Tinh Thần Châu Chương 613: Quy củ trủ lâu

Dù là muốn bán cho mọi người, nhưng cũng sẽ không đủ phân ra cho các nhà. Dù xuất ra một vạn viên Thất Bảo Đan, nếu phân ra cho ba trăm quốc gia, mỗi quốc gia nhiều lắm cũng chi được ba mươi viên. Đến lúc đó còn mượn cớ, tốc độ luyện chế chính là như vậy, vì công bình, ai cũng không có biện pháp làm gì được hắn. Nếu như ngươi không phục thì có thể bán cho người khác ít một chút, bán nhiều hơn cho ngươi. Thế nhưng người khác có đồng ý hay không?
 
Thế nhưng Thiên Hạ thương hội sẽ không như vậy, chỉ cần kiếm được tiền, lập tức có sung túc Phá Cấm Đan cùng Thất Bảo Đan sử dụng.
 
Cứ như vậy, ẢÂm Bách Khang cầm tiền của mọi người kiếm tiền của mọi người không nói, nếu như minh cung cấp quá nhiều Phá Cấm Đan, hắn hoàn toàn có thể dùng Thất Bảo Đan để kìm chế, tận lực dùng hạn độ đè ép lớn nhất để lấy linh thạch trên tay thế lực các quốc gia. Chi sợ đến lúc đó, hắn thậm chí không cần dùng một viên linh thạch nào, cũng có thể lợi dụng linh thạch do chư quốc đưa tới, đem tu vi của mỗi một đệ tử Thiên Hạ thương hội đề thăng tới Độ Kiếp sơ kỳ.

 
Thử hỏi toàn bộ đệ tử Thiên Hạ thương hội toàn bộ trở thành cao thủ Độ Kiếp kỳ, là chuyện kinh khủng tới cờ nào. Làm cho người ngẫm lại đều cực kỳ sợ hãi, dù có giết chết Âm Bách Khang. Thiên Hạ thương hội tùy tiện một tiểu đầu mục mang theo một đám đệ tử đi phản kích, dù là bất luận thế lực nào cũng khó thừa thụ. Tu vi cao tới đâu cũng vô dụng, người ta không giết được ngươi, nhưng có thể giết thủ hạ của ngươi, đem ngươi biến thành đơn độc lĩnh chủ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
Tới thời gian đó, dù ngươi có là lmh chủ cái rắm gì đó, nhưng không có thủ hạ, lẽ nào tự ngươi đi linh thạch quáng đào linh thạch? Trừ phi có người nguyện ý giống như Tất Trường Xuân, cao ngạo độc hành, không cần thủ hạ.
 
Dược Thiên Sầu hí mắt cười nhạt liên tục, đáng tiếc cho Âm Bách Khang ngươi có bao nhiêu đa mưu túc trí, cũng không nhảy ra được lòng bàn tay của lão tử. Muốn Phá Cấm Đan? Được, muốn bao nhiêu ta bán cho bấy nhiêu. Ta cho ngươi chậm rãi kiếm. Ngươi kiếm được càng nhiều, đến lúc đó ngươi càng không thu được hậu quả. Một khi đại lượng Thất Bảo Đan được đưa ra thị trường, đó là ngày diệt vong của Thiên Hạ thương hội. Đờ phải làm nhọc lòng lão tử vì chuyện ngọc điệp địa hình chư quốc mà nháo tâm, vừa lúc nhân cơ hội thu thập ngươi.
 
Nhan Vũ thấy dáng dấp này của hắn, cẩn thận hỏi: "Có phải có vấn đề gì hay không? Ta còn muốn mua một ít Phá Cấm Đan. "
 
Dược Thiên Sầu ngẩn người, quan sát nàng từ trên xuống dưới, vô cùng kinh ngạc nói: "Ngươi đã có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, còn muốn mua Phá Cấm Đan làm gì? "
 
Nhan Vũ lắc đầu nói: "Cũng không phải ta mua, là tỷ muội trong Xuân Miên Lâu, mọi người kiếm đồng tiền vô liêm si, đơn giản chính là vì hi vọng ở trên đường tu hành đi xa hơn một chút. Có mấy tỷ muội thinh thoảng gặp được ân khách ra tay chuyên gia, nên để dành được chút tiền, muốn nhân cơ hội đề thăng tu vi hơn một bước. Thế nhưng các nàng sợ linh đan thì ít mà người thì nhiều, bị thực lực chư quốc tùy tiện chia cắt liền không mua được nữa. Còn muốn nhờ ta qua quan hệ với ngươi mà mua dùm. Ban đầu ta cũng không đáp ứng, nhưng không chịu nổi các nàng năn nỉ, dù sao mọi người cũng sinh hoạt không dễ dàng. " Thấy Dược Thiên Sầu tựa hồ có chút mất hứng, Nhan Vũ nhanh xua tay nói: "Ngươi yên tâm, các nàng để dành tiền nhiều lắm mỗi người có thế mua được một viên thôi. Sẽ không dám đòi hơn. Còn có, các nàng án theo giá mà trả linh thạch, không trả thiếu viên nào. Các nàng chì lo lắng bản thân minh thế đơn lực bạc, năm ngàn viên Phá Cấm Đan đưa ra thị trường sợ rằng ngay cả hình dáng đều nhìn không thấy đã bị các thế lực lớn chia cắt. " Sau đó nàng lại nhược nhược bổ sung một câu: "Được không? Không được thì thôi. "
 
Dược Thiên Sầu cau mày, nhìn chằm chằm Nhan Vũ không biết nên nói gì mới tốt. Mặc dù cùng nàng có sự thân thiết da thịt, nhưng không biết gì về nàng, có chút chân tướng thật không có khả năng nói với nàng.
 
Suy nghĩ mãi, hắn nhíu mày nói: "Nhan Vũ, có một số việc không giống như mặt ngoài nhìn đơn giản như vậy, có một số việc là trò chơi của cao tầng tu chân giới, không phải các ngươi có khả năng xen vào, về phần những tỷ muội của ngưoi, ngươi
 
Cứ để mặc các nàng, cũng không cần nói thêm điều gì, cứ nói ta không đáp ứng. Thế nhưng ngươi hay nhất không nên tham dự vào. Nhớ kỹ, kiếm được tiền thì phải mau nhanh rơi khỏi đây. "
 
Nhan Vũ đã sớm từ trong câu nói của hắn cảm giác được hình như có đại sự gì sắp phát sinh, lúc này lại nghe hắn nói ra trò chơi cao tầng gì đó, càng cảm nhận được trình độ đáng sợ của chuyện này. Nàng trịnh trọng gật đầu nói: "Ta đã biết, việc này ta không tham dự. "
 
Dược Thiên Sầu vui vẻ cười cười, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung.
 
Thầm nghĩ, lẽ ra sau khi Âm Bách Khang công bố ra tin tức này, hẳn sẽ phải tìm đến minh chứ? Lẽ nào hắn không muốn tìm một lỹ do nào đó đế thoái thác lừa dối minh?
 
Nhan Vũ đang vô cùng kinh ngạc không biết hắn đang nhìn cái gì, cửa sau tiền đường chạy vào một gã hỏa kế, hướng Dược Thiên Sầu hành lễ xong, nhìn nàng cung kính nói: "Đương gia, bên ngoài tới hơn mười nữ tán tu, nói là muốn trú lâu. " Gọi là hỏa kế, kỳ thực gọi là quy công thì càng thích họp.
 
Nhan Vũ phất tay nói: "Ngươi đưa các nàng vào đi! "
 
Tiểu hỏa kế ứng tiếng rời đi.
 
"Trú lâu là ý tứ gì? " Dược Thiên Sầu vô cùng kinh ngạc nói.
 
"Còn không bởi vì ngươi. " Nhan Vũ trợn mắt lườm hắn, tức giận giải thích một phen.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra dùng từ trú lâu là nói cho dễ nghe, nói trắng ra trú lâu chính là bán minh kiếm tiền. Từ sau khi Xuân Miên Lâu danh tiếng đại chấn, đề thăng danh tiếng trên diện rộng, mỗi ngày đều có một hai nữ tán tu gia nhập Xuân Miên Lâu. Thế nhưng tình huống một lần đến mười mấy người như hôm nay cũng là lần đầu tiên. Khẳng định có liên quan tới việc tiêu phí tăng lên tới mười vạn, thử nghĩ thu nhập cao như thế, dù Xuân Miên Lâu rút đi phần trăm, đối với các nàng mà nói cũng là sự mê hoặc cực lớn khó có thể cự tuyệt.
 
Dù là những nữ tán tu vốn không muốn làm nghề này, cũng không chịu đựng được sự mê hoặc đó.
 
Dược Thiên Sầu thực sự hết lời để nói. Hắn vừa ra chủ ý tăng giá, ngoại trừ vì lo lắng cho Nhan Vũ, nhiều ít cũng kỳ vọng có thể giúp những nữ nhân sinh hoạt trong nghề khổ cực này sớm ngày thoát ly biển khổ, nếu như các nàng lòng tham không đáy, nguyện ý tiếp tục trầm luân, vậy cũng không trách được người khác. Nhưng ai biết không ngờ lại hấp dẫn càng nhiều người đến làm nghề này, cũng không biết rốt cục hắn đã làm chuyện tốt hay chuyện xấu.
 
Chi một lát, hỏa kế đã đưa mười ba nữ nhân đi vào, luận hình dạng cũng không kém. Kỳ thực tại tu chân giới, người có tu hành linh căn, hình dạng đại khái đều hơn hãn người phàm bình thường, một là xinh đẹp hai là dị thường xấu xí.
 
Mười ba nữ nhân hành lễ với hai người, theo lời hỏa kế dặn dò đứng thành một hàng. Nhan Vũ cũng xuất ra phong phạm làm lão cưu, kiểm tra từng người.
 
Ai! Nghiệp chướng a! Dược Thiên Sầu hết chỗ để nói, cũng đưa mắt đánh giá nhừng nữ nhân này. Có một nữ nhân tóc tai rối bù, đồng thời cùng làm cho hắn và Nhan Vũ chú ý, hai người không ngờ đều nhìn không thấu tu vi của nàng. Điều này làm hai người cảm thấy có chút kỳ quái, tán tu có tu vi ngoài Độ Kiếp kỳ, cho dù đi đánh cướp trong tu chân giới cũng còn mạnh hơn đi làm nghề này a! Nữ nhân kia hơi cúi đầu, mái tóc lại rối tung, nhìn không thấy rõ hình dáng cùng y phục lôi thôi bao phủ trên người, giống như nhiều ngày chưa từng tắm rửa. Nhan Vũ quay đầu lại nhìn Dược Thiên Sầu, thấy hắn hí mắt nhìn nữ nhân kia chằm chằm, hiển nhiên cũng đã phát hiện ra điểm không bình thường, có Dược Thiên Sầu làm chỗ dựa, Nhan Vũ cũng không sợ đối phương có mưu đồ xấu xa gì.
 
Nàng đứng phía trước mấy nữ nhân, bắt đầu nói: "Nếu mọi người đã đến Xuân votranhhien@gmaiỉ, com
 
Miên Lâu, nói vậy đều đã hiểu rõ ràng quy củ, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở một chút, ờ đây ta cũng không có quá nhiều quy củ, phàm là đến trú lâu, miễn phí cung cấp một phòng ở. Sẽ không ép buộc mọi người làm bất cử chuyện gì, tiếp khách hay không đều do mọi người tự nguyện. Thế nhưng mỗi một bút thu nhập khi tiếp khách, Xuân Miên Lâu đều phải lấy năm thành, thuế kim giao cho Tụ Bảo Bồn do Xuân Miên Lâu đóng cho mọi người. "
 
Nói đến đây, trong mười ba người đột nhiên có người hỏi: "Không phải nói hiện tại Xuân Miên Lâu đã được miễn trừ toàn bộ thuế kim sao? " Dược Thiên Sầu không nói gì liếc mắt nhìn nữ nhân kia.
 
Nhan Vũ gật đầu nói: "Lần trước âm tiền bối có nói qua như vậy, miễn toàn bộ thuế kim cho Xuân Miên Lâu. Nếu như thật sự không thu nữa, đến lúc đó sẽ trả thuế kim lại cho các ngươi, đều là tiền khổ cực, ta sẽ không chiếm tiện nghi của các ngươi. Nói cách khác nếu như không cần phải nộp thuế, Xuân Miên Lâu sẽ lấy bốn thành của các ngươi. Sở dĩ phải lấy phần trăm, bởi vì tạp dịch trong lâu đều phải trả tiền, còn nữa, mỗi tháng Xuân Miên Lâu cũng phải nộp tiền thuê nhà và thuế kim. Hơn nữa còn phải chuẩn bị dư ra một ít, kỳ thực ta từ trên mỗi người các ngươi cũng kiếm không được bao nhiêu. Bất quá có một chút ta phải nói rõ. "
 
Nhan Vũ hình như có ý tứ nhìn chằm chằm nữ nhân mái tóc rối bù nói: "Ta biết tất cà mọi người sinh hoạt không dễ dàng. Tuy rằng ta cũng rất muốn bang trợ mọi người, nhưng Xuân Miên Lâu vẫn phải tiếp tục duy ừì, nếu có người không muốn làm, thì nên nhanh chóng rời khỏi mới tốt, bởi vì Xuân Miên Lâu có quy định, cũng là quy củ xưa nay. Trong năm ngày phải làm một lần, suy tính cho kỹ, nếu không tiếp được khách, nói rõ ngươi không thích họp làm nghề này, hãy đem phòng của ngươi lưu lại cho người vì thực sự bất đắc dĩ mà phải đến làm nghề này đi! Đến lúc đó xin mời ly khai, mọi người còn vấn đề gì nữa không? "
 
Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười nhìn Nhan Vũ. Nữ nhân này thân thể còn hoàn bích, nhưng quản lý thanh lâu lại thật có khả năng, thật không biết học được từ đâu.
 
Mấy nữ nhân có vẻ có chút ngại ngùng mở miệng, vẫn là nữ nhân đặt câu hỏi lại lên tiếng: "Làm sao kết toán tiền? "
 
"Mỗi ngày đều có thể kết toán, bởi vì nơi này tới lui tự do. Không ai sẽ hạn chế ngưoi, mỗi ngày ngươi đều tùy ý ly khai. Nếu như ngươi trú lâu thời gian dài, không vội kết toán, mỗi tháng chúng ta đều chủ động tìm ngươi kết toán một lần, không thiếu tiền của ngươi. " Nhan Vũ giải thích xong, lần nữa hỏi mọi người còn vấn đề gì nữa không.
 
Đến tận đây cũng không còn ai hỏi thêm gì nữa, Nhan Vũ lập tức dặn hỏa kế: "Ngươi an bài cho mỗi nàng một gian phòng đi! "
 
Hỏa kế lĩnh mệnh, hướng hơn mười nữ nhân ngoắc tay nói: "Đều đi theo ta! "
 
Dược Thiên Sầu nhìn đám nữ nhân nối đuôi nhau đi vào, có chút trợn tròn mắt, các nàng cử như vậy đã bắt đầu đi làm nghề kia sao?
 
Nhan Vũ nhìn hắn trợn mắt nói: "Có phải chưa thấy qua việc này hay không, có phải cảm thấy ta rất xấu xa không? Ngươi.. , ngưoi nhìn cái gì? " Nàng quay đầu nhìn lại theo ánh mắt hắn, chì thấy nữ nhân có mái tóc rối bù vẫn còn đứng yên tại chỗ.
 
Hỏa kế cũng phát hiện thiếu mất một người, đang nhìn qua phía bên này hô: "Vị kia, ngươi còn phát ngốc cái gì, mau đi cùng ta. "
 
Nữ nhân ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Vũ cười quyến rũ nói: "Đương gia, ta muốn cùng ngươi nói chuyện, không biết được không? " Trong tiếng cười cất giấu ý nhị khiến đầu khớp xương ngửa ngáy, trong mắt mị thái mọc lan tràn, bất quá gương mặt thật sự rất bẩn, thấy không rõ dung mạo.
 
Dược Thiên Sầu vừa nghe được thanh âm chợt ngẩn ra, cảm giác vô cùng quen thuộc, vì vậy vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng chằm chằm tỉ mỉ quan sát. Thần tình Nhan Vũ cũng co rút lại, sau đó nhìn hỏa kế phất tay nói: "Ngươi đưa các nàng đi trước đi! "
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-613/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận