ta, theo giúp vợ chồng ta cùng chịu sự khinh thường của người khác."
Nghe đến đây, Dược Thiên Sầu không khỏi ngạc nhiên nói:
"Các ngài cũng là người trong Thần giới lục tộc?" "Không sai! Chúng ta là tiểu bối, hậu duệ của Cổ Thần Quang Minh." Diêm Bà Bà nói ra lời này thì diễn cảm trên khuôn mặt tràn đầy vẻ châm chọc, tựa hồ như không muốn nhắc đến chuyện này, cho nên đã lảng sang vấn đề khác: "Sau khi Minh đến ở cùng chúng ta, tất cả mọi người đều bị người khác khinh thường, có thể là do nguyên nhân đồng mệnh tương liên, cho nên song phương đã sống rất hòa hợp. Về sau Minh sống ru rú trong nhà, ít giao tế với bên ngoài, lợi dụng công pháp Minh Tu, đem bào thai đã chết trong bụng chuyển hóa thành Minh Thai, tiếp tục thai nghén, tuy rằng tốc độ sinh trưởng của thai nhi rất chậm, nhưng nó đích thật là một môn công pháp thần kì."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới còn có chuyện tình thần kỳ như thế, lúc này không cần phải hỏi cũng biết được, thai nhi trong bụng Minh sẽ chính là Thái Thúc Tuyên, cũng chính là Minh Giới Thánh Nữ đương thời!
"Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền trải qua một ngàn năm sau, Tuyên nha đầu trời sinh Minh Thể, rốt cuộc cũng đã hu hu chào đời. Nhưng Tuyên nha đầu xuất thế, tựa hồ là muốn báo trước cho một hồi tinh phong huyết vũ sắp xảy ra ở trong Thần giới...Khi Tuyên nha đầu đến tuổi tập tễnh biết đi, Minh luôn luôn không hề bước chân ra khỏi nhà, vì xem trên thể diện của nữ nhi, mà đã mang theo nữ nhi bước ra khỏi Nguyệt Cung, muốn cho nữ nhi kiến thức thế giới bên ngoài, lúc ấy ta cũng đi theo bầu bạn. Nhưng không ra khỏi cửa thì thôi, vừa ra khỏi cửa liền bởi vì dung mạo xuất chúng mà đã rước lấy đại phiền toái."
"Ở một nơi non xanh nước biếc, Minh thấy bốn phía xung quanh không có bóng người lai vãng, để thuận tiện bồi nữ nhi du ngoạn, vì thế đã tháo mạng sa che mặt xuống, nào ngờ cháu trai của Cổ Thần Quang Minh là Khánh Dương dẫn người chạy qua bắt gặp cảnh tượng này. Khánh Dương liếc thấy dung mạo kiều diễm của Minh, thì không khỏi giật mình chấn kinh, bày trò muốn chiếm đoạt Minh. Nhưng chúng ta tự nhiên là sẽ không đáp ứng, và cũng biết mình không phải đối thủ của bọn hắn, nên đã phải xoay người chạy trối chết."
"Ngay trong lúc chúng ta bị bọn hắn đuổi tới đường cùng không thể chạy trốn, thì đột nhiên nhìn thấy phương xa xuất hiện sát khí trùng thiên, ma vân cuồn cuộn phô thiên cái địa ùa tới, khí thế quá mức khủng bố, đem chúng ta và đám người Khánh Dương dọa cho sợ ngây ngốc, còn tưởng rằng là vị Cổ Thần nào đó đi ngang qua. Lúc ấy, chỉ riêng Minh là nhìn chằm chằm lên không trung, nghiến răng nghiến lợi nói...Hắn tới rồi!"
"Ban đầu ta còn chưa hiểu nàng nói vậy là có ý gì, chỉ thấy trên đám ma vân cuồn cuộn giữa không trung, bỗng dưng xuất hiện một gã nam nhân, thân mặc trang phục màu đen, sát khí hung hãn nồng đậm từ trên người hắn tản mát ra bốn phía xung quanh, tràn ngập đất trời, khiến cho người khác không rét mà phải lạnh run. Lúc ấy, hắn dùng ánh mắt băng sương vô tình nhìn chằm chằm vào đám người ở phía dưới nói....Minh! Ta cảm nhận được nỗi khủng hoảng trong lòng nàng, cho nên ta mới xuất quan, mau nói cho ta biết, là ai đã khiến cho nàng phải kinh sợ như thế?"
Diêm Bà Bà hai mí mắt khẽ cơ giật, chìm vào trong đoạn kí ức sợ hãi năm xưa, diễn cảm trên mặt dị thường phức tạp:
"Nghe nói như thế, ta tuy rằng chưa từng nhìn thấy qua Dạ, nhưng rất nhanh đã đoán được người này chính là hắn. Đám người Khánh Dương đang trêu hoa, bị Dạ làm cho mất hứng, nên đã giận dữ hỏi hắn là ai! Dạ hờ hững đáp ta là Ma Thần, Khánh Dương hỏi người bên cạnh xem Ma Thần là ai, kết quả đám người bên cạnh đều nói chưa từng nghe qua cái danh hiệu này." "Lời nói ấy đã khiến cho đám người Khánh Dương gặp họa sát thân, trong cơn tức giận, ma vân dưới chân Dạ liền hóa thành một cái thủ chưởng, dễ dàng đem Khánh Dương chụp vào trong đám mây, những người khác muốn cứu Khánh Dương, kết quả đều bị ma vân dưới chân Dạ nghiền nát thành tro bụi, ngay cả một chút lực hoàn thủ cũng đều không có." "Thảm nhất chính là tên Khánh Dương kia, Dạ muốn làm cho Khánh Dương sống không được chết không xong, đời đời kiếp kiếp phải ở trong đám ma vân dưới chân Dạ, mà chịu nhục hình Vạn Ma Phệ Thể, vĩnh viễn không được luân hồi chuyển thế đầu thai." "Chẳng bao lâu sau, trong thiên địa phong vân biến sắc, Dạ nhìn những đám mây cuồn cuộn phía cuối chân trời đang ùn ùn kéo tới, thì nói rằng khí thế của mình đã muốn kinh động tới không ít cao thủ, có người đang chạy tới đây, nhắc nhở chúng ta tạm thời tránh đi, còn chính hắn thì muốn huyết tẩy Thần giới, báo đại thù một ngàn năm trước. Lúc ấy Minh cũng chẳng buồn khuyên giải hắn, chúng ta liền nhanh chóng rời đi."
"Nhưng chúng ta rời đi không lâu, thì chợt nghe thấy thanh âm như sấm nổ của Dạ, ngữ khí phi thường ngang ngược lạnh lùng...Ma Thần Dạ ta đã quay trở lại, phàm là người ở ngàn năm trước đuổi giết ta, tất cả đều phải chết! Phàm là tộc ở ngàn năm trước đuổi giết ta, tất cả đều phải diệt tộc. Từ hôm nay trở đi, ta muốn huyết tẩy Thần giới, Lục Đại Cổ Thần đều phải nhận lấy cái chết vĩnh hằng, để bồi thường cho những hành động lòng tham không đáy nhiều năm qua của đám các ngươi. Quang Minh, cháu của ngươi Khánh Dương đang ở dưới chân ta van xin tha mạng, ngươi vì sao còn khiếp đảm co đầu rụt cổ không chịu ra đây, phải chăng là không dám cùng ta chiến một trận hay sao?"
Đám người Dược Thiên Sầu nghe đến đây, thì không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, Ma Thần này khẩu khí cũng quá càn rỡ, thế nhưng lại dám đối lập cùng sáu vị Cổ Thần, còn phao tin rằng muốn huyết tẩy Thần giới, quả nhiên là đủ ngông cuồng!
"Lần này Dạ cố tình đường hoành khai chiến không hề che giấu chút nào, đã chấn kinh cả Thần giới. Sau đó bản thân chúng ta mới biết, hiện giờ Dạ sớm đã khác xưa rất nhiều, một thân Ma Công thông thiên triệt địa, hắn chờ các cao thủ Thần Giới tập trung đến, chẳng ngại xa luân chiến, trận chiến năm ấy sáu tộc của sáu vị Cổ Thần đã bị Ma Thần Dạ giết chết hơn mười vạn người, thi thể chất chồng như núi, hắn đứng ở đó, trên đỉnh núi thây biển máu, dưới chân hắn còn có Khánh Dương người không ra người, quỷ không ra quỷ, mỗi ngày ở dưới chân hắn mà không ngừng kêu rên thảm thiết."
Đám người Dược Thiên Sầu á khẩu không biết nói gì, trong đầu đang ảo tưởng đến trường cảnh năm ấy, hơn mười vạn thi thể chất chồng lên nhau sẽ cao đến mức nào ah?
"Trải qua nhiều ngày, cao thủ sáu tộc bị hắn tru diệt quá nhiều, cho nên đã không còn dám kéo tới thêm nữa, cái tên Ma Thần Dạ cũng từ đó mà vang danh ở khắp Thần giới, đúng theo như lời hắn nói, ngày hôm nay đã không người nào có đủ tư cách phong thần cho hắn nữa rồi! Sáu vị Cổ Thần cũng không ngờ rằng, hiện giờ Dạ lại cường hãn tới mức này, bọn hắn không tự thân xuất mã, thì cũng chẳng người nào có bản lĩnh thu thập nổi tên ác nghiệt kia. Kết quả Quang Minh Cổ Thần là người đầu tiên đứng ngồi không yên, mặc kệ hắn đối với Khánh Dương có cảm tình hay không, dù sao cũng đường đường là cháu của hắn, hiện giờ bị Dạ ngày ngày đạp dưới chân, cũng không khác nào đánh lên trên thể diện của hắn, hắn muốn không đi cứu cũng là không thể."
"Quang Minh Cổ Thần rốt cuộc đã xuất thủ, nguyên bản mọi người đều cho rằng lần này Dạ chết thảm rồi, nhưng kết quả lại khiến cho mọi người phải chấn kinh, Quang Minh Cổ Thần đã chiến bại dưới tay Dạ, hơn nữa còn bị đuổi giết phải chạy trối chết. Ma Thần Dạ bước ra khỏi núi thây biển máu, một đường truy sát Quang Minh Cổ Thần, tuy rằng để cho hắn chạy thoát, nhưng vẫn xông thẳng vào lãnh địa của Quang Minh Cổ Thần, chẳng phân biệt nam nữ lão ấu, đem tộc nhân hậu duệ của Quang Minh Cổ Thần huyết tẩy sạch sẽ. Đến lúc này thì cái tên Ma Thần đã muốn đứng lên trên đỉnh Thần giới rồi!"
Dược Thiên Sầu gian nan, nuốt khan một ngụm nước miếng, kích động nói:
"Kết quả cuối cùng là như thế nào?" Thương Vân Tín cùng Thận Vưu đứng trên phi hành thoi cũng mang diễn cảm si ngốc, ngưng thần lắng nghe...
"Cuối cùng sáu vị Cổ Thần phải liên thủ vây công Ma Thần Dạ, nhưng bọn hắn hai chết bốn trọng thương, Ma Thần đồng dạng cũng trọng thương. Theo sau, bốn vị Cổ Thần còn sống sót, cũng vô lực tái chiến, đành phải bất đắc dĩ, chia nhau ra đi tìm Bàn Long cùng Phượng Hoàng đại thần cầu xin giúp đỡ. Cũng không biết hai vị đại thần luôn luôn không tham gia tranh đấu, có xuất thủ tương trợ hay không. Nhưng sau khi Ma Thần đuổi giết tới lãnh địa của hai vị đại thần đó, ngoại nhân liền không nhìn thấy chút động tĩnh gì ở bên trong cả."
"Đợi khi Ma Thần quay trở ra, thì bốn vị Cổ Thần cũng xám xịt theo ra, nhưng năm người dường như đã giải quyết xong khúc mắc tranh đấu, nên mỗi người rời đi một ngả. Có người phỏng đoán rằng, Bàn Long cùng Phượng Hoàng đại thần đã liên thủ với bốn vị Cổ Thần, ngăn chặn Ma Thần Dạ. Nhưng cũng có người phỏng đoán rằng, vị cao thủ thần bí tên Đạo đã ra tay hóa giải tranh đấu giữa năm người, rất nhiều suy đoán khác nhau, nhưng đương sự người ta lại không hề muốn nhắc tới chuyện này. Tóm lại, bất luận khúc mắc quả như thế nào, nhưng với chiến tích chỉ dựa vào sức lực bản thân đã đánh bại sáu vị Cổ Thần, Ma Thần Dạ liền đã trở thành Thần Giới đệ nhất cao thủ ở trong lòng mọi người...."