Tinh Thần Châu Chương 540: Lạc thủ phán quan

"Ô ồ..." Tiếng tiêu khởi lên, từ từ phiêu đãng trên bầu trời đêm, cũng không còn gợn lên vẻ cô độc.
 
Tiếng tiêu du dương giòn lãng, quấn quýt vào trong tiếng đàn hào sảng. Trong phóng đãng hòa lẫn dư âm ôn nhu làm bạn, làm cho ca khúc càng trở nên dịu dàng hào hùng, đem vận vị của "giang sơn tiếu, yên vũ diêu" phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn.
 
Gió đêm tựa hồ cũng chợt kích động lên, vù vù thổi tới nơi đây, thổi trúng quần áo mọi người tung bay tán loạn, đôi đôi lửa trại chớp động, cầm tiêu hợp tấu quả nhiên thiên y vô phùng (không một kẽ hở), thật khó có được bao lần được nghe trong nhân gian.
 
Yên Lam sáu nàng bị gió thổi mái tóc dài tung bay như tơ vũ, nhưng vẫn nhìn Dược Thiên Sầu không chớp mắt, phảng phất như tiếng tiêu triền miên cũng từ dưới mười ngón tay lướt trên dây đàn của hắn phát sinh ra. Mọi người không hề nghĩ ngợi người thổi tiêu lại là người khác, bởi vì tiếng tiêu tìm kiếm điểm phù hợp để xen vào, người chìm đắm trong đó chỉ cảm thấy cầm khúc càng thêm tuyệt vời trữ tình.

 
Dược Thiên Sầu lại phát hiện, miệng ngừng hát, mười ngón tay liên tục bắn ra cầm khúc phối hợp cùng tiếng hát vang của mọi người. Hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử che mặt ngồi trong đình, gió đêm thổi tới làm nổi bật dáng người lả lướt của thần bí nữ tử.
 
Lụa mỏng xanh che mặt tà tà thổi bay, dù chưa bại lộ hình dáng, nhưng vùng cằm trơn bóng quang khiết như trứng kia cũng đã lộ ra phân nửa.
 
Dược Thiên Sầu nhìn nàng chằm chằm, lại không biết đôi mắt kia cũng đang nhìn hắn. Tay gảy đàn, môi thổi tiêu, phối hợp vô cùng ăn ỷ, hai người phảng phất tâm linh tương thông, quay chung quanh thủ từ khúc tâm ý tương thông, không cần phải nói. Chút tình tố tri kỷ ở trong ánh mắt hai người lặng lẽ nổi lên.
 
Chỉ sợ trong số những tán tu ở đây, Phương mình là người duy nhất không chìm đắm trong đó, hắn hoảng hốt, vừa nghe được tiếng tiêu, lập tức liền thanh tỉnh. Hiện tại nhìn thấy nữ tử thần bí không ngờ đang cùng Ngưu Hữu Đức cầm tiêu hợp tấu, nói không đố kỵ thì là giả, nhưng đố kỵ thì thế nào, cũng chỉ có thể đặt trong lòng.
 
Ánh mắt Phương mình rơi lên trên người bốn vị huynh đệ đang cao giọng ca xướng, thần tình do dự bất định, lập tức liền hiện lên một tia quyết biệt ngoan sắc. Bước chân nhẹ lui, chậm rãi thối lui ra ngoài, biên độ động tác không dám quá lớn, muốn nhân cơ hội mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần mà rời đi.
 
Đây không phải hắn không muốn gọi bốn vị huynh đệ cùng nhau đi, nhưng là vì sợ kinh động những người khác, đến lúc đó chính hắn cũng không thoát được thânẵ Bởi vì Ngưu Hữu Đức đã cho hắn cơ hội cuối cùng nhưng đã bị hắn buông tha. Tu chân giới vì giữ mạng mà vứt bỏ người đồng hành cũng không phải chỉ có hắn, nhưng hắn đã đi chậm một chút, nếu như nhân cơ hội Dược Thiên Sầu còn đang chìm đắm trong đàn hát mà rời đi, chỉ sợ thật đúng là cho hắn chạy thoát. Nhưng hiện tại Dược Thiên Sầu đã thanh tỉnh, bằng tu vi của hắn, Phương mình thế nào khả năng chạy mất dưới mí mắt hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
 
Khóe mắt Dược Thiên Sầu đảo quạ, đã thấy được thân hình Phương mình đang dần dần rời khỏi, hai mắt hơi khép lại, khóe miệng nổi lên vẻ cười nhạt. Chuyện bỉ ổi tuy rằng hắn cũng từng làm qua, nhưng chuyện vứt bỏ huynh đệ thật đúng là chưa từng chơi đùa qua.
 
"Cạc cạc cạc..." Tiếng đàn vang lên một trận táo bạo, đem mọi người còn đang hát vang càng hoảng sợ, giật mình tỉnh giấc, đều nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Tiếng tiêu uyển chuyển cũng ngừng lại, chỉ thấy Ngưu Hữu Đức đứng lên, ném đàn cổ vào túi trữ vật, nhìn chằm chằm một chỗ trầm giọng nói: "Phương mình, ngươi muốn chạy đi đâu?"
 
Thân hình Phương mình dừng phắt lại tại chỗ, chậm rãi xoay người lại. Làm như không có việc gì nói: "Ngưu Hữu Đức, ngươi nói lời này có ý tứ gì? Lẽ nào ta muốn đi đâu còn phải thông báo với ngươi một tiếng hay sao? Đây là Quỷ trang, không phải nhà của ngươi, ngươi có lợi hại, ở đây cũng chưa tới phiên ngươi làm chủ."
 
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, mọi người cũng không phải kẻ ngu si, kết họp chuyện trước đó với bây giờ, tự nhiên đoán được Phương mình đang
 
Muốn chạy. Bốn vị huynh đệ của hắn không nói gì chỉ nhìn hắn, thần tình trên mặt thực sự rất phức tạp.
 
"Chuyện khác ta không thể làm chủ, ta cũng lười làm chủ. Thế nhưng mạng của ngươi..." Dược Thiên Sầu đưa tay chỉ chỉ hắn, hờ hững nói: "Ta đã cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhưng ngươi không lấy. Khi ta bắt đầu đàn từ khúc, mạng của ngươi đã không còn thuộc về chính mình."
 
Phương mình đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, con kiến hôi còn sống tạm bợ, huống chi là người. Hắn thở phấp phồng nói: "Ngưu Hữu Đức, ai có thể chứng minh từ khúc ngươi đàn hát nhất định là do Dược Thiên Sầu sáng tác."
 
Ý tứ trong lời nói, tất cả mọi người hiểu được, nhưng cũng nghe ra ý tứ đổ thừa cãi bướng, ít nhất lúc này mọi người đều cho rằng từ khúc chính là kiệt tác của Dược Thiên Sầu.
 
"Đã sớm đoán được ngươi ngoại trừ là một tên lừa đảo còn là một tên vô lại." Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói: "Ngưu Hữu Đức ta ngoại trừ lấy đức thu phục người, còn thích làm một lạt thủ phán quan, người như ngươi chết còn chưa đủ, ta phán ngươi tử hình!"
 
"Ngươi muốn làm gì?" Phương mình kinh hãi. Nguyên tưởng rằng đối phương ở tại Quỷ trang cũng sẽ có cố kỵ, còn chuẩn bị dùng miệng lưỡi chối cãi, nhưng nhìn hình dạng của Ngưu Hữu Đức, ra vẻ muốn làm cứng rắn. Vì vậy vừa di động về phía Kháo Sơn đình, vừa nói: "Đây là Quý trang, không tới phiên ngươi dính vào...
 
Ánh mắt hắn nhìn về phía lão giả cụt tay cầu cứu. Hắn cũng biết, tu vi đối phương cao hơn mình, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể hi vọng vị lão giả cụt tay trấn thủ Quý trang ra tay.
 
"
Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, thân hình "sưu" khẽ động, chân chạm nhẹ lên cỏ trượt tới, nhiễu qua đoàn người ngồi quanh lửa trại, trực tiếp bức về hướng Phương mình.
 
Trong tiếng xôn xao cả kinh của mọi người, Phương mình phóng xuất ra một thanh phi kiếm, nhảy lên bay vọt về hướng Kháo Sơn đình. Cơ hội duy nhất nằm ở chỗ này, không chạy về đó còn chạy đi đâu.
 
Nhưng tốc độ Nguyên Anh sơ kỳ của hắn thế nào khả năng nhanh hơn Dược Thiên Sầu. Trong khoảnh khắc, tiếng xé gió phía sau tới gần, Phương mình sợ đến hồn phi phách tán cả kinh kêu lên: "Tiền bối cứu mạng, tiền bối cứu ta! Cô nương cứu ta...
 
Tiếng kêu ngừng bặt, Dược Thiên Sầu từ phía sau đánh ra một chưởng, trên người Phương mình kịch liệt toát ra một đoàn khói trắng, cấp tốc thu nhấp vào trong lòng bàn tay của Dược Thiên Sầu. Ngay sau đó lại thấy Dược Thiên Sầu phất tay đánh ra một chưởng, phốc một tiếng, Phương mình trong nháy mắt hóa thành bụi mù bay tứ tán.
 
Các tán tu cả kinh nói không ra lời. Dù nhìn còn chưa nhìn rõ được là chuyện gì xảy ra đã xuất hai chưởng! Chỉ hai chưởng không ngờ đã đánh cho một tu sĩ Nguyên Anh kỳ biến thành mây khói, dù chút tro tàn cũng không nhìn thấy, đây là pháp quyết gì, thật quá kinh khủng.
 
Mọi người không phát hiện, nhưng nữ tử che mặt và lão giả cụt tay cũng nhìn thấy rõ, Phương mình rõ ràng bị một chưởng biến thành thây khô, sau đó mới bị một chưởng đánh thành bụi phấn.
 
"Hấp tinh đại pháp." Thân thể mềm mại của nữ tử che mặt hơi chấn động, đôi môi dưới lụa mỏng xanh lầm bầm nói: "Quả nhiên là hắn."
 
Nếu như câu nói phía trước bị Dược Thiên Sầu nghe được, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, chiêu Hấp Tinh đại pháp tuy rằng không phải lần đầu tiên xuất ra, nhưng người biết tên của nó là Hấp Tinh đại pháp tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chí ít không có nữ nhân nào biết được.
 
Lão giả cụt một tay rõ ràng tận mắt nhìn thấy uy lực của một chưởng kia, con ngươi kịch liệt co rút lại, vẻ khiếp sợ trong mắt lộ rõ không thể nghi ngờ. Sau khi Phương mình bị giết chết, thanh phi kiếm vẫn lao tới Kháo Sơn đình, lão giả cụt tay liền thuấn di chắn ngay trước người nữ tử che lụa mỏng, thuận tay ngăn trở phi kiếm.
 
Thuấn di! Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn lão giả cụt tay, hắn đã vô ý gặp phải hai người không rõ lai lịch, còn đang ở không trung liền xoay mình, lập tức lao về hướng bốn huynh đệ của Phương mình.
 
Bốn người tận mắt thấy Phương mình chết thảm, còn đang cả kinh đờ rạ, đột nhiên phát hiện người nọ hướng bọn họ lao tới, sợ đến lập tức bắn người chạy trốn. Nhưng bốn người vừa nhảy lên, liền phát hiện đã bị một cỗ khí cơ bao phủ.
 
Dược Thiên Sầu lăng không xoay người, một chưởng vỗ xuống bốn người bên dưới, bốn cỗ khói trắng "sưu sưu sưu sưu" nhấp vào trong lòng bàn tay hắn. Nếu đã xuất thủ, hắn sẽ không chú ý tới tội danh lạm sát kẻ vô tội, hắn chỉ muốn chặt cỏ phải trừ tận gốc!
 
Mọi người còn đang ngẩng đầu nhìn xem, vừa nhìn thấy một chưởng kia, đột nhiên chợt nghe được tiếng rít gió phá không phóng tới. Nhìn lại, lão giả cụt tay trong đình đã xuất thủ, phi kiếm của Phương mình rơi vào trong tay hắn, vừa tuột tay liền mang theo một đạo ngân quang mỹ lệ, mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh, bắn về phía Dược Thiên Sầu đang ở trên không trung.
 
Một trận gió mạnh kèm theo phi kiếm bay đến. Những nơi đến, lửa trại tắt ngấm, người phía dưới bị trận gió mạnh lướt qua da đau rát. Xem tình hình, hai vị cao thủ sắp giao chiến, ai còn dám ngồi yên một chỗ, bị lan đến thực sự không phải chuyện đùa. Đều như chim thú chạy tứ tán, tránh né còn không kịp, muốn xem náo nhiệt cũng phải tránh xa xa một chút mới xong.
 
Dược Thiên Sầu vừa dùng một chưởng giải quyết bốn người, lập tức thấy phi kiếm lao tới, chỉ thoáng chốc đã tới trước mắt. Phi kiếm còn cách ngoài mấy thước, phong ba mạnh mẽ đã dẫn đầu kéo tới, thổi trúng hắn thiếu điều đứng không vững, tâm trạng hắn kinh hãi, tu vi lão gia hỏa này thật cao!
 
Không nói một lời, thân hình lăng không cất cao, hắn vận chuyển Kim quyết, hướng thanh phi kiếm lướt sát qua bên người vỗ xuống. "Phanh." Một tiếng vang giòn, khí lưu mạnh mẽ lôi cuốn phi kiếm, cũng không còn chịu nổi áp lực, lúc này nổ thanh một đoàn bột bạc, bay tán xung quanh!
 
Lửa trại phía dưới "oanh" một tiếng bị khí lưu làm tắt ngấm, bốn cỗ thây khô cũng biến thành bụi ngay tại chỗ.
 
Đôi mày trên lụa mỏng chợt cau lại, Dược Thiên Sầu giết Phương mình thì còn nói được, thế nhưng ngay cả bốn người này cũng không buông tha, nàng thật sự nhìn không được nữa. Nàng cả đời từ bi cứu độ, ghét nhất là lạm sát kẻ vô tội.
 
Lão giả cụt tay nhìn thấy phi kiếm bị một chưởng của đối phương vỗ thành bụi, tinh mang trong hai mắt lóe ra, một cỗ chiến ý ngang nhiên từ trong thân thể tàn tật dần dần tràn ra, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Dược Thiên Sầu.
 
Quỷ trang vốn không cho phép có người tùy tiện nháo sự, nhưng Phương mình lại chọc phải người không nên chọc, cho nên hắn không ngăn cản Ngưu Hữu Đức giết Phương mình. Nhưng sau khi Ngưu Hữu Đức giết Phương mình, quay đầu lại liền giết thêm bốn người, quả thực không hề xem người thủ hộ Quỷ trang như hắn vào trong mắt.
 
Phá hủy quy củ ở đây, tự nhiên phải xuất thủ giáo huấn. Cũng không hề nghĩ Ngưu Hữu Đức lại có thể một chưởng vỗ nát phi kiếm hắn phóng xuất, hơn nữa còn là nát bấy, tu vi này thực sự dọa người. Hắn tự tin cũng có thể dùng một chưởng vỗ vỡ phi kiếm bình thường, nhưng cũng không khả năng vỗ phi kiếm thành bụi phấn.
 
Hiện tại hắn đang hoài nghi Ngưu Hữu Đức là một vị cao thủ Hóa Thần kỳ giấu diếm thân phận, cố ý đến quấy rối. Bởi vì ngay cả hắn cũng nhìn không thấu tu vi của Ngưu Hữu Đức, như vậy tu vi của hắn có thể đoán ra. Trong lúc nhất thời chiến ý sôi trào, ai biết vừa chậm nửa bước, bên tai đột nhiên vang lên tiếng truyền âm mềm mại lại thở dài nói: "Bỏ đi, bối cảnh người này không đơn giản. Cùng Lộng Trúc cũng có quan hệ không cạn, để mặt hắn đi thôi!"
 
"Tiểu thư nhận thức người này?" Lão giả cụt tay giật mình, truyền âm trả lời: "Hắn là ai vậy?"
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-540/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận