Dược Thiên Sầu cười nói:
"Được rồi! Không nói nhiều nữa, ngươi đang vội, ta cũng không muốn quấy rầy. Bất quá tin tưởng rằng, ít ngày nữa Dược Thiên Sầu sẽ đến kịp Tụ Bào Bồn, hy vọng âm huynh sẽ theo ước định lúc trước mà nhanh chóng tiến hành. " Âm Bách Khang gật đầu nói:
"Đó là tự nhiên, Ngưu huynh an tâm, tiền đã chuẩn bị xong rồi. Dược Thiên Sầu vừa đến, ta liền cùng hắn giao dịch, tiền trao cháo múc! " "Hảo, cáo từ! " Dược Thiên Sầu khách sáo nói một câu, lãng không bay nhanh xuống chân núi.
Âm Bách Khang trên mặt tràn ngập tiếu ý, dạo quanh ở trên đinh núi, phóng mắt nhìn khung cảnh thiên nhiên bốn phía, tâm tình hơi có chút khoan khoái nói:
"Thiên hạ này, sớm muộn cũng sẽ là thiên hạ của ta. Vãn Lan Phong cũng tốt mà Tất Trường Xuân cũng thế, các ngươi không thể ngăn cản nổi ta... "
Dược Thiên Sầu vừa đáp xuống hậu viện Xuân Miên Lâu, liền truyền Nhan Vũ cùng Bách Mị Yêu Cơ vào trong nhà. Trong phòng, Dược Thiên Sầu lãng lặng ngồi bên cạnh bàn án, ăn hoa quả tươi trên mâm. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, không biết hắn gọi hai người tới đây là muốn làm gì.
Một lúc sau, mâm trái cây đã vơi đi một nửa, Dược Thiên Sầu mới chịu lấy khăn ra lau tay sạch sẽ, ném chiếc khăn lụa trắng bóng sang một bên, đưa mắt nhìn Nhan Vũ nói:
"Trước kia ta đã nói qua vài lòi. Hi vọng ngươi vẫn còn nhớ rõ, ngươi chuẩn bị khi nào thì rời đi? " Nhan Vũ cắn môi soi, đáp:
"Ngươi cảm thấy ta nên đi đâu? Nếu phương thế lực nào đó mà muốn tìm ta, ta có năng lực trốn thoát hay sao? " Bách Mị Yêu Cơ hoài nghi nhìn thoáng qua hai người, không hiểu vì sao Ngưu Hữu Đức lại muốn kêu Nhan Vũ rời đi.
Dược Thiên Sầu hờ hững nói:
"Ta khuyên ngươi lần cuối, ngươi rốt cuộc là có đi hay không? " Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trọng lên. Nhan Vũ ngực hơi phập phồng, hai mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thật lâu sau mới lên tiếng đáp:
"Ngươi dẫn ta đi, ta sẽ đi. Nhưng ngươi không dẫn ta đi, như thế nào ta đều không đi. " Dược Thiên Sầu nhãn tình lóe ra quang mang, nhưng rất nhanh đã kiên định xuống, trầm giọng nói:
"Đừng tưởng rằng ngươi biết chuyện của ta, mà có thể lấy ra áp chế bàn thân ta, vô dụng thôi! Ta là người bất luận chuyện gì cũng đều nhượng bộ, nhưng sẽ không bao giờ nhượng bộ người khác muốn áp chế ta. Ta còn có chuyện riêng cần phải làm, sẽ không thể mang theo ngươi đi, tốt nhất ngươi nên chặt đứt cái suy nghĩ này. " Lời nói này không khỏi quá mức tổn thương lòng của nữ nhân! Cùng là nữ nhân nên Bách Mị Yêu Cơ im lặng đánh giá Nhan Vũ, thấy trên mặt nàng hiện lên dáng vẻ sầu thảm. Chì nghe nàng cười miễn cường nói:
"Một khi đã như thế, vậy ta cũng không làm phiền ngươi nữa. Đé ta lưu lại Xuân Miên Lâu đi! Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ không nói cho bất luận một người nào biết. " "Hừ! Còn muốn lưu lại Xuân Miên Lâu? " Dược Thiên Sầu liếc mắt nói:
"Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời làm tú bà thanh lâu sao? " "Đã bước chân vào tu chân giới, ta còn có thể lựa chọn hay sao? " Nhan Vũ cười,
Cười đến thực vui vẻ nói:
"Tụ Bảo Bồn nhiều ít vẫn còn quy củ. Nếu như ta rời khỏi Tụ Bảo Bồn thì sẽ gặp phải kết cục như thế nào đây? Một nữ nhân không có bối cảnh, tu vi lại cũng không cao như ta hành tẩu ở trong tu chân giới, sợ rằng sớm muộn gì cũng bị một đám nam nhân chà đạp! Ngưu tiền bối, ngươi cũng là nam nhân, ngươi nói xem có đúng hay không? " Dược Thiên Sầu không đáp lòi nàng, mặt không đổi sắc nhìn sang Bách Mị Yêu Cơ nói:
"Còn ngươi nữa, ta khuyên ngươi vẫn là quay trở về Hoa Hạ tu chân giới thôi. Đừng đi tìm cái tên Dược Thiên Sầu kia nữa, hắn còn một đống phiền phức chưa giãi quyết xong, trước mắt cũng không thể gặp ngươi được. Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ phái người đưa ngươi quay về an toàn. " "Đa tạ hảo ý của tiền bối, nhưng ta vẫn muốn lưu lại đây tìm kiếm! " Bách Mị Yêu Cơ hơi khom lưng, uyển chuyển khước từ lòi đề nghị của Dược Thiên Sầu.
"Đúng là hai cái nữ nhân không biết điều. " Dược Thiên Sầu hung hăng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, nhanh chân bước ra bên ngoài.
Tiếng bước chân ngoài cửa bỗng dung tiêu thất. Theo sau, Nhan Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bước ra ngoài sân viện, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Ngưu Hữu Đức, nàng thất hồn lạc phách mờ mịt nhìn chung quanh, thân hình run rẩy như muốn gục ngã...
Bách Mị Yêu Cơ không biết từ khi nào đã bước tới phía sau nàng, nhẹ nhàng vươn tay dìu nàng. Nhan Vũ thần tình hoảng hốt, quay đầu lại hỏi:
"Hôm nay hắn đã nói như vậy, liệu ngày mai hắn có quay trở về nữa không? " Lúc này, nàng đã không còn là một lão bản nương thông minh lanh lợi nữa rồi.
"Nam nhân không có người nào tốt cả. " Bách Mị Yêu Cơ nhìn nàng hỏi:
"Ngươi rất quan tâm đến hắn phải không? " Nhan Vũ tránh thoát khỏi hai tay nâng đờ của Bách Mị Yêu Cơ, cười thảm nói:
"Diệp tỷ, hắn chẳng lẽ không có nhìn ra, ta không muốn rời khỏi nơi này, chính là muốn ở cùng hắn hay sao! Nếu bảo ta rời đi, như thế nào ngay cả một câu dỗ dành cũng không hề thấy? Không phải vẫn nói, nam nhân thường dùng những lời lẽ mật ngọt đùa giờn nữ nhân ư? Hắn vì sao ngay cả một câu dễ nghe, cũng không chịu nói. Chăng lẽ bởi vì ta xuất thân thanh lâu, mà hắn khinh thường ta ư? " Sở dĩ nàng đối với Ngưu Hữu Đức nhất kiến chung tình, chân chính cảm động nàng, cũng là bởi vì tận mắt nhìn thấy cách Ngưu Hữu Đức hành xử đối với Lý Thu Hương. Hơn nữa, Ngưu Hữu Đức tu vi bí hiểm, khiến cho nàng cảm thấy an toàn mỗi khi ở bên cạnh hắn. Trái tim đang u mê vừa mở cửa ra, liền không thế vãn hồi. Bằng không, Ngưu Hữu Đức làm sao có thể dễ dàng bước lên giường của nàng như vậy...
Bách Mị Yêu Cơ nghe được câu nói này, thì không khỏi phì cười:
"Nhan muội tử, ngươi đã sai rồi! " Theo sau nắm tay nàng lên, ánh mắt kiên định giảng giải:
"Tin tưởng ta, cái loại nam nhân này a! Sở dĩ không muốn nói từ ngữ mật ngọt, cũng là bởi vì trong lòng hắn đang có vị trí của ngươi. Mỗi câu hắn nói đều là vì quan tâm đến ngưoi, cho nên sẽ không bao giờ mở miệng ăn nói ba hoa. Nếu như trong lòng hắn không có ngưoi, thì đâu cần phải nhiều lần khuyên giãi ngươi như thế, không phải sao? " "Thật vậy chăng? " Nhan Vũ đưa mắt nhìn nàng, vội vàng muốn xác nhận.
Bách Mị Yêu Cơ vươn tay lên gõ trán Nhan Vũ, cười khanh khách nói:
"Ngươi vận khí không sai, gặp được một gã nam nhân tốt. Yên tâm đi! Hắn đối với người là ngoài
Lạnh trong nóng, sẽ không buông tay ngươi đâu. Ngươi đừng lo lắng quá nhiều, chỉ cần ngồi chờ hắn quay về là được. " Bách Mị Yêu Cơ hâm mộ ngắm nhìn Nhan Vũ...
Trong rừng rậm nguyên thủy nằm ngoài Tụ Bảo Bồn, Dược Thiên Sầu lại xuất hiện ở địa phương nướng chim trĩ lần trước, trên mặt đất còn lưu lại tro tàn, bất quá xương xẩu lúc trước đã không còn nhìn thấy đâu nữa, phỏng chừng là bị động vật nào đó tha đi mất rồi.
Dược Thiên Sầu mặt dài thườn thượt, hai nữ nhân kia làm cho hắn phi thường mất hứng.
"Các ngươi thích làm như thế nào thì tùy, lão tử mặc kệ. " Dược Thiên Sầu đi tới một gốc cây đại thụ bên cạnh hung hăng đạp hai cước, lấy phương thức này để phát tiết buồn bực trong lòng. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn lên tàng cây, chỉ thấy có hai con mắt đỏ rực lớn cờ quả trứng gà đang nhìn chằm chằm vào hắn. Một con mãng xà rất lớn, đang chậm rãi trườn xuống.
Dược Thiên Sầu ngẩng người, đoán chừng là hai cước của mình đã kinh động tới giấc ngủ của nó ở trên tàng cây. Khi con mãng xà này còn chưa rơi xuống đất, liền đã phóng thân minh ra, thân thể dài khoảng mười thước muốn cuốn lấy Dược Thiên Sầu, sau đó cuôn tròn, vãn chết con mồi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Wĩ
Bên trong rừng rậm nguyên thủy có mãng xà lớn như thế này, cũng không có gì là quá kì quái. Dược Thiên Sầu ngâng đầu quan sát cái miệng đang há to của nó, lạnh lùng nói:
"Dược Thiên Sầu đã trở lại, Tinh Diễm Hỏa Quyết! " Một đoàn thanh sắc hỏa diễm đột nhiên bùng lên, đem cà thân người cùng mãng xà bao trùm xuống. Rất nhanh, thanh sắc hỏa diễm đã biến mất, Dược Thiên Sầu không hao tổn chút lông tóc nào, trên mặt đất lưu lại một đống tro tàn.
Hắn đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, bắt đầu cẩn thận tháo chiếc mặt nạ da người xuống, theo sau áp chế dây thanh ở trong yết hầu, xoa bóp cơ mặt, đem mái tóc thu vén buộc cao lên, chiếc thủ trạc trên cổ tay cũng thu vào, thay trang phục mới. Chằng bao lâu sau đã khôi phục hình dáng nguyên bản của Dược Thiên Sầu, cả người rực rờ hẳn lên.
Quan sát chung quanh thấy không có động tmh gì. Dược Thiên Sầu nhanh chóng lao lên không trung, ánh mắt đảo về phía Thần Tài Phong, thân hình chợt lóe lên, phi hành đến phương hướng Tụ Bào Bồn.
Qua huyền cầu, tiến nhập vào trong sơn động. Dược Thiên Sầu trực tiếp đi đến một cái thạch thất ở bên trong, nhìn mấy người đang đãng kí ngọc điệp xuất nhập Tụ Bảo Bồn. Hắn cũng không gấp, theo quy củ đứng xếp hàng, chờ đến phiên mình, mới lên tiếng:
"Cho ta một khối ngọc điệp xuất nhập. " "Tính danh, xuất thân môn phái. " Tu sĩ ngồi sau bàn lấy ra một khối ngọc điệp, chuẩn bị viết xuống.
"Dược Thiên Sầu, không môn phái, tán tu! " Dược Thiên Sầu thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, đám người ở trong thạch thất đều dừng chân nhìn lại. Ngay cả đám thủ vệ trong sơn động cũng đưa mắt nhìn về phía hắn. Tu sĩ ngồi sau bàn đãng kí ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói:
"Ngươi là Dược Thiên Sầu ư? "