Ánh trăng nhô cao, bầu trời đầy sao, thiên địa rộng mênh mông âm trầm bất định, ngay trên sườn núi trụi lủi cách quân doanh không xa, Dược Thiên Sầu nhìn hơn sáu mươi người đứng chỉnh tề xếp thành hàng trước mặt, ngắm nhìn hồi lâu, hắn đang suy nghĩ những người này cuối cùng còn có thể sống được bao nhiêu người. Nhưng có phấn đấu thì phải có hi sinh, đây là sự tình không thể nào tránh được.
Phù Dung ần sau lưng Dược Thiên Sầu, lặng lẽ đưa nửa đầu ra dò xét, hiếu kỳ đánh giá nhóm người này. Nàng từ việc đoàn người dán mặt đất rất nhanh bay tới, mà lại không dựa vào vật gì để phi hành, liền hiểu ra, tu vi những người này đều đạt tới cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ. Khiến nàng hiếu kỳ nhất chính là, đám cao thủ này phảng phất như rất cung kính đối với Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu mở tay Phù Dung, đi tới trước mặt cổ Thanh Vân, cười nói:
"Ta vẫn rất thưởng thức ngươi. Vậy nên mới cho ngươi cơ hội, hi vọng ta không có nhìn lầm người." Cổ Thanh Vân hơi khom lưng, cũng không nói thêm gì. Dược Thiên Sầu đấm nhẹ một quyền vào ngực hắn, than thở:
"Nỗ lực, phấn đấu. Chung quy sẽ có một ngày ngươi phát hiện, cơ hội ta đưa cho ngươi còn lớn hơn Phù Tiên Đảo đưa cho ngươi." Nói xong hướng mọi người phất phất tay:
"Đi thôi!" Xoay người trở về, hắn dắt Phù Dung đi lên sườn núi. Hồng Thất ở phía sau hô lên:
"Sư phụ." Rồi lại chạy tới, không biết muốn nói cái gì.
Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu lại nói:
"Những gì phải nói đã nói qua với các ngươi rồi, ngươi đã không còn là tiểu hài tử, nên tự mình làm đi!" Trương Bằng lắc mình chắn ngay trung gian, đưa tay ngăn cản nói:
"Sư huynh, thỉnh quay vê!" Tuy rằng tuổi tác hắn lớn hơn Hồng Thất nhiều lần, nhưng bái sư muộn hơn, vì vậy vẫn phải gọi một tiếng sư huynh.
Hồng Thất bất đắc dĩ dừng lại, xoay người nhìn cổ Thanh Vân, gật đầu, đều tự quát khẽ:
"Đi." Một đám người phân ra hai đường, theo hai phương hướng dán sát mặt đất mà rất nhanh bay đi. Bởi khu biên cảnh có người của tu chân giới tọa trấn, nên bọn hắn cũng không dám bay cao.
Trên sườn núi dưới ánh trăng, ba người nghỉ chân quan sát, thẳng đến khi tất cả mọi người biến mất trong bóng đêm, Dược Thiên Sầu mới thở dài nói:
"Chúng ta trở lại thôi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xuất phát." Nói là nghỉ ngơi, nhưng Dược Thiên Sầu làm sao cũng không ngủ được. Thạch Văn Quảng chọn cho bọn hắn một địa phương hoàn toàn biệt lập, bên ngoài còn dùng hàng rào vây quanh, Dược Thiên Sầu đứng bên trong hàng rào điên cuồng tu luyện cầm Hí không ngừng nghỉ, giống như đã hoàn toàn quên đi tất cả.
Hắn không nghỉ ngơi, Phù Dung cũng không cách nào nghỉ ngơi, bèn dời một chiếc ghế ngồi dưới trướng bồng, hai tay chống cằm, hiếu kỳ nhìn hắn.
Trương Bằng vốn đang canh giữ ở bên ngoài trướng bồng, chủ động thủ vệ cho sư phụ. Lúc này hắn cũng đang trầm mặc không hé răng nhìn từng cử động của sư phụ, ở trong trí nhớ của hắn, ngày xưa sư phụ chỉ dùng một ngón tay liền có thể đánh bại hắn, phần bản lĩnh kia cho đến nay hắn chưa thấy qua có người thứ hai có thể làm được, vẫn làm cho hắn phải kính phục không thôi. Cho nên hắn tin tưởng hiện tại sư phụ tu luyện tuyệt đối cũng không phải là thứ giản đơn, cho nên nhìn rất tỉ mỉ.
Ánh trăng chiểu sáng, Dược Thiên Sầu ở bên trong hàng rào tu luyện một hồi, cảm giác buồn bực ở trong lòng cũng tiêu tán lạ lùng, thiên địa đột nhiên như trống rỗng không cản trở, tâm tình phẳng lặng như nước, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh diễn luyện của Cầm Hí không ngừng xẹt qua. Động tác luyện tập càng lúc càng phát ra lưu sướng, dần dần, lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, động tác từ từ hình thành nên một loại quy luật tràn đầy mỹ cảm.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tìm được sự vui vẻ sung sướng khi nhễ nhãi mồ hôi luyện tập Cầm Hí. Hắn vung cánh tay lên, phảng phất nhU Minh chính là chim diều đang bay trên thiên không, tìm kiếm con mồi. Thu cánh tay lại, phảng phất mình giống như con bọ ngựa đang rình bắt ve, loại cảm giác này thực sự là tuyệt không thể tả nổi!
Ngồi trên ghế, Phù Dung chỉ là cảm thấy động tác của hắn càng ngày càng đẹp đẽ.
Mà thần tình Trương Bằng thì dần dần ngưng trọng lại, trong ánh mắt nảy ra sự đăm chiêu, cũng nói rõ hắn tựa hồ nhìn ra được điều gì đó, dần dần có tia kinh ngạc, đôi mắt không chóp ngưng thần quan sát, dường như chỉ sợ bỏ qua bất luận một chi tiết nào.
Thẳng đến khi tia nắng ban mai sơ hiện, thanh âm chiến mã hí vang hỗn độn bên ngoài, Dược Thiên Sầu mới từ trong thế giới riêng tư tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân sảng khoái không gì sánh được, cả người cũng thần thanh khí sảng. Sau khi trở lại trướng bồng, cởi bỏ y phục dính mồ hôi, vận chuyển Thủy quyết, một dòng nước trong xanh bao bọc lấy hắn tẩy rửa.
Đại trơng đế quốc...
Là một quốc giạ, diện tích bất quá chỉ khoảng một phần mười của Hoa Hạ, trước đây cũng là một trong những quốc gia trường kỳ giao chiến với Hoa Hạ đế quốc. Đô thành đế quốc gọi là Đại trơng thành, mặc dù so ra còn kém hơn kinh thành Hoa Hạ, nhưng cũng rất phồn hoa, dù sao cũng là thủ phủ đứng đầu của một quốc gia.
Trên con đường chủ đạo phồn hoa nhất đế đô, có một khách sạn tên là Nghiễm Nghênh khách sạn, ở trong Đại trơng thành mà nói, nó cũng không tính là khách sạn lớn, cũng may giá cả vừa phải, nên sinh ý xem như thịnh vượng. Hôm nay có vài lượt khách nhân bỏ đi, đều là mất hứng mà đi, không vì nguyên nhân gì khác, lý do là có người đã bao hết toàn bộ khách sạn rồi.
Hậu viện khách sạn quét tước sạch sẽ, dọn trống cho một nhóm khách nhân đột nhiên vào ở, nhóm khách nhân không phải người khác, chính là ba người Dược Thiên Sầu. Khách sạn nhìn như bình thường, nhưng bối cảnh cũng không giản đơn. Chính là một điểm liên lạc mà Thạch Văn Quảng xếp vào ẩn núp trường kỳ tại nơi này.
Lão bản khách sạn họ Tang, đã sớm nhận được tin tức từ bên Thạch Văn Quảng truyền đến, chỉ là không nghĩ tới nơi này vừa nhận được tin tức này, người đã không chút tiếng động tới rồi. Quả thực khiến cho người ta không sao tưởng tượng nổi, nhưng hắn biết, có một số việc không tới phiên hắn hỏi han, chỉ để ý phối họp cho tốt là được.
Ba người Dược Thiên Sầu đeo mặt nạ da người, đã hoàn toàn biển hóa dung mạo. Dược Thiên Sầu đã sớm biến thành một công tử ca suất khí tuấn dật, cũng thật khó cho Thạch Văn Quảng, không biết hắn từ địa phương nào tìm được một chiếc quạt đưa cho Dược Thiên Sầu, còn Phù Dung thì tương đối thảm, nàng biến thành một nữ nhân có sắc mặt trắng bệch, khiến cho nhìn qua giống như bị bệnh đã lâu, hình dạng cũng thật bình thường, hoàn toàn che giấu đi dung nhan diễm lệ của nàng.
Lúc này trong căn phòng nơi hậu viện, trên chiếc bàn lớn được đặt chiếc rương đựng đầy ngọc điệp, Dược Thiên Sầu phe phẩy một cây quạt, hình dạng rất tự kỷ. Hắn xuất ra một ngọc bài rót thần thức vào kiểm tra, liền đọc ra tên một quốc gia, Phù Dung ngồi cạnh bàn cầm bút đánh dấu tên quốc gia tương ứng trên bản đồ da trâu.
"Bích Uyển quốc." Dược Thiên Sầu vừa đọc ra tên này liền sửng sốt, nhớ tới quốc gia kia Tử Y có nhắc qua, ra vẻ thiên hạ đệ nhị cao thủ Văn Lan Phong đang ở tại quốc gia này. Hắn không khỏi tinh tế nhìn kỹ một chút, lúc này mới phát hiện, Văn Lan Phong không ngờ thuộc hoàng tộc, hoàng thất Bích Uyển quốc thuộc họ Văn, vì vậy đem tinh huống đại khái của Văn thị hoàng tộc xem lướt qua sau đó yên lặng ghi tạc vào trong lòng.
Khi hắn báo tên Đại trơng quốc cũng lại nhìn kỹ thêm một lần, dù sao hiện tại bản thân đang ở đế đô Đại trơng quốc, nhiều ít phải tìm hiểu một chút mới được. Phù Dung đã đánh dấu xong, thấy Dược Thiên Sầu đang ngưng thần nhìn kỹ, cũng không quấy rối, cắn đầu bút lẳng lặng chờ.
"Đại trơng quốc hoàng tộc họ Triệu." Dược Thiên Sầu nói thầm vài tiếng, buông xuống, lại lấy ra ngọc bài báo tiếp. Đến qua giờ ngọ, hai người rốt cục đem toàn bộ ngọc điệp đều kiểm tra qua một lần, song song trong đầu Dược Thiên Sầu cũng chứa đựng không ít tin tức.
Thu thập ngọc điệp bỏ vào trong rương xong, Dược Thiên Sầu hỏi:
"Nhìn xem còn quốc gia nào chưa đánh dấu?" "Ân!" Phù Dung vui vẻ ôm bản đồ da trâu kiểm tra, rất dễ dàng tìm tới hai quốc gia trong bản đồ nói:
"Hoa Hạ đế quốc và Đồ An đế quốc." Dược Thiên Sầu nghiêng đầu qua nhìn. Hoa Hạ đế quốc bài đệ nhất, bài đệ nhị chính là Đồ An đế quốc. Đây là danh sách thứ tự của các quốc gia, vốn là dựa theo diện tích quốc thổ mà bài danh, nói như thế, Đồ An để quốc là đế quốc có diện tích lớn nhất trong số các quốc gia ngoại bang. Ngón tay Dược Thiên Sầu gõ nhịp lên tên của Đồ An đế quốc, hắc hắc cười lạnh nói:
"Tìm nửa ngày, nguyên lai chính là ngươi." Phù Dung quay đầu nhìn hắn, không biết vì sao hắn muốn tìm Đồ An đế quốc. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người nói:
"Đã gần đến buổi trưa, không biết mấy vị quý khách muốn dùng món gì, xin nói cho tại hạ, tại hạ có thể sớm đi chuẩn bị." "Là Tang lão bản sao?" Dược Thiên Sầu thu hồi bản đồ da trâu trên bàn, ném vào túi trữ vật, đi đến mở cửa phòng. Thấy Trương Bằng đang canh giữ ngoài phòng, ngăn cản Tang lão bản. Khổ người Trương Bằng vốn cao lớn, vừa cản lại đã chặn toàn bộ cánh cửa. Thấy sư phụ đi ra, liền bước nhanh sang một bên.
Dược Thiên Sầu nhẹ phe phẩy cây quạt, nhìn trung niên nhân dáng dấp hòa ái dễ gần trước mắt, thấy thế nào đều là dáng dấp của người làm ăn, ai có thể nghĩ đến đây cũng là một tên gián điệp. Dược Thiên Sầu cười cười, trong ánh mắt lộ ra ý tứ thầm tra, ngẫu nhiên lộ ra tinh mang âm sâm bức người, một cỗ khí thế thượng vị giả như ẩn như hiện, có loại vị đạo xem mạng người như là rơm cỏ, phàm nhân trong mắt hắn xác thực không tính là cái gì.
Tang lão bản bị hắn nhìn đến lạnh cả người, thầm nghĩ, bất hảo! Người này cũng không biết là ai, vừa nhìn đã biết là nhân vật thân kinh chiến trường, hơn nữa còn là nhân vật nắm quyền chủ đạo.
Đừng xem hắn chỉ là một tiểu lão bản bình thường, nhưng đã trải qua nhân sinh bách thái, luận ánh mắt xem người, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được. Đồng dạng hắn cũng biết địa vị người này không phải tầm thường, bằng không cũng sẽ không đến mức hắn vừa nhận được mật lệnh truyền tới cực nhanh, hơn nữa trên mật lệnh còn có đại ấn do đại tướng quân đích thân đóng dấu.
"Tiên sinh!" Tang lão bản cúi đầu khom lưng cười cười, lập tức cấp tốc đưa mắt nhìn Trương Bằng, từ thể trạng cường tráng của hắn, cùng vết chai trên hai tay, còn có ánh mắt đã quen nhìn thấy sinh từ, chỉ sợ người này cũng xuất thân từ quân lữ.
"Ăn thứ gì, ngươi tùy tiện làm là được." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười thu cây quạt, chỉ chỉ trong viện, nói:
"Đặt ở đây. Ta cùng Tang lão bản uống mấy chén, thuận tiện hỏi Tang lão bản chút sự tình." "Không dám, không dám, tiên sinh có chuyện xin cứ hỏi." Tang lão bản cung kính cười nói.
"Hừ!" Trương Bằng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng:
"Lời dặn của tiên sinh, ngươi nghe theo là được, không nên nhiều lời vô ích như vậy." "Trương Bằng, không được vô lễ." Dược Thiên Sầu trách mắng.
Trương Bằng hơi xuôi tay, không nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tang lão bản. Lúc này Tang lão bản gật đầu nói:
"Tốt, vậy nghe theo tiên sinh nói. Ta đi chuần bị." Nói xong xoay người bước nhanh đi.
Nguồn: http://truyenyy.com Dược Thiên Sầu nhìn theo hắn rời đi, đang muốn xoay người vào phòng, lại đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm khắc khẩu, lập tức nghe được thanh âm đập vỡ đồ đạc. Còn có thanh âm khuyên bảo của Tang lão bản, không khỏi giậm chân nhíu mày, Trương Bằng khom người nói:
"Tiên sinh, ta đi nhìn." Trước khi đến, bọn họ cũng đã thương lượng xong, đổi cách gọi sư phụ thành tiên sinh.
Không cần hắn đi xem, cánh cửa hình cung bên trong viện đã xông vào hơn mười hắc y gia nô đeo đao bưu hãn, phía sau đi theo một vị công tử ca tuấn tú áo trắng, trong tay cũng phe phẩy một cây quạt trắng. Dược Thiên Sầu và hắn nhìn thấy nhau, đều hơi sừng sốt, đều vô thức nhìn lại cây quạt trong tay mình...