Trên trời cao, một đạo bạch sắc hư ảnh
"hưu" một tiếng, dùng tốc độ nhanh đến mức khó tin trực tiếp bay ra khỏi lãnh thổ Địch Nhung quốc, tiến nhấp vùng trời quốc gia Tử Kinh quốc. Người này cũng không phải ai khác, chính là Băng Thành Tử. Theo sát phía sau, còn có một hư ảnh bạch sắc đang vẫy đuôi phi hành, là Quỷ Sơn linh thú của Đại Tuyết Sơn, Tuyết Giao!
Lúc này trong lòng Băng Thành Tử có thể nói đang nóng như lửa đốt, sau khi nhận được tin tức đệ tử Man Hổ bầm báo tình thế khẩn cấp, có thể nói hắn không hề có chút chậm trễ, lập tức từ Đại Tuyết Sơn xuất phát. Dù là linh thú Tuyết Giao đã bao năm chưa từng xuống Tuyết Sơn, cũng bị hắn đưa theo xuống núi.
Hắn biết rõ tình thế lúc này là như thế nào, dù cho hắn là minh hữu của Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ, chỉ sợ cũng phải trở mặt. Thế lực của Đại Tuyết Sơn nhất mạch cũng không cường đại, ngoại trừ hắn cũng chỉ có tu vi mấy đệ tử còn cao một chút. Còn có cũng chỉ là Quý Sơn linh thú Tuyết Giao, nó có thể đối kháng một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ. Chuyện tới hôm nay cũng chỉ có thể không tiếc hết thảy trả giá nghĩ cách cứu viện.
Nếu như không tận lực đi cứa Yến Truy Tinh, ma chú trên người hắn cũng sẽ không tha cho hắn. Dù có thể mặc kệ bản thân mình, nhưng hắn cũng không thể ném bỏ mấy đệ tử không để ý tới. Thân như cha con a!
Vốn bằng tu vi của Tuyết Giao, căn bản không theo nổi tốc độ của Băng Thành Tử. Thế nhưng Tuyết Giao trời sinh có thể cưỡi gió vượt sóng, có thể ngự phong, đã có thuộc tính ban sơ của loài rồng. Trời sinh tăng trưởng tốc độ!
Tuyết Giao không thể nói, nhưng nó đã mở linh trí, có thể cảm giác được sự lo lắng của chủ nhân.
Bằng không chủ nhân cũng sẽ không mang theo nó xuống Tuyết Son, điên cuồng phi hành nhanh như vậy.
Ờ biên cảnh bên kia Tử Kinh quốc, núi non trùng điệp. Trên đỉnh núi lúc này đang có mấy trăm người đang đứng. Mỗi người đều đang đứng trên các ngọn cây, không biết đang chờ đợi điều gì.
Những người này toàn bộ là lĩnh chủ Hóa Thần kỳ của các quốc gia, thủ tại chỗ này cũng không phải chờ ai khác, chính là chờ Băng Thành Tử rất có thể sẽ đi ngang qua nơi này. Ở phía trước đang tiến hành tìm tòi đại quy mô, có chút người tuyệt đối không cho phép Băng Thành Tử đi qua phá rối.
Thí dụ như Âm Bách Khang đang mang vẻ mặt âm trầm. Âm Bách Khang nheo lại hai mắt, ánh mắt như có như không liếc nhìn Thượng Quan Thái Bình đang đứng trên ngọn cây xa xa, nhiều ít có chút thần tình oán hận. Không cần phải nói, đem tin tức huyên cho cả thiên hạ đều biết, ngoại trừ Thượng Quan Thái Bình thì còn có thế là ai, chính là hắn phá hoại chuyện tốt của mình.
Kỳ thực hắn vốn nghĩ đầu tiên đến Tử Kinh quốc làm thịt Thượng Quan Thái Bình, miễn cho tin tức bị tiết lộ ra ngoài. Ai biết Thượng Quan Thái Bình rất tinh quỷ, đã sớm tản tin tức đi ra. Sau đó lĩnh chủ các quốc gia nghe phong phanh tin tức đều xuất động, Âm Bách Khang tự nhiên cũng ngồi không yên.
Hắn đối với thế lực trên tay mình rất có lòng tin, thế nhưng thế lực trên tay cho dù có bao nhiêu cường thịnh, cũng không thề giành được với nhiều Hóa Thần kỳ đến cướp đoạt! Làm cho hắn phải tự minh đi ra áp trận cho Thiên Hạ thương hội.
Một đám cao thủ tu chân giới, thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía kiềm tra. Rất sợ gặp phải hai người, một là Yêu Quỷ Vực Tất Trường Xuân, còn có một người là Bích Uyển quốc Văn Lan Phong. Nếu như hai người này tới, chỉ sợ mộng tưởng của một chút người xem như tan biến.
Kỳ thực cũng có không ít người ước gì hai vị cao thủ đứng đầu tu chân giới xuất hiện, bởi vì dù sao bọn họ cũng biết mình không quá khả năng cướp được Yến Truy Tinh vào tay. Còn không bằng để Yến Truy Tinh rơi vào trong tay Tất Trường Xuân hoặc Văn Lan Phong, như vậy mọi người cũng yên tâm.
Nhưng mãi cho đến hiện tại, vẫn chưa nhìn thấy hai người kia hiện thân. Mọi người không khỏi cảm thán, đây mới chính là cao thủ đối với thực lực chân chính của bản thân tràn đầy tự tin a! Cái gì kỳ công diệu pháp hùng bá tu chân giới, người ta căn bản
Không có hứng thú, chỉ tin tưởng ở chính minh.
Chuyện tới hôm nay, không ít người đã âm thầm truyền lệnh xuống phía dưới, chỉ cần phát hiện Yến Truy Tinh, giết chết không tha, tốt nhất là biến thành mây khói, thi thể cũng không rơi vào trong tay người khác.
Dù sao cho dù cướp được vào tay, chỉ sợ cũng sẽ bị người khác liên thủ tấn công. Nếu không phúc hưởng dụng, vậy không bằng hủy diệt, mọi người tiếp tục bảo trì hiện trạng.
Tư Không Tuyệt đứng một bên, nhìn sắc mặt âm mai của sư phụ, biết sai do mình. Lúc đó nhận được tin tức, nên lập tức không tiếc hết thảy trả giá giết chết Úc Lan Đô, như vậy sẽ không có phiền phức hôm nay. Hôm nay dù Thiên Hạ thương hội cướp được vào tay, chỉ sợ cũng phải trả giá rất lớn.
Xa xa một đạo bóng người bay tới, Mục Liên Thu hướng Âm Bách Khang và sư phụ hành lễ, truyền âm nói:
"Sư tổ, sư phụ, người của chúng ta đã phát hiện tung tích mấy người Yến Truy Tinh chạy trốn. Thế nhưng vì quá nhiều thế lực truy tìm, chỉ sợ cho dù tìm được Yến Truy Tinh, cũng sẽ có phiền phức." Gương mặt Âm Bách Khang không chút biểu tình truyền âm nói:
"Đem toàn bộ nhân thủ tìm tòi tập trung lực lượng, Liên Thu, ngươi đi truyền pháp dụ của ta, thông tri các phân hội, triệu tập toàn bộ tu sĩ tu vi ngoài Độ Kiếp kỳ tới trợ giúp. Tư Không, ngươi đến hiện trường áp trận, ai dám cướp, không cần lưu tình, giết không tha! Vạn sự có ta chịu trách nhiệm." Lần này Âm Bách Khang cũng nảy sinh ác độc, há có thể để miếng thịt ngon lành bị người khác cướp đi.
Hai người lĩnh mệnh, Mục Liên Thu bay về chân núi phía dưới thông tri cho các phân hội. Tư Không Tuyệt lại cấp tốc bay về phương hướng các đệ tử đang tìm tòi.
Tư Không Tuyệt vừa động, kết quả liền náo nhiệt, những người đang nhìn theo chằm chằm ở đây cũng không ít. Hầu như có trên trăm vị cao thủ Hóa Thần kỳ lục tục bay lên, đuổi theo Tư Không Tuyệt, làm cho Âm Bách Khang nghiến răng nghiến lợi vì tức, nhưng lại không thể làm gì được. Hắn còn chưa có bản lĩnh không cho phép mọi người nhúc nhích, dù hắn có mở miệng người ta cũng sẽ không nghe theo hắn, hắn cũng không phải là Tất Trường Xuân.
Thạch Ngọc thành, đô thành Á Hi quốc, trong khách đường của phân hội Thiên Hạ thương hội tại Thạch Ngọc thành, đã dọn lên yến hội, Ngưu Hữu Đức đang ngồi trên thủ vị ăn uống, bên cạnh có Úc Lan Đô đang bồi tiếp, về phần Quản Trung Giai, đã bị Ngưu Hữu Đức đuổi ra ngoài đi hỏi thăm tin tức.
Tâm tình Úc Lan Đô rất không tệ, vui tươi hớn hở giúp Ngưu Hữu Đức rót rượu. Không cần hao tốn tâm tư, đi theo sát Ngưu Hữu Đức là được, dù sao Quản Trung Giai cũng sẽ đem tin tức mới nhất về hồi báo. Vừa ăn uống chơi đùa vừa có thể nắm chặt động thái mới nhất của tu chân giới, thực sự là không tệ.
Hai người còn đang ăn uống, đột nhiên nghe được mười tiếng phi hành phá không từ bên ngoài dần dần biến mất trên khoảng không. Ra vè như rất gấp gáp, hơn nữa nghe thanh âm, hình như tu vi cũng không kém. Hai người ngẩn ra nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Quản Trung Giai từ ngoài cửa lớn bước nhanh vào, vẻ mặt hưng phấn nói:
"Ngưu tiền bối, tìm được rồi, đã phát hiện hành tung của Yến Truy Tinh." Con ngươi Dược Thiên Sầu sáng ngời, buông giò heo trong tay xuống, vội vàng hỏi:
"Là bắt giữ hay đã giết?" Quản Trung Giai vừa ngồi xuống vừa lắc đầu nói:
"Còn không có, bất quá hẳn sẽ nhanh, nếu đã hiện tung tích, nói vậy bắt được hắn cũng sẽ không xa." "Cũng phải." Dược Thiên Sầu ha hả cười tiếp tục ôm lấy giò heo cắn ăn. Trong lòng nghĩ thầm, nhiều người xuất thủ như vậy, bắt sống thì khó khăn, chỉ sợ có không ít người tình nguyện giết chết Yến Truy Tinh, cũng sẽ không cho hắn rơi vào trong tay người khác.
Úc Lan Đô ra vẻ vô ý hỏi một câu:
"Quản huynh, vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì? Hình như có không ít tu sĩ tu vi ngoài Độ Kiếp kỳ rời khỏi a! Có phải phát sinh chuyện gì hay không?" Quản Trung Giai làm sao có thể tiết lộ ra việc này, đây là do chính sư tổ tự mình hạ
Pháp chỉ triệu tập nhân thủ. Hắn làm như không có việc gì lắc đầu nói:
"Không có gì, có người không có mắt xông vào trong phân hội, vì vậy Đàm chủ sự triệu tập nhân thủ đi trợ giúp, cũng không có gì lớn lao." Úc Lan Đô
"nga" một tiếng, nhiều ít cũng còn có chút nghi hoặc, ba người lại tiếp tục ăn uống trò chuyện.
Bên trong rừng rậm, nguyên bản Trương Tôn Thánh dẫn hơn mười người một đường tìm tòi, thế nhưng sau đó lại lục tục chạy tới không ít người cùng sưu tầm, lúc này trong rừng hạo hạo đãng đãng có tới mấy trăm người cùng lục soát. Dù là bầu trời bên trên rừng cây, cũng có một đám người truy tra, từ trên xuống dưới, chỉ là Độ Kiếp hậu kỳ đã có tới sáu người tham gia.
Lão lục trốn trong khe núi cách đó không xa, lặng lẽ quan sát động tĩnh phía trước. Nguyên bản hắn dự định nghĩ biện pháp đi xa hơn một chút, sau đó mới phóng xuất tên lệnh, thế nhưng phía trước có đoàn người tìm tòi dày đặc như vậy, căn bản không có biện pháp trà trộn đi qua.
Tính toán thời gian, chỉ bất quá mới qua nửa canh giờ, còn kém nửa canh giờ thời gian. Không cần phải nói, xem hình thức ở đây, chỉ sợ bên chỗ đại sư huynh bọn họ cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Trên mặt hắn lộ ra một tia cười khổ, hắn lấy ra tên lệnh, lui vào bên trong khe núi. Sau đó cắn răng, giơ lên tên lệnh, tìm được lỗ hổng phía trên, trực tiếp kéo mạnh...
"Thu"...Thanh âm chói tai vang lên, trong lam quang chói mắt, từ trong rừng cây cấp tốc thăng lên một tiếng nổ
"phanh", nổ tung ra một đóa lam yên.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Một cuộn khói màu lam bốc lên trời cao, phía dưới kéo theo chiếc đuôi thật dài, chỉ rõ từ địa phương nào phát sinh ra. Nếu như đang buổi tối, đóa nấm vân phát sinh lam quang sẽ chỉ dẫn được phương hướng.
Trên khắp không vực, lập tức rối loạn, mọi người đều nhìn về hướng nấm vân màu lam, có người dẫn đầu hô:
"Thiên Hạ thương hội đã phát hiện được mục tiêu, tiến lên!" "Gia tốc, nhanh!" "Không thể để cho Yến Truy Tinh rơi vào tay người khác, xông!" "Đi quaừợ giúp!" Tiếng gào thét nổi lên bốn phía, tất cà mọi người phát điên, không có biện pháp, mọi người đều đã nhận được mệnh lệnh liều mạng. Trong tích tắc, từ bốn phương tám hướng dâng lên hằng hà sa số người, những người đang tìm tòi nơi viễn phương, cũng đều xông ra kiểm tra phương hướng, hết thảy chen chúc bay tới phương hướng nấm vân màu lam hiện lên.
Đám người Trương Tôn Thánh còn đang tìm tòi, đều chợt sửng sốt, nhìn đạo lam quang mọc lên ngay cách đó không xa, có người ngạc nhiên nói:
"Phía trước có người phát hiện được Yến Truy Tinh sao?" Đó là Chấn Thiên Hưởng Tiến chỉ khi phát hiện được mục tiêu mới có thể kéo ra.
Sau đó quả nhiên mọi người nhìn thấy một thân ảnh rất nhanh bay sang bên trái, Trương Tôn Thánh hô lớn:
"Bắt hắn." Mấy trăm người đuổi theo rất nhanh.
Từ không trung nhìn xuống, động tĩnh của mấy trăm người đem cả rừng cây giảo động,
"phanh" một tiếng, ngay sau đó là vài tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy vài cây đại thụ ngã xuống, đã bắt đầu động thủ!
Nguyên bàn còn có một ít người còn đang quan sát, suy nghĩ có thể là kế điệu hổ ly son, nhưng lúc này cũng đã không còn nhịn được nữa. Bên kia hiển nhiên đã phát hiện mục tiêu, song phương đã giao thủ, còn có gì đáng do dự. Vĩ vậy cũng liều mạng vọt tới, đoàn người kêu loạn đều nhảy vào trong khu rừng rậm kia.
Ngay lúc tên lệnh phát sinh, bốn người Man Hổ đang chạy trốn đều chấn động ngừng lại. Lão thất xoay người nhìn về phía sau, nước mắt đầy mặt nói:
"Lục sư huynh, không phải nói sẽ đợi một canh giờ sao? Còn chưa tới a!" "Ẩn thân!" Man Hổ cũng đầy nước mắt, kéo hắn. Bốn người cấp tốc trốn vào trong một hang động, bốn người chen chúc cùng một chỗ. Ba người âm thầm khóc, đôi môi Yến Truy Tinh mím chặt, gương mặt căng cứng...