Tinh Thần Châu Chương 1147: Phong ấn Ma giới.

ẩn náu ở những nơi bí mật XUNG quanh tập kích đám đông không chiếm được bao nhiêu ưu thế. Dù chọn phương pháp nào thủy chung vẫn bị động trước sự phòng thủ chặt chẽ của đám người.
 
Kim Thái và Bạch Khải bất ngờ tập kích XUNG quanh một lúc sau, đã đem tình huống đại khái của Tiên Minh hai giới nắm được rõ ràng. Theo sau, hai người mau chóng triển khai thủ đoạn lôi đình.
 
Đầu tiên liên thủ náo nhiệt ở Tiên giới, dễ dàng làm cô mấy môn phái liền, náo nhiệt cho đến lúc các môn phái bàng Hoàng chấn kinh xong. Bỗng nhiên lại hung hăng bất ngờ tập kích tổng đà của Tuyệt Tình Cung, cơ hồ là đem trọn tổng đà của Tuyệt Tình Cung san bằng.
 
Vong Tình giận tím mặt một đường truy sát, nhưng đã bị hai người dụ đến Minh giới, ô Phong nghe tin cũng nhanh chóng hành động, chạy đến trợ oai, sau khi song phương ác chiến một hồi xong. Kim Thái và Bạch Khải giả vỡ bị thương không địch nổi, quay đầu chạy trối chết. Cha con Vong Tình thấy hai người bị thương, nhất thời tinh thần đại chấn, ở Minh giới truy sát không chịu buông tha, hoàn toàn là muốn thừa dịp hai người đang trúng thương mà diệt trừ hậu hoạn.

 
Trên bầu trời Vô Tận Hắc Nhai bao phủ một màu huyết sắc, điều này làm cho chúng sinh khắp nơi trong Minh giới đều rùna mình kinh hãi. Theo Địa Ngục Đại Quân tan rã. Hồng Giáp Chiến Quân bỏ trốn, nơi này sớm đã biến thành cảnh còn người mất. Bốn phương tám hướng xung quanh chỉ còn lại những luồng khói xám mù mịt từ dưới dòng dung nham bốc lên thiên không.
 
Lúc này, bỗng nhưng chợt thấy mấy bóng lưu quang bay xẹt qua bầu trời Vô Tận Hắc Nhai. Nhìn thấy địch nhân muốn chạy trốn vào bên trong Thần Bí cấm Địa, ô Phong đuổi theo ngay phía sau, phẫn nộ quát: "Kim Thái. Bạch Khải! Phía trước chính là Thần Bí cấm Địa, các ngươi đã không còn đường chạy trốn nữa rồi. Hôm nay nơi này sẽ chính là mồ chôn của hai người các ngươi!"
 
"Mồ chôn của hai người chúng ta?" Thanh âm cuồng tiếu của Kim Thái từ phía xa vọng lại: "Cuồng đồ to gan, tạm thời cho hai cha con các ngươi đắc chí vài ngày. Rồi sẽ đến lúc hai cha con các ngươi khóc không ra nước mắt!"
 
Vong Tình đang cấp tốc phi hành ở phía sau ô Phong. Bỗng dưng nhướng mày nói: "Phụ thân! Ta như thế nào cảm thấy có điều không ổn. Sao bỗng dưng không nhìn thấy Bạch Khải đâu nhi?"
 
"Hắn lấy tốc độ làm Sở Trường, hiển nhiên là sẽ chạy nhanh hơn so với Kim Thái rồi." ô Phong nói đến đây, cả người bỗng dưng chấn động, hung hăng dừng lại ở giữa không trung hô lớn: "Bất hảo! Trúng kế của hai gã gian xảo này rồi!"
 
Vong Tình biến sắc, qua giây lát dường như đã hiểu ra chuyện gì rồi. Nhanh chóng bay đến bên người phụ thân, hai người đưa mắt nhìn nhau diễn cảm dần dần trở nên trắng bệch. Đồng thời cũng không dám nhiều lời vô nghĩa, cơ hồ là không chút do dự quay đầu bay ngược trở về.
 
"Ha ha!" Thanh âm cuồng tiếu của Kim Thái từ phía xa vọng lại: "Lúc này các ngươi mới hiểu ra thì đã quá muộn rồi!" Một bóng thân ảnh màu Hoàng kim bay ngược trở về, tốc độ nhanh hơn so với lúc trước rất nhiều. Nhìn không ra dáng bị thương chút nào.
 
Trên không trung Minh giới nhất thời không ngừng sinh ra những thanh âm đánh nhau kịch liệt vang vọng khắp thiên địa. Kim Thái dựa vào tu vi cao hơn, không ngừng đẩy tốc độ truy kích hai cha con Vong Tình. Chờ đến khi hai cha con Vong Tình vừa xuất thù, thì hắn lại quay đầu bỏ chạy. Lúc này mặc cho là ai đều sẽ nhìn ra Kim Thái là đang muốn cố tình kéo dài thời gian.
 
Mà trên đường rút lui, ô Phong cũng nhận được thông tri của Hắc Trì Phu Nhân, nàng thông báo rằng Bạch Khải đang lược sát tử phương ở ngay thông đạo Minh giới dẫn sang Tiên giới. Thinh hai cha con bọn hắn cấp tốc chạy đến nơi này cứu viện.
 
Đúng như suy đoán của hai cha con Vong Tình. Kim Thái cùng Bạch Khải là đang giả vỡ trúng thương, một đường dụ dỗ hai cha con bọn hắn chạy đến nơi này. Sau đó Bạch Khải dùng kế kim thiền thoát xác, dựa vào tốc độ linh hoạt rời đi, nhân cơ hội này khai mở thông đạo Ma giới, còn Kim Thái thì dây dưa cùng bọn hắn, để cho Bạch Khải tranh thủ thời gian. Nhưng khiến cho hai cha con Vong Tình không nghĩ ra chính là. Bạch Khải vì sao không mở thông đạo Ma giới ở luôn Minh giới, mà còn chạy sang Tiên giới làm gì cho lãng phí thời gian đây chứ?
 
Nhưng dựa vào tu vi của Bạch Khải, nếu hai cha con bọn hắn bị dây dưa ở nơi này, Tiên Minh hai giới còn người nào có thể ngăn cản nổi Bạch Khải mở ra thông đạo Ma giới đây chứ!
 
Tưởng tượng ra điểm này, cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa. Sau khi ra sức đánh một kích đấy lùi Kim Thái xong, lúc này Vong Tình mới gấp giọng nói: "Phụ thân! Mỗi phong ấn thông đạo Ma giới đều có rất nhiều trận pháp ngăn cản. Coi như Bạch Khải muốn hóa giải phong ấn thì cũng phải mất rất nhiều thời gian. Tốc độ phi hành của ngài nhanh hơn ta, hãy mau đuổi theo Bạch Khải đi, hiện giờ vẫn còn kịp.
 
Kim Thái hãy giao cho ta ngăn cản, mau lên!"

 
"Muốn chạy ư? Không dễ dàng đâu!" Kim Thái nhe răng cười lạnh. Ngay từ đầu hoàn toàn không có giao phong trực tiếp cùng Vonạ Tình, mà dựa vào tốc độ nhanh hơn Vong Tình đuổi tới phía ô Phong. Kim Hà Bổng trong tay tản mát ra ánh hào quang vạn trượng, hung hăng oanh kích về phía ô Phong.
 
Không thể không đánh trả, ô Phong tức giận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu mồm! Nhưng lại không thể không ngăn cản ah!
 
Chờ đến khi Vong Tình đuổi tới, hắn liền phẫn nộ quát: "Ngươi đi mau! Để cho ta ngăn hắn!"
 
Cử như vậy, hai cha con Vong Tình dọc theo đường đi, bị Kim Thái xông ra tập kích ngăn cản không thể rời đi. Nhưng đối phương, luận tu vi đều cao hơn bọn hắn, muốn giết chết đối phương là hoàn toàn không có khả năng. Cũng Bởi nguyên nhân này mà hai người đã phải lãng phí rất nhiều thời gian.
 
Chờ sau khi hai cha con Vong Tình chạy đến thông đạo Minh giới dẫn sang Tiên giới, thì mới phát hiện trước cửa thông đạo đang bị sương mù đầy trời phong tỏa, một đám người đang liều mạng phá trận, thanh âm bạo nổ làm cho mật đất dưới chân không ngừng rung chuyển. Nhưng Bạch Khải đích thân bày ra hơn trăm tòa trận pháp, đám quân ô hợp này há có thể dễ dàng phá giải. Vì thế, một đám người cuồng hống suốt nửa ngày mới chỉ giải trừ được mấy chục tòa trận pháp mà thôi.
 
"Hãy giải quyết hắn! Để ta đến phá trận!" ô Phong dục hỏa công tâm phẫn nộ quát.
 
Nghe vậy, Vong Tình không nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp xoay đuổi truy sát Kim Thái đang Càn rỡ đắc chí ở phía sau. Bất quá Kim Thái vẫn không muốn giao
 
phong trực tiếp, mà giãn khoảng cách không gần không xa, hiển nhiên là muốn bám trụ một người trong đó không để cho hai cha con Vong Tình liên thủ phá trận.
 
Lúc này, một bóng tích trượng khổng lồ bay vút lên trên bầu trời đêm. Theo sau hung hăng giáng thẳng xuống màn sương mù dày đặc mật đất bốn phía xung quanh không ngừng run rẩy. Nguyên bản đám người đang phá trận xung quanh, không nghĩ qua ô Phong không cấp thời gian cho bọn hắn thối lui, mà đã trực tiếp xuất thủ. Lúc này cả đám sợ tới mức phi hồn phách tán, cuống quýt thối lui, tránh để bị thương.
 
"Oanh oanh long Tiếng bạo nổ không ngừng vang lên bốn phía XUNG quanh. Khoảng gần nửa ngày sau, màn sương mù bao phủ bốn phía xung quanh rốt cuộc cũng bị xua tan, hơn trăm tòa trận pháp rốt cuộc cũng được phá giải.
 
"
Vong Tình! Ngươi canh giữ thông đạo này, đừng cho tên nhát gan kia chạy sang quấy rối!" ô Phong sầm lên một tiếng, thu Phong thần trượng về trong tay, trực tiếp lao vút vào đạo hắc quang xoay tròn.
 
Nhưng làm cho hắn không dám tưởng tượng chính là, ngay khi vừa chui sang đầu thông đạo bên kia, lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ bức ép mà đến, ô Phong giật mình cả kinh, rất nhanh đã hiểu ra. Bạch Khải lúc trước đã bày sát trận ở đây chờ mình, nếu nóng lòng mất cảnh giác sẽ bị trúng phải tập kích, may mắn trong tay của hắn là bảo vật Phong thần trượng, cho nên cũng không rơi vào cái kết cục bi thảm này. "Oanh" vung Phong thần trượng trong tay lên, ô Phong nhanh chóng hóa giải cỗ lực lượng khổng lồ đang bức đến. Vừa tiến sang Tiên giới, ô Phong lập tức bay về phương hướng có phong ấn thông đạo Ma giới gần nhất.
 
Mà Bạch Khải một đường chém giết, sớm đã đến bên ngoài thông đạo Ma giới gần nhất trước khoảng ba ngày thời gian rồi. Lúc này Hắc Diệu Minh Quang Kính trong tay đang bạo xuất ra từng luồng hắc quang lớn nhỏ bất động, giải trừ một đống trận pháp phòng ngự ở bốn phía xung quanh. Ước chừng khoảng một ngày thời gian rồi. Hắc Diệu Minh Quang Kính ở trong tay hắn không có đình chỉ qua lúc nào.
 
Xa xa có một đám người đang thất hồn lạc phách ngắm nhìn cảnh tượng này. Nhưng tu vi của Bạch Khải, bọn hắn căn bản là không thể địch nổi, xông lên phía trước cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Cho nên không người nào dám lộn xộn, chỉ biết trơ mắt ra ngắm nhìn Bạch Khải ra tay giải trừ trận pháp phòng ngự. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
"Minh Hoàng! Mau dừng tay! Nếu khai mở phong ấn số một ra, hậu quả như thế nào, ngươi so với chúng ta đều hiểu rõ ràng hơn!" Lúc này, có người khấp huyết hô lớn: "Chỉ cần ngươi không khai mở phong ấn thông đạo Ma giới, chúng ta nguyện ý đi theo giúp ngươi khôi phục lại trật tự Tiên Minh hai giới, vĩnh viễn tôn ngươi là vương!"
 
"
Phải ah! Đúng thế!" Vô số người đồng dạng cũng hô lớn khuyên giải: "Minh Hoàng! Mau dừng tay đi!"
 
Bạch Khải nghe được những lời này, thì khẽ giật mình, diễn cảm trên mặt hơi vặn vẹo, tựa như hắn cũng đang xung động. Nếu không phải bị dồn vào tình cảnh bất đắc dĩ, bản thân hắn cũng không hề muốn khai mở ra thông đạo Ma giới chút nào. Nhưng rất nhanh Bạch Khải đã khôi phục bình tĩnh, dùng thanh âm lãnh đạm quát: "
Chờ khi các ngươi có thể làm cho hai cha con Vong Tình nói ra những lời này, nếu không cùng phóng thí cũng có gì khác nhau đâu cơ chứ! Qua nhiều năm dài, ta đối với chuyện trong Tam giới đã có nhiều lý giải chân chính! Ha ha...Ta thà phụ người trong thiên hạ, chứ không muốn người trong thiên hạ phụ ta!"
 
Trong thanh âm vang theo vài phần hương vị bi phẫn.
 
Đột nhiên hắc quang bạo xuất, hung hăng giải trừ thêm mấy chục tòa trận pháp. Lúc này ở trong màn sương đã dần dần hiện ra một tấm bia đá khổng lồ, khảm ở trước một Ngọn đại sơn. Dưới ánh hắc quang chiếu rọi, lớp rêu phong bao phủ mấy ngàn năm qua đã bị dọn dẹp sạch sẽ, phơi bày ra những đạo hoa vãn kí hiệu rậm rạp cổ quái.
 
"Phong ấn Ma giới!" Từ ngoài xa truyền đến thanh âm sợ hãi kinh hô của chúng nhân. Lúc này, Bạch Khải không hề nghe thấy những thanh âm kinh ở truyền đến từ phía sau, mà hai mắt đang nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, trước ngực phập phồng, nhịp thở có điểm đã trở nên dồn dập hơn bình thường....!
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-1147/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận