Tinh Thần Châu Chương 462: Giảo giảo dung nhan

Văn Lan Phong đối với Bích Uyển quốc vốn có ý nghĩa như bào bối. Đó là quốc hộ thần khí, trấn quốc! Nhưng bản thân Văn Lan Phong đã sớm không nhúng tay vào tục sự, nhưng chỉ cần Văn Lan Phong không chết, Bích Uyển quốc sẽ vĩnh viễn không suy, đây là chuyện thiên chân vạn xác.
 
n nhân cứu mạng của trấn quốc lão tổ tông bị chính con cháU Minh khi nhục, lại còn là vị cao thủ Hóa Thần trung kỳ, lời này mang về, quả thực là muốn mạng người a! Chỉ sợ cho dù là đương kim hoàng đế bệ hạ, cũng rất khó bảo trụ tiểu công chúa không có việc gì. Trung niên nhân bi ai quay đầu nhìn lại bạch y công tử.
 
Chuyện kinh khủng nhất, chính là vị Lộng Trúc tiên sinh này còn đòi lão tổ tông đích thân đến Nam Hải thỉnh tội, đây.., đây.., đừng nói là hắn không thấy được lão tổ tông, dù là trong toàn bộ hoàng tộc, lại có ai dám quấy rối lão tổ tông tĩnh tu chứ?

 
Lui một bước, cho dù có người có thể gặp được lão tổ tông, thì ai dám vừa gặp mặt lão tồ tông đã bảo lão nhân gia đi ra ngoài tìm người ta nhận lỗi? Toàn bộ Bích Uyển quốc cũng tìm không ra người có lá gan lớn như vậy!
 
Thế nhưng nếu không làm như vậy, Lộng Trúc tiên sinh ở trước mắt liền muốn đi phá hủy hoàng cung Bích Uyển quốc, Bích Uyển quốc ngoại trừ lão tổ tông còn ai có thể ngăn trở Lộng Trúc tiên sinh danh chấn tu chân giới đây? Nếu bởi vậy mà kinh động lão tổ tông, hậu quả thiết tưởng càng không chịu nổi.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, đều chỉ là con đường chết. Gương mặt trung niên nhân như tro nguội, sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người ngây ra như phỗng đứng yên bất động.
 
"Phách thúc, hắn là ai vậy?" Bạch y công tử nơm nớp lo sợ đi tới, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu cần cần thận thận hỏi.
 
Hắc hắc! Hù chết ngươi, dám nói lão tử dung tục! Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn nàng, cây quạt lớn trong tay phe phẩy thật chói mắt, rất có phong phạm của một vị cao nhân.
 
"Im miệng! Quỳ xuống!" Trung niên nhân nhìn bạch y công tử quát một tiếng, lập tức tự mình dẫn đầu hướng Dược Thiên Sầu quỳ xuống, mang theo giọng nói cầu xin: "Còn thỉnh tiên sinh xem ở mặt mũi lão tổ tông nhà ta, tha mạng cho chúng ta, vãn bối vô cùng cảm kích."
 
Bạch y công tử thấy trung niên nhân không ngờ lại quỳ xuống, trên mặt lộ ra thần tinh khó có thể tin, ngẩn người, cũng liền đi theo quỳ xuống, hai người vừa quỳ, hơn mười tên hộ vệ phía sau làm sao còn dám đứng, "hoa" một tiếng toàn bộ đều quỳ xuống.
 
Tang lão bản lại càng khiếp sợ, hiện tại hắn cũng đã nhìn ra, đám người này là hoàng tộc Bích Uyển quốc không thể nghi ngờ rồi, vị công tử nữ cài nam trang kia có lẽ chính là công chúa Bích Uyển quốc. Hôm nay chỉ bởi vì mấy câu nói của vị tiên sinh kia, không ngờ phải quỳ xuống thỉnh tội?
 
Nam Hải Tử Trúc Lâm? Đó rốt cục là địa phương nào? Trong lòng Tang lão bản phỏng đoán, ra vẻ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua địa phương như thế.
 
Trương Bằng lại càng bội phục sư phụ, sư phụ quả nhiên là nhân vật thâm bất khả trắc, trong lòng càng sùng bái đến nỗi rối tinh rối mù.
 
Nguyên bản Phù Dung cho rằng sẽ phát sinh chuyện bất hảo, nàng khẩn trương đứng ngay phía sau cửa, nhìn thấy trường hợp như vậy cũng kinh ngạc vô cùng. Nàng không nghĩ tới sau khi Dược Thiên Sầu rời khỏi Phù Tiên Đảo, lại có năng lực lớn như vậy, nói mấy câu liền khiến một đám người phải quỳ xuống. Đồng thời cũng thấy an lòng không ít, vì vậy cắn môi nhẹ nhàng ra đứng phía ở sau Dược Thiên Sầu.
 
"Đây là ý tứ gì?" Dược Thiên Sầu phe phẩy cây quạt đạm nhiên nói: "Ta chưa nói muốn lấy mạng các ngươi. Mau nhanh đứng lên, miễn cho bị người thấy được, nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ." Nhưng trong lòng hắn đang nói thầm, không nghĩ tới ở bên ngoài Lộng Trúc lão soái ca hỗn đến nổi tiếng như vậy, xem ra có thể lợi dụng thật nhiều rồi, ai kêu ngươi luôn khi dễ lão tử!
 
"Vãn bối Văn Phách, đã sớm nghe nói qua tiên sinh thích du hí hồng trần, không nghĩ tới hôm nay lại xúc phạm tiên sinh." Trung niên nhân vừa nói vừa liên tục dập đầu: "Vốn nên trở lại lĩnh tội, nhưng không dám quấy nhiễu sự thanh tu của lão tổ tông,
 
Xin thỉnh tiền bối thương tình chúng ta không biết rõ nội tình, xin bỏ qua dùm việc này cho!"

 
Hắn cũng đang cắn răng với bất cứ giá nào, thay vì trở lại lĩnh tội chết, còn không bằng tráng lá gan cầu thử xem sao, nói không chừng còn có thể xoay chuyển được tình huống.
 
Chính họp ý tạ, thật nháo cho Văn Lan Phong đi ra, chỉ sợ khó có thể xong việc! Dược Thiên Sầu cau mày, quay đầu lại nhìn về phía Phù Dung, nhẹ giọng hỏi: "Có phải kinh nhiễu nàng không? Nàng nói nên làm sao bây giờ?"
 
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên trên vẻ mặt có vẻ bệnh hoạn của Phù Dung, không nghĩ tới cuối cùng quyền quyết định lại nằm trên người nữ tử không có gì nổi bật này, thần sắc ánh mắt Văn Phách lộ ra vẻ khẩn cầu nhìn nàng.
 
Không ngoài Dược Thiên Sầu sở liệu, Phù Dung nhẹ dạ, không làm nổi chuyện ác, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn nói: "Coi như xong đi!"
 
Một đám người đang quỳ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Dược Thiên Sầu khép lại cây quạt, trầm giọng nói: "Việc này ta có thể bỏ qua, có thể xem như chưa từng phát sinh. Nhưng các ngươi ỷ thế hiếp người đập phá đồ vật trong khách sạn, mà khách sạn này cũng nguyên nhân vì ta nên không công gặp tổn thất, phạt các ngươi trọng trọng bồi thường, các ngươi có phục hay không?"
 
"Phục phục phục!" Văn Cách nhanh nhẹn đứng dậy, đi tới trước mặt Tang lão bản, chắp tay nhận lỗi: "Thật không phải, chẳng hay những vật đánh hư quy ra tiền là bao nhiêu? Ta nguyện ra gấp đôi đền bù bồi tội."
 
Tang lão bản không nói gì, bất quá chỉ đánh nát mấy cái chén, xác thực không trị giá bao nhiêu tiền, không khỏi đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu. Lúc này Dược Thiên Sầu không chút khách khí nói: "Nếu ta đã mở miệng công đạo, tổng cộng một ngàn lượng hoàng kim."
 
"Ách." Văn Phách sửng sốt, lập tức liên tục gật đầu nói: "Giá trị giá trị giá trị, tiên sinh miệng vàng lời ngọc, một vạn lượng hoàng kim cũng đáng!"
 
Hắn liền nhanh tay lấy ra túi trữ vật, thần thức rót vào kiềm tra, nhưng phát hiện thiếu. Vì vậy gọi bọn thị vệ gom tiền, kết quả phát hiện vẫn thiếu, cuối cùng đành để vị công tử ca kia giao luôn túi tiền của mình.
 
Đông thấy tây thiếu, cuối cùng vẻ mặt Văn Phách đau khổ đáp: "Tiên sinh chờ, ở đây chỉ có hơn tám trăm lượng hoàng kim, ta sẽ về sứ quán mang thêm tới."
 
"Mà thôi, nếu còn dây dưa với các ngươi, thì có vẻ ta là người tính toán chi li." Dược Thiên Sầu vung quạt ngắt lời nói, sau đó nhìn Trương Bằng chỉ chỉ túi trữ vật trong tay, Trương Bằng đi qua ôm túi trữ vật trong tay.
 
"Tạ ơn tiên sinh!" Văn Phách hành lễ nói, việc này cứ như vậy mà chấm dứt, trái tim treo cao cũng buông lỏng xuống, rốt cục đã gặp may mắn trong sự bất hạnh rồi.
 
"Đừng quỳ nữa, đều đi thôi! Chẳng lẽ còn muốn ta mời các ngươi ăn cơm sao?" Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tinh nói.
 
Một đám người nhanh chóng đứng lên, bạch y công tử bậm đôi môi anh đào, vẻ mặt ủy khuất yên lặng khom người thối lui. Văn Phách đang muốn cáo từ, đã thấy cây quạt trong tay Dược Thiên Sầu điểm vào công tử ca, nói: "Ngươi nữ cải nam trang tên là gì?"
 
"Văn Thanh!" Bạch y công tử ca cắn mồi không tình nguyện trả lời. Văn Phách thầm nghĩ không xong, hiện tại đã đến lúc nào rồi, ngươi còn bày tư thế công chúa của ngươi, cũng không nhìn đối diện chính là người nào, coi như là phụ hoàng của ngươi cũng không thể trêu vào a!
 
Quả nhiên, Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng gõ cây quạt trong tay, ôn hòa hỏi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ đối với quyết định của ta rất có ý kiến a! Nếu như không phục, không ngại hiện tại nói ra, ta ghét nhất là bị người khác mắng sau lưng."
 
"Văn Thanh không dám." Lúc này bạch y công tử đã hoàn toàn khôi phục giọng nữ, trong miệng nói không dám nhưng vẻ ủy khuất trong ngữ khí mặc cho ai cũng đều nghe được.
 
Dược Thiên Sầu gõ nhẹ cây quạt, ánh mắt rơi xuống ki
 
MÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊt
 
Chậm rãi đi qua. Văn Phách cả kinh, chắp tay nói: "Tiên sinh."
 
Vừa nói ra miệng, liền bị Dược Thiên Sầu trừng mắt thu trở về. Dược Thiên Sầu đi tới trước mặt Văn Thanh đang cúi đầu không nói, vươn cây quạt, nhẹ nhàng đẩy cằm nàng lên, quan sát dung nhan tức giận nhưng không dám nói, bảo: "Coi như là một mỹ nữ, vì sao lại thích cải nam trang, buông mái tóc xuống để cho ta xem thử cái nào."
 
Trương Bằng sửng sốt, Tang lão bản sửng sốt, Văn Phách sửng sốt, đám hộ vệ nhìn nhau, trong lòng toát ra một ý niệm, lẽ nào hắn coi trọng Văn Thanh? Con mắt Phù Dung cũng nháy nháy, không biết hắn muốn làm gì mình?
 
Gương mặt Văn Thanh đỏ bừng, môi đã sập cắn nát, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, nàng đường đường là công chúa của một quốc gia, lúc nào từng gặp qua sự vũ nhục như thế này, mà lại ngay trước mắt công chúng. Nàng không biết là Dược Thiên Sầu đang muốn làm giảm bớt đi ngạo khí của nàng.
 
Cây quạt lại nâng chiếc cằm lên cao, Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ? Ngươi không tự làm ta sẽ bảo hắn làm. Nếu hắn làm, ta sẽ đem ngươi giao cho hắn làm ấm giường đó." Cây quạt buông khỏi cằm nàng, nhưng lại chỉ về hướng Trương Bằng.
 
"Tạ ơn tiên sinh!" Trương Bằng chắp tay hành lễ, đi nhanh tới. Thật đúng là không nhìn ra, người này cũng rất thích hài hước.
 
Lúc này vẻ mặt Văn Thanh kinh khủng la lớn: "Ta làm!" Liền nhanh tay mở kim cô xuống, căm giận ném lên mặt đất.
 
Nhưng vật vừa bay khỏi tay, Dược Thiên Sầu thật giống như đoán được nàng sẽ làm như vậy, cây quạt trong tay vừa đưa qua, điểm tới, kim cô quay trở về, Trương Bằng thuận tay chộp lấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Tục ngữ nói người trong nghề vừa nhìn đã hiểu. Cây quạt của Dược Thiên Sầu vừa lơ đãng đưa ra, trông thì dường như ai cũng có thể làm được, nhưng điều khó khăn là phải đúng lúc, phảng phất như Văn Thanh đang phối hợp cùng hắn, cố ý đem kim cô ném lên trên cây quạt của hắn.
 
Toàn bộ con ngươi của đám hộ vệ co rụt lại, ở trong lòng tán thán, thân thủ thật là lợi hại!
 
Văn Phách âm thầm khiếp sợ, không hổ là cao thủ Hóa Thần kỳ, tùy tiện bộc lộ tài nàng liền đạt được cảnh giới liệu được tiên cơ kẻ địch. Trương Bằng cũng thản nhiên, thân thủ sư phụ còn cần phải nói sao?
 
Kỳ thực trong lòng Dược Thiên Sầu cũng ngần ra, vừa rồi bất quá chỉ là một hành động trong vô thức mà thôi, thân thể cũng không hề động, nhưng cánh tay và cây quạt như tùy ý đưa tới, không nghĩ qua lại đúng lúc đến như vậy, dùng câu xảo diệu hoành phong để hình dung cũng không quá phận cho lắm.
 
Chính hắn cũng không biết vừa rồi sao mình làm được như thế. Nhưng nghĩ lại, hắn nghĩ tới khi Tất Trường Xuân giảng giải về cầm Hí cho mình, trong lòng chợt mừng như điên, Tất lão đầu quả nhiên đã không gạt ta.
 
Văn Thanh tóc tai bù xù đứng nơi đó, trong nháy mắt công tử ca tuấn tú đã thay đổi hình tượng. Nhất là trong viền mắt, giọt nước mắt đảo quanh, cố gắng kiềm nén lệ châu. Dược Thiên Sầu giờ quạt lên vén mái tóc mất trật tự của nàng sang hai bên.
 
Cố yêu dung nhan, hai phiến má hồng trắng nộn, rưng rưng trớt át, thực sự làm ta thấy thương cảm a! Xác thực là một đại mỹ nhân.
 
"Được rồi, các ngươi có thể đi." Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói, cây quạt gõ nhẹ lên trán Văn Thanh nói.
 
"Tạ ơn tiên sinh." Văn Phách xấu hổ hành lễ nói. Lập tức nhìn Văn Thanh trách mắng: "Thanh nhi, còn không tạ ơn tiên sinh." Hắn thật sự là sợ sẽ gặp thêm phiền phức.
 
"Tạ ơn.., tạ ơn.., tạ ơn tiên sinh!" Văn Thanh nghẹn đầy ủy khuất, vừa nói xong bật người òa khóc xoay người bỏ chạy, những người khác cũng nhanh chân khom người rời đi, nhanh chóng đuổi theo nàng.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-462/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận