Nhắc tới việc này, hiện giờ Tất Trường Xuân ngẫm lại cũng có cảm giác dở khóc dở cười, hắn nghe nói tu vi Văn Lan Phong cao thâm, đã sớm muốn tìm Văn Lan Phong luận bàn, nhưng sau khi nghe thấy hành vi hoa si của hắn, liền cảm tưởng người này trơ trẽn quá, cho rằng người như thế tu vi cao cũng không tới đâu, không đáng để mình động thủ, cho nên cũng chẳng thèm đi tìm.
Nhưng trời không đoán được nắng mưa, hắn không tìm Văn Lan Phong, tương phản Văn Lan Phong lại tìm tới hắn. Lúc đó Tất Trường Xuân còn nghĩ gì, xem ra là mình đã hiểu lầm hắn, đây nhất định cũng là một vị kỳ nam tử đứng trên đỉnh tu chân giới, và cũng cảm thấy tịch mịch giống nhU Minh, nên đi khắp thiên hạ tìm kiếm cao thủ luận bàn.
Nào ngờ vừa hỏi thì biết được, tên vô liêm sỉ Văn Lan Phong không ngờ là vì nữ nhân họ Lộ kia, vì một câu cự tuyệt, mà dám chạy tới tìm mình khiêu chiến, thật đúng là không xem mình vào đâu. Tất Trường Xuân tức giận đến mức phì khói, không nói một lời, bắt Văn Lan Phong đánh một trận tơi bời, đánh cho Văn Lan Phong không còn năng lực hoàn thủ.
Lúc này Văn Lan Phong mới biết được vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này, căn bản không phải thiên hạ đệ nhị có thể so sánh, thực lực giữa hai người hơn kém không chỉ nhỏ nhơi. May là ở thời điểm mấu chốt, Lộng Trúc có vài phần giao tình với hắn nghe tin chạy tới, rốt cục giúp hắn nhặt được cái mạng từ dưới tay Tất Trường Xuân đem về.
Sau khi buông tha Văn Lan Phong, Tất Trường Xuân suy nghĩ vài ngày, càng nghĩ càng giận, nữ nhân họ Lộ ở Linh Phương Cốc kia cũng thật không biết trời cao đất rộng, chính mình chọc phải chuyện phiền phức, không ngờ dám kéo hắn đi ra làm tấm mộc, quả thực là không biết sống chết, vì vậy liền pháp giá đến Linh Phương Cốc, tìm Lộ Nghiên Thanh tính toán sổ sách.
Kỳ thực Lộ Nghiên Thanh cũng không nghĩ tới Văn Lan Phong thực sự dám đi tìm Tất Trường Xuân, đó là thiên hạ đệ nhất cao thủ được tu chân giới công nhận a! Thử hỏi ai là địch thủ của hắn? Lại có mấy người dám tìm Tất Trường Xuân gây phiền phức. Nàng cho rằng đem Tất Trường Xuân đi ra, nhất định sẽ khiến cho Văn Lan Phong hoảng sợ, nhưng quyết tâm của vị tình si kia, làm cho nàng nghẹn đắng, không biết phải nói cái gì bây giờ.
Sau khi Văn Lan Phong chiến bại, kéo một thân trọng thương đi tới Linh Phương Cốc, đầy mặt thê lương cáo biệt Lộ Nghiên Thanh, nói là đợi ngày nào đánh bại được Tất Trường Xuân sẽ về tìm nàng, bằng không nhất định sẽ không gặp nàng nữa, sau đó mang theo vết thương rời đi. Sau việc này, thực sự hắn cũng không còn tìm đến Lộ Nghiên Thanh. Hắn đi cũng không sao, nhưng làm Lộ Nghiên Thanh hoảng sợ. Tất Trường Xuân là người điên có tiếng ở trong tu chân giới, từ trước đến nay chỉ có hắn đi trêu chọc người khác, nào có người nào dám đi trêu chọc hắn. Chỉ sợ khi Tất Trường Xuân biết được do chính nàng xui khiến Văn Lan Phong tìm hắn quyết đấu, khẳng định là sẽ không bỏ qua cho mình.
Quả nhiên suy đoán của nàng không hề sai, Văn Lan Phong rời đi không bao lâu, Tất Trường Xuân liền đại giá quang lâm!
Lúc đó những vị cao thủ đến Linh Phương Cốc truy cầu nàng, sợ đến mức chạy không còn nhìn thấy hình bóng, rất sợ bị liên lụy đến bản thân. Những người đó bình thường hay nói vì nàng đều có thể lên núi đao xuống biển lửa rất hùng hồn, nhưng trong lúc Tất Trường Xuân giá lâm, tất cả đều có vẻ tái nhợt vô lực, dù một người đứng ra nói dùm nàng một câu cũng không hề có, toàn bộ đều quay đầu bỏ chạy.
Lộ Nghiên Thanh trải qua sự giáo huấn lần này, rốt cục triệt để nhìn thấy rõ bộ mặt thực sự của đám nam nhân kia. So sánh, cùng Văn Lan Phong càng khiến cho nàng cảm động, tuy rằng hình dạng tình si làm nàng cảm thấy hắn không giống nam nhân, nhưng có thể vì một câu từ chối của nàng mà dám đi động thủ với Tất Trường Xuân, xác thực đã khiến cho nàng vô cùng cảm động.
Ngay cả Văn Lan Phong cũng không phải đối thủ của Tất Trường Xuân, Lộ Nghiên Thanh cũng biết mình không phải là đối thủ của hắn, thẳng thắn nhận sai, tùy ý cho Tất Trường Xuân xử trí.
Đúng lúc này, Lộng Trúc cũng từng cùng nàng có chút giao tình, như cơn mưa mùa
Hạ đúng lúc chạy tới, ngăn cản Tất Trường Xuân, dùng sức tán dương vô số công đức cứu người của Lộ Nghiên Thanh, rốt cục mới khiến cho Tất Trường Xuân thủ hạ lưu tình.
Nhưng tội chết tha được, tội sống khó tha. Dưới sự cản trở của Lộng Trúc, Tất Trường Xuân cóng rắn phế đi hai trăm năm tu vi của Lộ Nghiên Thanh, đem tu vi vừa mới tấn chức không bao lâu của nàng từ Hóa Thần trung kỳ đánh ngược trở về Hóa Thần sơ kỳ.
Cho nên cuối cùng Lộ Nghiên Thanh cũng bào vệ được tính mạng của mình, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Tất Trường Xuân yên lặng hồi tưởng chuyện trải qua, đồng thời Tử Y cũng đang thuật lại, những gì nàng thuật lại, cũng chỉ là được nghe từ trong miệng của sư phụ Lộng Trúc mà thôi.
Dược Thiên Sầu nghe xong câu chuyện thì không ngừng âm thầm chậc lưỡi, vị sư phụ này của mình quả thực là dám đại sát tứ phương, quả nhiên là thiên hạ vô địch, thật sự là quá uy phong. Bất quá từ trong đó hắn cũng nghe được một chuyện, đó chính là Lộng Trúc giao tế rộng khắp, bằng hữu khắp thiên hạ, nơi nơi đều có người cần hắn vội vàng đi cứu.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn Tử Y, thấy hình dáng ngưỡng mộ của nàng dành cho thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nhất thời trợn mắt xem thường, thầm nghĩ, ngươi biết cái gì là mỹ nữ sao?
Để cho Dược Thiên Sầu hiếu kỳ chính là vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ kia rốt cục có hình dáng thế nào lại khiến cho nhiều vị cao thủ tu chân giới truy cầu như vậy, có cơ hội nhất định phải đi kiến thức qua một lần.
Nghĩ đến ngày đó gặp qua thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, lại quen thuộc với nàng, trong lòng Dược Thiên Sầu nhịn không được tưởng niệm, đã có tiền lệ khi tên kia phao Quỳnh Hoa tiên tử thì có thể thấy được, ánh mắt của Lộng Trúc này rất cao, rất biết chọn nữ nhân, hay là vì coi trọng tư sắc của Lộ Nghiên Thanh mà hắn đạp Quỳnh Hoa tiên tử chăng? Chuyện này rất có khả năng xảy ra!
"Sư phụ, nếu ngài đã có thêm duyên thọ hai trăm năm, vì sao còn muốn mạo hiềm đi Đông Cực Thánh Thổ?" Dược Thiên Sầu hỏi. Hắn vừa nghĩ đến Lộng Trúc đi Huyền Huyền Đảo thỉnh Nam Minh lão tổ, liền nghĩ tới mục đích Tất Trường Xuân mời Nam Minh lão tổ để luyện linh bảo, hắn không khỏi dò hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Tất Trường Xuân quay đầu nhìn hắn mỉm cười, không nhiều lời giải thích, chỉ nói:
"Ngươi không ngại tạm hoãn việc đến các quốc gia khác, trước tiên hãy tham ngộ miếng ngọc điệp ta đưa cho ngươi, nếu như có thể hiểu thông những thứ ở bên trong đó, đối với hành trình ngày sau của ngươi sẽ vô cùng hữu ích." Dược Thiên Sầu nghe vậy giật mình, lại lấy ra ngọc điệp, rót thần thức vào kiểm tra. Không xem không biết, càng xem càng mê hoặc, bên trong hắn không nhìn thấy tuyệt thế huyền công hoặc pháp quyết gì như tưởng tượng. Trái lại chỉ thấy toàn là cảnh tượng chim bay cá nhảy, đủ loại chim bay cá nhảy, rậm rạp một đống lớn, khiến cho người xem nảy sinh cảm giác rực rỡ muôn màu.
Nói xong khó nghe một chút, là khiến cho người ta cảm thấy hoa cả mắt.
Bất quá bên cạnh mỗi loài chim bay cá nhảy, đều có văn tự ghi chép, đều là tổng kết quy luật vận động của các loài chim bay cá nhảy, sau đó chuyển hóa thành động tác dành cho con người luyện tập. Dược Thiên Sầu nhìn lại, như thế nào đều có cảm giác thứ này thật giống với công phu Hố Hạc song hình ở kiếp trước, khẳng định không phải là pháp quyết gì. Sau khi thu thần thức về, vẻ mặt hắn tràn đầy nghi hoặc hỏi:
"Sư phụ, đây.., đây là pháp quyết gì? Sao đệ tử xem không hiểu!" Tử Y ngồi một bên bĩu môi, ra vẻ đang nói, chỉ sợ thiên tư của ngươi không đủ, nếu như xem không hiểu, thì cho ta đi.
"Tu vi không cần thiên tính, đều là do tu luyện thu thập mà thành. Tu vi ngươi nông cạn, vi sư cũng không khả năng trợ giúp ngươi một bước lên trời. Mặc dù trong lúc đối địch, tu vi cao thấp dĩ nhiên trọng yếu, nhưng tuyệt đối không phải là điểm then chốt duy nhất có khả năng chế địch. Bảo vật, cùng sự huyền diệu của pháp quyết và năng
Lực ứng biến khi đối địch, đồng dạng không thể thiếu. Điểm ấy ngươi không phủ nhận chứ?" Tất Trường Xuân hỏi.
"Đúng vậy, đệ tử dựa vào pháp quyết huyền diệu, binh thường hay lấy yếu thắng mạnh." Dược Thiên Sầu gật đầu nói. Tử Y ngồi một bên, cũng đang chăm chú lắng nghe, không chịu bỏ sót một chữ nào, nghe vậy cũng cùng gật đầu tán thành.
"Luận sự huyền diệu của pháp quyết, thủy hỏa bí quyết quả thực là thần kỳ, thiên hạ hầu như không người nào sánh bằng ngươi. Tu vi đề thăng, cũng phải cần chính ngươi khổ tu tích lũy. Về phần bảo vật, trong tay vi sư không có. Vi sư duy nhất có thể truyền cho ngươi, chính là năng lực óng biến khi đối địch." Tất Trường Xuân chỉ vào ngọc điệp trong tay hắn, nhàn nhạt cười nói:
"Vi sư tìm hiểu thiên địa huyền diệu, toàn bộ năng lực ứng biến đều dung hợp vào ngọc điệp trong tay ngươi." Con mắt Tử Y
"ách" một tiếng sáng sủa lên, long lanh nhìn chằm chằm ngọc điệp trong tay Dược Thiên Sầu, thiếu chút nữa đã muốn ra tay cướp đoạt.
Dược Thiên Sầu nhìn ngọc điệp trong tay, mấp máy môi, thật sự không biết nên nói gì mới tốt, lẽ nào do năng lực lĩnh ngộ của mình quá kém, xem không hiểu sao?
Tất Trường Xuân xòe tay nói: "Vi sư trải qua vô số lần tranh đấu, cũng từng nhiều lần đối mặt với tràng diện lấy yếu thắng mạnh, không phải dựa vào bảo vật, cũng không phải pháp quyết huyền diệu và tu vi cao thâm, mà là năng lực ứng biến cường hãn. Khi đối địch, thời khắc then chốt có thể tránh né một kích trí mạng, chính là thắng lợi. Ở tình huống không ai nghĩ tới, có thể đâm cho đối thủ một kích trí mạng, đồng dạng cũng là thắng lợi. Đây chính là năng lực ứng biến khi lâm địch."
"Sư phụ nói, đệ tử đều hiểu rõ." Dược Thiên Sầu nâng ngọc điệp trong tay, thấp giọng nói:
"Vậy sư phụ, ngài có phải đã lấy sai ngọc điệp rồi không, bên trong này chỉ toàn là chim bay cá nhảy mà thôi." "Không sai!" Tất Trường Xuân hơi phầy tay nói: "Trong thiên địa, năng lực ứng biến của muôn thú mới là năng lực ứng biến tốt nhất so với sự cạnh tranh trong thiên nhiên. Thí dụ như thời điểm tấn công, được diều hâu bắt thỏ tuyển chọn. Nếu ngươi có thể đem những thứ ghi chép trong ngọc điệp sử dụng thành thạo lưu sướng, đến lúc đó tự nhiên sẽ phát hiện ra sự huyền diệu ở bên trong. Đây chính là tâm huyết mà ta hao tổn mấy trăm năm thời gian mới hoàn thiện ra được!"
Tử Y nghe vậy như có đăm chiêu. Dược Thiên Sầu tuy nghe cũng hiểu ý tứ, nhưng không được rõ ràng cho lắm, bất quá lại không tiện nói thêm cái gì.
Thấy thần tình của hắn còn mê man, Tất Trường Xuân thức tỉnh: "Sau khi thành thạo lưu sướng, nếu lâm địch ngươi sẽ phát hiện, cao thủ có xuất chiêu lợi hại như thế nào, bằng năng lực nhạy cảm mà ngươi lĩnh ngộ, ở trong mắt ngươi chiêu thức đó cũng sẽ thấy vô số khe hở. Mặc kệ có thể đánh thắng hay không, dù công hoặc thủ, thì trong lòng ngươi cũng sẽ nắm được bảy thành. Thời khắc then chốt lĩnh ngộ, sai một ly đi ngàn dặm, nhưng thông thường ở lúc phân thắng bại, là thời khắc sống chết. Thì mới thúc đẩy ta nhìn thấu được tiên cơ chế địch, lẽ nào những điều này còn chưa đủ cho ngươi hưởng thụ cả đời hay sao?"
Kháo! Ngài không nói sớm a! Vừa diều hâu vừa thỏ, ta còn nghĩ lão nhân gia ngài đang vẽ ra khung cảnh thế giới động vật, kêu ta đi làm bảo vệ cho các loài động vật hoang dã chứ! Dược Thiên Sầu chợt như tỉnh ngộ hiểu ra.
"Tạ ơn sư phụ thành toàn." vẻ mặt Dược Thiên Sầu vui mừng cung kính hành lễ, đứng dậy lại hỏi:
"Không biết bộ pháp quyết này sư phụ gọi là gì?" Tất Trường Xuân hơi khựng lại, thoáng suy tư nói:
"Cũng không xem là pháp quyết gì, lần đầu tổng kết ra, còn chưa đặt tên. Nếu như hình thành từ muôn thú, vậy hãy gọi no là Cầm Hí đi!" PS: Cầm Hí này trong tam sao thất bản Hậu Hán Thư Phương Thuật có nhắc qua. Có một pháp quyết cường thân kiện thể do Hoa Đà sáng tạo, tên là Ngũ Trảo cầm Hí, mô phỏng theo hành động của các loài động vật trong tự nhiên mà diễn luyện. Hẳn đây cũng là cội nguồn của môn Hình Ý Quyền và Bát Quái Chưởng.