Tinh Thần Châu Chương 214: Trục xuất Phù Tiên Đảo.

"lớn mật!" u Tứ Hải lớn tiếng quát. Người kế tục mà hắn thèm muốn bấy lâu cư nhiên lại dám nói ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy. Hắn thật sự không muốn hỗn ở trong Phù Tiên Đảo nữa sao.
 
Sắc mặt Phùng Hướng Thiên nhất thời trầm xuống dọa người. Từ ngày Phù Tiên Đảo thành lập môn quy, trước giờ đem đệ từ trục xuất khỏi môn phái, có khi nào thì xuất hiện qua chuyện tình đệ từ đoạn tuyệt với tông môn. Quan Uy Vũ cùng Phí Đức Nam cũng sợ ngây người. Cà đám trường lão thì trợn tròn mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
 
Thanh Nô cũng có điểm sửng sốt, Dược Thiên Sầu này thật đúng là can đảm, ngang nhiên cùng đại phái đệ nhất thiên hạ Phù Tiên Đảo chặt đứt quan hệ, phóng nhãn ra khắp tu chân giới hỏi có mấy người dám làm chuyện tình như vậy, đáng tiếc! Chỉ sợ lần này hắn khó tránh khỏi kiệp số.

 
"Dược Thiên Sầu, hiện tại ngươi thu hồi những lời đó còn kịp. Nếu không tai họa liền giáng xuống đầu ngươi ngay lập tức." u Tứ Hải thần tình xanh mét cảnh báo. Hắn quả thực không muốn Dược Thiên Sầu cứ như vậy bị hủy diệt. Lời này trên thực tế là đang cật lực bảo toàn tính mạng cho Dược Thiên Sầu.
 
Phùng Hướng Thiên sắc mặt càng âm trầm hơn, khoát tay hướng u Tứ Hải, ra hiệu cho hắn không cần nói nhiều.
 
Bất quá Dược Thiên Sầu tâm ý đã quyết, cái bộ dạng cung kính khom lưng lúc trước đã biến mất tăm hơi, thay vào đó sống lưng dựng thẳng, hờ hững lắc đầu: "Nước đổ khó hốt! Lời của Dược Thiên Sầu ta nói ra cũng tựa như bát nước kia, không thể thu hồi."
 
"Nước đổ khó hốt! Khá lắm." Phùng Hướng Thiên ngắm nhìn bốn phía xung quanh, cười lạnh: "Ta tuyên bố từ hôm nay trờ đi. Dược Thiên Sầu bị trục xuất khỏi Phù Tiên Đảo, sống hay chết của hắn đều không liên quan đến Phù Tiên Đảo chúng ta! Ngoại Sự điện, lập tức thông báo tin tức này đi khắp tu chân giới."
 
Theo sau ngoảnh mặt nhìn Thanh Nô nói: "Thanh huynh, từ hôm nay trở đi, ân oán giữa Thanh Quang Tông ngươi và Đại La Tông cùng hắn. Sẽ không có bất luận quan hệ nào đến Phù Tiên Đảo chúng ta nữa."
 
Lời này vừa nói ra, tâm tình của mọi người đều hung hăng chấn động. Hành động này rõ ràng là Phù Tiên Đảo muốn loại trừ Dược Thiên Sầu, từ nay về sau phiền phức do chính Dược Thiên Sầu gây ra, sẽ phải tự mình gánh vác. Phù Tiên Đảo sẽ không vì hắn mà xuất đầu thêm nữa. Một tên đệ tử Kết Đan kỳ đối mặt cùng Thanh Quang Tông há lại còn đường sống? Đây chính là sự trừng phạt ah! Phí Đức Nam lắc đầu thở dài, Quan Uy Vũ thì thần tình sầu thảm.
 
"Ách.., này..." Trong lúc nhất thời Thanh Nô cũng không thể hồi phục lại tinh thần, như thế nào đảo mắt một cái sự tình liền biến thành hình dạng này. Hắn luôn đoán cái chết của Lưu Trường Thanh có liên quan đến Phù Tiên Đảo, nếu không đám hắc y nhân kia từ nơi nào tới? Chuyện này vẫn luôn khiến cho đám cao tầng Thanh Quang Tông thực rối rắm, vừa không thể đụng vào, vừa không thể xử lý. Nhưng bây giờ xem ra, nếu không phải Phù Tiên Đảo đang cố tình diễn kịch, thì chuyện này quà thật cùng Phù Tiên Đảo không có quan hệ gì.
 
Thanh Nô cân nhắc hồi lâu, hai mắt liền phóng đến phía Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, bảo vật trán sơn của Thanh Quang Tông là Thanh minh Kiếm còn nằm ở trong tay ngươi không? Nếu còn thì mau biết điều mà giao cho lão phu."
 
"Hừ, còn cái gì mà còn? Sớm đã bị hủy diệt cùng cây phất trần rồi."
 
Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Coi như hai kiện bảo vật đó chưa bị hủy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đem chúng nó trà lại cho ngươi sao? Đường đường là chưởng môn Thanh Quang Tông, thế nhưng lại hướng người nhà của ta ở thế tục hạ sát thủ, hon nữa, tổ tiên nhà ta từng có ơn cứu mạng hắn. Chuyện như vậy cũng chỉ Thanh Quang Tông các ngươi mới có thể làm được thôi. Hiện giờ còn không biết xấu hổ tìm ta đòi Thanh minh Kiếm, đầu óc ngươi lũ lẫn rồi chăng!"
 
"Cái gì? Thanh minh Kiếm cũng bị hủy rồi sao?" Da mặt Thanh Nô khẽ run, hắn đã từng nhìn thấy qua cây phất trần bị hủy diệt, chỉ sợ lời này của đối phương không phải là giả. Dẳn cơn phẫn nộ trong lòng xuống, Thanh Nô trầm giọng nói: "Chuyện này đầu tiên Thanh Quang Tông chúng ta xin lỗi nhà ngươi. Theo lý không cần truy cứu thêm nữa, nhưng ngươi đã giết chưởng môn của Thanh Quang Tông chúng ta, mặc kệ ngươi có muốn hay không, ta đều phải đưa ngươi về Thanh Quang Tông cầm tù một trăm năm! Còn nữa, những hắc y nhân kia rốt cuộc là ai?"
 
"Ngươi muốn giam ta một trăm năm? Nằm mơ đi." Dược Thiên Sầu kinh thường nói.
 
Bao nhiêu năm qua Thanh Nô chưa từng bị vũ nhục như thế. Lúc này rất có khuynh hướng muốn động thủ. Dược Thiên Sầu nhìn hắn xua tay cười: "Đợt một chút! Có chuyện gì hoặc chẳng hạn như muốn động thủ, thì chúng ta ra khỏi Phù Tiên Đảo tính toán cùng nhau. Chúng ta cũng không phải người của Phù Tiên Đảo, động thủ ở trên địa bàn người ta, không phải là quá vô lí ư?
 
"
Hảo! Như ngươi mong muốn!" Thanh Nô kiềm nén hỏa khí cực thịnh. Tiểu tử này cũng đủ ngông cuồng, không giáo huấn một chút thì ta không phải là ta nữa. Lúc này Thanh Nô ngoảnh mặt nhìn Phùng Hướng Thiên ôm quyền nói: "Phùng chưởng môn, thỉnh mở đại trận hộ đảo, để cho chúng ta ra ngoài."
 
Phùng Hướng Thiên gật đầu, vươn tay lên bắt quyết bắn một đạo bạch quang hướng ra ngoài cửa sổ. Đạo bạch quang trực tiếp mất hút ở cuối chân trời.
 
"
Lão già này, đi theo ta ra bên ngoài lý luận." Dược Thiên Sầu hướng Thanh Nô quát. Theo sau thần mình hắn trực tiếp bắn ra khỏi cửa sổ, trường kiếm sau lưng cũng tuốt khỏi vỏ, chở hắn bay về phía trước.
 
"
Phùng chưởng môn, cáo từ!" Thanh Nô ôm quyền một cái, cũng vội vàng bay ra theo lối của sổ. Tuy nhiên bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ như hắn, tự nhiên là không cần chơi cái trò ngự kiếm phi hành thấp kém như Dược Thiên Sầu. Mà quanh người tản ra một vòng tròn chân khí, hướng về phía trước đuổi theo điểm đen Dược Thiên Sầu.
 
"
Chúng ta cũng đi xem!" Sau khi được Phùng Hướng Thiên chấp nhận. Lại có thêm vài đạo nhân ảnh nữa bay ra ngoài cửa sổ.
 
"
Hưu..." Nghe được thanh âm gào thét mà đến ở phía sau. Dược Thiên Sầu cúi đầu nhìn thoáng quạ, hắn líu lưỡi không thôi. Cao thủ Độ Kiếp kỳ quả nhiên chính là cao thủ ah! Tự thân phi hành so với lão tử ngự kiếm còn muốn nhanh hơn. Theo sau đó, Dược Thiên Sầu ngẳng mặt lên trên nhìn thấy một đoàn mây trắng lượn lờ, lúc này hắn vận khởi tu vi đến cực hạn, trực tiếp xông vào trong đám mây.
 
Muốn chạy sao? Thanh Nô phóng mắt nhìn tình hình, đáy lòng cười lạnh một trận. Vốn đang có thể trông thấy bóng ảnh, nhưng khi hắn cười xong, cái bóng ảnh kia liền thi triển phép thuấn di biến mất ở trên không trung. Lúc hiện ra thì đã tới bên cạnh đoàn mây màu trắng kia, Dược Thiên Sầu khó khăn lắm mới xông tới trước Thanh Nô Lão Tồ một bước.
 
Thanh Nô chứng kiến hắn lần vào bên trong đám mây, cũng không có vào theo. Mà ngưng thần ước tính phạm vi của đám mây dài hơn trăm mét phương viên này. Sau đó dùng thần thức quét ngang cả đám mây hình tròn. Chốc lát sau, Thanh Nô liền biến sắc, thần thức đảo quanh không phát hiện có người ở bên trong, điều này sao có thể chứ? Bằng vào tu vi đối phương, chỉ cần hắn thoáng nhúc nhích là thần thức của mình sẽ phát hiện ra hắn.
 
Lúc này đám người u Tứ Hải cùng Đông Phương Trường Ngạo cũng tới bên cạnh Thanh Nô, thấy hắn sắc mặt không tốt, u Tứ Hải liền nói: "Thanh tiền bối, có chuyện gì vậy?"
 
"
Không thấy tiểu tử kia đâu!" Thanh Nô thần tình quái dị nói. Đám người phía sau đưa mắt nhìn nhau, điều này không có khả năng, bằng vào tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của Thanh Nô, Dược Thiên Sầu làm sao thoát nổi. u Tứ Hải kinh ngạc: "Không thể nào đâu! Với tu vi của Dược Thiên Sầu sẽ không thể chạy trốn khỏi tay tiền bối. Cho dù là ta cũng tự nhận không làm được a!"
 
"
Không đúng, ta rõ ràng trông thấy hắn lần vào trong đám mây, hẳn là vẫn còn ở bên trong đó. Nhưng vì sao không phát hiện ra hắn nhỉ? Tiểu tử này thật là cổ quái." Thanh Nô nói xong, lại phóng thần thức ra điều tra. Đám người u Tứ Hải cũng thả thần thức, đáng tiếc bọn hắn đều chẳng thu hoạch được cái gì.
 
"
Ta không cũng không tin, tiểu tử này có đủ bản lĩnh để chạy thoát khỏi tay ta! Các ngươi lui xuống một chút." Thanh Nô kêu mấy người dang ra xa, theo sau một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay, giờ thẳng hướng lên trời, quát lớn: "Thanh Thiên Kiếm Quyết!"
 
Trường kiếm trong tay Thanh Nô kêu ong ong, bắn ra một đạo kiếm ảnh dài gần trăm thước. Từ trên không trung bổ thẳng xuống đám mây, khí thế tản mát ra mạnh mẽ, khiến cho quần áo của người đứng xem phía xa tung bay phần phật. Mấy người thầm trao đổi bằng ánh mắt, lão gia hỏa này đánh mất thể diện, phát hỏa, nên muốn hạ chiêu sát thủ rồi.
 
Bóng ảnh cự kiếm trong tay Thanh Nô bỗng nhiên linh hoạt chuyển mình. "Hô..." Cự kiếm chọc thẳng vào đám mây khuấy động rất nhanh. Theo tay Thanh Nô càng lúc càng nhanh, thì đám mây dần dần cũng bị tiêu tán. Thẳng đến lúc đám mây biến mất, Thanh Nô mới thu kiếm trong tay trở về túi trữ vật, thế nhưng ở trước mắt đều trỗng rỗng, ngay cả một cái bóng người cũng đều không có...
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-214/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận