Bách Mị Yêu Cơ bước xuống giường trước, vạt áo màu hồng sa ngẫu nhiên phơi bày ra một mảnh da thịt trắng noãn, thật sư khiến cho người khác phải say mê đưa mắt nhìn theo. Ngay cả nhãn tình của Tử Y cũng không ngăn nổi thần thái ngưỡng mộ. Ngay trong gang tấc hoàn toàn nhìn thấy rõ dáng người thướt tha của đối phương. Đây là một cái tình huống mà bất cứ nam nhân nào đều không thể cưỡng nổi.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn theo thân hình đang dịch chuyển, mùi hương mềm mại thoáng quyện qua cánh mũi, khiến cho hắn không khỏi chép miệng, thầm kêu đáng tiếc!
Tối hôm qua còn muốn nhắm mắt chậm rãi hưởng thụ cái loại tiếp xúc thân mật này. Như thế nào thoáng chốc cái đã ngủ quên đi rồi? Quả thực là kì quái.
Dược Thiên Sầu ngồi trầm tư suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa xuống giường. Vừa duỗi lưng một cái chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều thư sướng vô cùng, tinh thần sảng khoái. Hắn phát hiện ra, bản thân mình chưa từng thấy như vầy khi ngủ dậy. Liền không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía Bách Mị Yêu Cơ. Chỉ sợ chuyện này có quan hệ tới thủ pháp mát - xa của nàng. Bằng không, tối hôm qua mình đã không ngủ say giấc như thế rồi.
Lúc này bầu không khí trong gian phòng hơi có vẻ trầm lắng dị thường. Dược Thiên Sầu chứng kiến Tử Y không nói câu gì, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Bách Mị Yêu Cơ đang chỉnh chu nhan sắc ở cửa. Xem bộ dáng của Tử Y, thì dường như nàng đang chú ý tới nhất cử nhất động của Bách Mị Yêu Cơ, giống như muốn học hỏi điều gì đó?
Không phải chứ! Dược Thiên Sầu nao nao, tục ngữ thường nói học cái xấu thì dễ. Nhưng thứ này cũng không phải có thể tùy tiện học dược. Nếu Tử Y mang theo phong thái của Bách Mị Yêu Cơ quay trở về Nam Hải Tử Trúc Lâm, thì khẳng định rằng Lộng Trúc sẽ cầm đao đi tìm chém ta mất.
"Đi xuống ăn chút gì thôi." Dược Thiên Sầu ngượng ngùng nói xong, liền đi ra ngoài.
Bách Mị Yêu Cơ nhìn Tử Y gật đầu mỉm cười, sau đó cũng đi ra bên ngoài. Tử Y lẽo đẽo theo phía sau nàng, nhìn thân hình thướt tha tràn ngập ý nhị, rồi nhìn lại chính mình thì khóe miệng không khỏi mân mê. Thoạt trông Tử Y có đôi chút mất mát.
Trong Bách Hoa Cư.
Đám thực khách vừa nhìn thấy ba người xuống, ánh mắt cơ hồ đều tập trung trên người Bách Mị Yêu Cơ. Chỉ thấy nàng chậm rãi thả gót sen đi xuống, mỗi cái nhăn mày đều mang theo mị lực vô hạn chúng nhân!
Dược Thiên Sầu nhìn lướt qua xung quanh, bên khóe miệng lộ ra một tia cười khổ. Thật ra, lúc này Dược Thiên Sầu cũng hâm mộ chúng nhân, bởi vì họ có thể không kiêng nể gì ngắm nhìn giai nhân, còn hắn thì phải băn khoăn hơn nhiều, mà bản thân cũng là không dám làm thế.
Chẳng biết có phải lão thiên đang chơi khăm mình không? Đề hai cái giai nhân ở bên người mình, mà không thể ăn cũng chẳng được ngắm. Thực khổ ah! Bất quá lúc này Dược Thiên Sầu lại không biết là, tất cả đám người xung quanh đâu, đều đang thầm hâm mộ hắn.
Ba người tìm một chiếc bàn gần cửa sổ, vừa ngồi xuống thì đã thấy chúng nhân đi lại tán loạn. Không ít người chạy tới phía hậu sơn, cũng có vài người ngự kiếm lăng không mà phóng ra. Dược Thiên Sầu đánh giá tình hình một chút, liền cau mày thầm nghĩ, phía hậu sơn chính là cơ sở của Bách Hoa Cung. Chẳng lẽ Bách Hoa Cung đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Đồng dạng Bách Mị Yêu Cơ cũng đang chống cằm nghi hoặc. Vừa liếc mắt một cái, Dược Thiên Sầu liền lắc mình nhảy ra ngoài cửa sổ.
Chúng nhân vội vàng đi đường, cho nên Dược Thiên Sầu chắp tay hướng vài người hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chẳng ai thèm để ý tới hắn, đều trực tiếp bay qua. Mẹ nó! Cấp cho các ngươi thể diện mà còn không biết xấu hổ, lại dám coi lão tử
Như không tồn tại sao! Lúc này Dược Thiên Sầu đã phát hỏa, vừa may lại thấy người chạy tới. Hắn không nói hai lời, giờ chân lên đạp một cái, trực tiếp đá người nọ bay đi xa.
Bách Mị Yêu Cơ cùng Tử Y đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy Dược Thiên Sầu bước tới gần người nọ đang ôm bụng nằm rên rỉ trên mặt đất, vươn tay ra nhấc hắn lên, cao giọng hỏi:
"Nhận ra ta không?" Người nọ đang tức giận muốn đánh trả, nhưng sau khi đã chứng kiến rõ ràng, liền thất kinh liên tục gật đầu nói:
"Nhận thức, nhận thức..." Dược Thiên Sầu túm cổ áo người nọ. Trầm giọng quát:
"Chạy đi xem cái gì vậy! Đã xảy ra chuyện gì hả?" "Ta cũng không biết, nghe nói Yến Bất Quy đã mang theo người quay trở lại. Đang ở bên ngoài Bách Hoa Cung giằng co. Cho nên Liên mình Tu Chân triệu tập đệ tử các phái đến Bách Hoa Cốc." Người nọ có điểm rụt rè nói.
Dược Thiên Sầu cau mày buông tay ra. Người kia liền chạy biến đi.
Phía sau hậu sơn là một triền núi thoải dài. Bách Hoa Cung nằm tại địa phương này. Bên dưới triền núi là cả một mảnh biển hoa tươi, vốn dĩ nơi đây phải là địa phương ngắm cảnh muôn hoa khoe sắc thắm, thì lúc này đã bị một đám người không tuân thủ quy tắc, giẫm nát tan hoang.
Nguồn: http://truyenyy.com Lúc này Đông Phương Trường Ngạo thần tình ác liệt đang canh giữ ở bên ngoài Bách Hoa Cung. Liên mình Tu Chân như thế nào cũng không nghĩ được, vừa triển khai cuộc viễn chinh phương xa, thì Yến Bất Quy lại âm thầm đưa người quay về Bách Hoa Cung đánh trộm. Chuyện này quả thực là kinh thiên, bởi vì hầu như đại bộ phận cao thủ tổng đà Liên mình Tu Chân đều được phái đi rồi, cơ hồ chỉ giữ lại đám cao thủ nhị lưu ở nhà để xử lí những công việc thường ngày mà thôi.
Chính ma lưỡng đạo chỉ bảo lưu Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán ở lại, để quản lí chủ sự những chuyện không hay sẽ phát sinh. Mà bên phía Yến Bất Quy chủ yếu vẫn là đám người lúc trước, gần một trăm gã tu vi Độ Kiếp kỳ, càng khủng bố hơn chính là, bên phía đối phương còn có hai tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ.
Bên phía Liên mình Tu Chân tuy nhiều nhân số, nhưng căn bản đều không phải là đối thủ của những người kia.
Lúc này Cừu Vô Oán đang đứng trước người Yến Bất Quy tận lực cầu xin. Phỏng chừng Yến Bất Quy nhiều ít vẫn còn nể mặt hắn, bằng không thì sớm đã xông vào bên trong. Hiện giờ còn ai có bản lĩnh ngăn cản được hắn đây?
Đông Phương Trường Ngạo thần tình lạnh lùng thoáng nhìn ra phía sau, hắn cảm giác giống như hơi thiếu điểm gì đó. Đột nhiên ở sau lưng hắn, Hùng Huy có chút khần trương nhẹ giọng dò hỏi:
"Đông Phương trưởng lão, Dược Thiên Sầu không phải còn chưa tới sao? Có cần đệ tử đi mời bọn hắn tới đây hay không?" Đúng rồi! Phía bên mình còn thiếu Dược Thiên Sầu. Dưới tình huống này thì nhiều người vẫn tốt hơn ít người! Huống chi Bách Mị Yêu Cơ và Tử Y bên cạnh Dược Thiên Sầu cũng không phải bình hoa để ngắm chơi. Vừa nghe xong, nhãn tình của Đông Phương Trường Ngạo liền sáng lên, thầm gật đầu ra hiệu cho Hùng Huy rời đi. Lúc này trong lòng Đông Phương Trường Ngạo khó tránh khỏi có chút cảm khái. Cái gã tiểu đệ tử năm xưa, chính mình còn chẳng thèm nhìn vào trong mắt. Thế nhưng bây giờ hắn đã danh chấn tứ phương, chính mình phải cho người đi mời hắn tới trợ giúp.
Kỳ thực Hùng Huy đi chuyến này cũng là phải quay về tay không. Bởi vì dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa. Dược Thiên Sầu cùng hai giai nhân đang chăm chú ngắm nhìn động tĩnh ở phía bên này. Dược Thiên Sầu trầm ngâm nhăn mày suy tư, đáng lẽ bản thân hắn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này. Bởi vì nhân số bên phía Yến Bất Quy rất đông đảo, ngay cả khi đưa chiến đội ra, coi như đánh thắng thì cũng sẽ tổn thương nguyên khí. Đây chính là hắn dùng linh thạch để luyện quân ah! Dưới tình huống không có lợi ích gì, thì hắn vẫn không muốn dùng tới hậu chiêu của mình. Nhưng vì đã đáp ứng Ma Cửu Cô rằng sẽ bảo vệ hai mẹ con Bách Hoa tiên tử, nên mới
Phải đi thăm dò tình huống! Nếu như hai mẹ con nàng không xảy ra chuyện gì, thì hắn cũng sẽ án binh bất động.
"Cừu Vô Oán tránh rạ, đừng ép ta phải động thủ." Yến Bất Quy lớn tiếng quát tháo. Xem ra sự kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạn.
Cừu Vô Oán cười khổ nói:
"Đại sư huynh, ngươi còn quay trở lại làm gì. Chuyện riêng của ngươi, không cần liên lụy tới hai mẹ con họ. Huống chi hai mẹ con các nàng cũng không muốn đi theo ngươi, chẳng lẽ ngươi định dùng sức mạnh với hai mẹ con các nàng sao?" "Có nguyện ý hay không thì phải chờ ta hỏi qua mới biết được rõ ràng. Đây là chuyện riêng của nhà ta, ngươi mau chóng cút ngay ra cho ta." "Đại sư huynh, ngươi làm như thế này là không sáng suốt. Chẳng lẽ ngươi tin tưởng rằng, các ngươi nhất định sẽ chiến thắng hay sao? Vạn nhất thất bại thì thế nào? Ngươi cần gì phải khăng khăng cưỡng ép hai người họ phiêu lưu mạo hiểm cùng ngươi?" Cửu Vô Oán tận tình khuyên giải nói. Ý tứ trong lời này phi thường rõ ràng, hai mẹ con các nàng sống ở đây sẽ an toàn hơn. Chờ sau khi ngươi thắng cuộc thì quay lại đón hai mẹ con nàng cũng không muộn.
Yến Bất Quy hắc hắc cười lạnh nói:
"Ta sợ vạn nhất khi đánh bại các ngươi, hai mẹ con nàng liền trở thành con tin trong tay các ngươi ah! Các ngươi dùng mọi cách ngăn cản chúng ta gặp nhau, phải chăng là đang giam lỏng họ?" Yến Bất Quy nói dứt lời thì sắc mặt đã trở nên đanh thép. Nguyên lai hắn hao phí tâm tư muốn đưa mẹ con Bách Hoa tiên tử đi, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Cừu Vô Oán nghe xong thì không khỏi giật mình:
"Đại sư huynh, ngươi đừng nói ra những lời này. Coi như chính ma lưỡng đạo thua ở dưới tay ngươi, thì chúng ta cũng sẽ không bắt hai mẹ con nàng làm con tin." "Xưa nay đã khác. Chẳng ai biết được các ngươi có bắt hai mẹ con nàng làm con tin hay không?" Yến Bất Quy trầm giọng nói.
"Đại sư huynh, ngươi nói như thế, phải chăng là ngay cả sư phụ lão nhân gia, ngươi cũng không tin? Chẳng lẽ lão nhân gia nhẫn tâm gây tổn thương cho ngoại tôn của mình sao?" Cừu Vô Oán lắc đầu cười khổ nói.
Yến Bất Quy sắc mặt âm tình bất định:
"Hai mẹ con nàng chỉ đi theo ta thì mới an toàn nhất mà thôi. Cừu Vô Oán, nể tình nghĩa xưa kia làm sư huynh đệ, ta đã hết lòng giải thích với ngươi rồi. Hôm nay bất luận ra sao, ta đều phải đưa hai mẹ con nàng đi. Ngươi đừng ép ta động thủ, mau tránh ra cho ta!" Cừu Vô Oán chậm rãi lui về phía sau vài bước. Hắn biết mình có khuyên giải thêm nữa thì cũng vô dụng. Xem ra là đã quyết tâm tử chiến một trận rồi.
Những lời nói tràn ngập căm phẫn của Yến Bất Quy. Ba người Dược Thiên Sầu đứng ở dưới tàng cây phía xa đều nghe rất rõ ràng.
Dược Thiên Sầu nâng cằm lên suy tư, không nghĩ ra Yến Bất Quy lại là một người chăm lo cho gia đình như thế. Vì mẹ con các nàng, đã hai lần không quản hiểm nguy xông vào phúc địa của Hoa Hạ Tu Chân giới. Năm xưa, Ma Cửu Cô tuyển chọn cũng không sai, xem ra hai mẹ con Bách Hoa tiên tử coi như đi cùng hắn cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì. Vấn đề mấu chốt bây giờ chính là, hai mẹ con Bách Hoa tiên tử có muốn đi cùng Yến Bất Quy hay không?
Dược Thiên Sầu đang tính toán, bỗng dưng nhãn tình sáng lên. Chỉ thấy lúc này tình huống đã hết sức căng thẳng, thì từ bên trong Bách Hoa Cung, Yến Tử Hà cùng một người phụ nhân đoan trang thanh lịch bước ra.
Dung mạo của người phụ nhân kia vô cùng mỹ lệ, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Hiển nhiên, nàng đích thị chính là Bách Hoa tiên tử, có nét đẹp khuynh quốc khuynh thành...