Tinh Thần Châu Chương 738: Lại gặp Mê Tiên Chỉ

Ngạc Tiên Quân thoáng trầm mặc, chậm rãi nói: "Thủ đoạn của Tất huynh thật không thể nghi ngờ, nhưng ta còn muốn xin khuyên một câu. Không nên chàng sấm Minh Giới mới tốt. Phải biết không phải bất cứ ai cũng có thể phi thăng lên Tiên giới, nhưng đại đa số quy túc đều vãng sinh Minh Giới, ở trong bóng tối vô biên vô hạn cùng vô tận kia, cũng vẫn còn những sự vật yên lặng nhưng càng đáng sợ hơn cả Minh Hoàng lẫn Tiên Đế."
 
Vừa nghe nói ngay cả Tất Trường Xuân nghe được cũng phải động dung, hắn trầm ngâm nói: "Ý tứ của tiên quân muốn nói, bên trong Minh Giới còn có người có tu vi càng cao thâm hơn cả Minh Hoàng lẫn Tiên Đế?" Đôi mắt Dược Thiên Sầu sáng lên nghiêng tai lắng nghe.
 
Ngạc Tiên Quân khẽ lắc đầu nói: "Điều này không biết rõ, không ai biết đầu cùng của Minh Giới ở nơi nào...Biểu hiện ra bên ngoài thì Tiên giới và Minh Giới nổi danh ngang nhau, nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi. Mà ở Minh Giới vẫn còn những sự vật nào đó thủy chung sống trong yên lặng vô danh mà không ai biết. Đó mới chính là sự tồn tại kinh khủng trong tam giới, ở nơi vô tận kia vẫn luôn che giấu cái khăn che mặt thần bí hắc ám, ta từng nghe Tiên Đế Kim Thái nói qua, tuy rằng Minh Giới là lãnh địa của Minh Hoàng Bạch Khải, thế nhưng ở nơi vô tận kia ngay chính Minh Hoàng Bạch Khải cũng không dám đi vào vạch trần khăn che mặt thần bí trong đó. Cho nên cho tới nay, Tiên Đế Kim Thái hầu như cũng không hề giao thiệp với Minh Giới, vì sợ đưa tới phiền phức không tất yếu."

 
Hai mắt Tất Trường Xuân híp lại, nhưng trong khe hở lóe ra tinh mang dâng trào chiến ý sôi sục. Dược Thiên Sầu nhịn không được hiếu kỳ chen vào: "So với Tiên Đế và Minh Hoàng còn lợi hại hơn, vậy chẳng phải là thần? Lẽ nào địa phương kia có thần?"
 
"Không biết, chỉ là nghe Tiên Đế Kim Thái thuận miệng đề cập quạ, hắn hình như rất kiêng kỵ chuyện này nên chưa từng tỉ mỉ nhắc qua." Ngạc Tiên Quân lắc đầu, nhìn về phía Tất Trường Xuân nói: "Tất huynh nếu phải đến Minh Giới, hay nhất không nên giao thiệp tới biên nguyên vô tận kia, đây rốt cục xem như là lời khuyên của ta đi!"
 
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không xong, ngươi càng nói là lời khuyên, chỉ sợ lão gia hỏa này càng muốn đi nhiều hơn.
 
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tất Trường Xuân, đã thấy Tất Trường Xuân và Ngạc Tiên Quân cùng nghiêng đầu nhìn về chân trời viễn phương, Dược Thiên Sầu cũng nhịn không được nhìn theo...
 
Hơn mười đạo lưa quang bay nhanh tới, hơn mười mấy người sừng sững giữa không trung, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm ba người đứng trên đỉnh núi.
 
Trong đó một người chỉ vào Tất Trường Xuân nói với một tên mặc kim bào có gương mặt âm mai nói: "Chính là hắn..." Còn chưa nói xong, ánh mắt ngưng tại trên người Ngạc Tiên Quân bất động. Hắn há to miệng, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì thật khó tin, những người khác cũng vậy, trong đôi mắt tràn ngập khiếp sợ, tên kim bào nhân dẫn đầu khuôn mặt cứng đờ, nhìn Ngạc Tiên Quân kinh ngạc nói: "Ngươi là...Ngươi là Ngạc Tiên Quân?"
 
Ngạc Tiên Quân theo dõi hắn cười nhạt: "Kim Miêu, đã lâu không gặp. Chẳng hay tới đây có việc gì, chẳng lẽ biết bổn tiên quân lần thứ hai xuất thế đến đây bái kiến?"
 
"Thế nào khả năng?" Kim bào nhân khiếp sợ nói: "Không phải ngươi đã bị Vạn Kiếm Ma Quân giết chết sao? Sao.., sao còn sống?"
 
"Lẽ nào ngươi rất hi vọng ta chết?" Ngạc Tiên Quân hí mắt nói. Cỗ khí thế tiên quân bễ nghễ thiên hạ năm xưa lại phát ra.
 
"Không dám.., di!" Kim bào nhân đột nhiên ngần rạ, hồ nghi quan sát Ngạc Tiên Quân nói: "Tiên quân, tu vi của ngài?"
 
Mười mấy người nhìn nhau, tu vi tới tình trạng như bọn hắn, có thể đơn giản phân rõ khí tức đặc biệt của người khác như thế nào, người khác muốn giả mạo cũng rất khó giấu diễm, thân phận Ngạc Tiên Quân đúng là không thể nghi ngờ, thế nhưng tu vi thật làm bọn hắn khó có thể tin. Nhớ năm xưa một trong mười hai đại tiên quân uy chấn Tiên giới Ngạc Tiên Quân, vốn có tu vi Tiên Đế trung kỳ, nhưng tu vi của Ngạc tiên
 
Quân hiện tại ngay cả bọn hắn đều có thể xem thấu, không ngờ chỉ có tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, quả thực quá khó tin!
 
"Nhờ Vạn Kiếm Ma Quân ban tặng!" Ngạc Tiên Quân nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Một câu nói nhất thời khiển trong lòng bọn họ hiểu ra, đưa mắt nhìn nhau đều có vẻ kỳ dị. Kim bào nhân đưa mắt ra dấu cho mười mấy người bên cạnh cùng nhau khom Minh Hành lễ nói: "Gặp qua Ngạc Tiên Quân!"
 
"Miễn lễ." Ngạc Tiên Quân bày ra khí độ uy nghiêm năm xưa, bàn tay vung lên, ý bảo bình thân. Sau đó hắn lại hỏi: "Kim Miêu, các ngươi tới đây làm gì?"
 
"Ngày gần đây có người xông vào phủ đại lĩnh chủ trắng trợn giết chóc người của Tiên giới chúng ta. Ta phụng pháp chỉ của hai vị tiên quân, đến đây tróc nã người này." Kim Miêu nói xong ánh mắt quét nhìn Tất Trường Xuân, hắn lại hơi lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn một người bên cạnh hỏi: "Ngươi không phải nói hắn chỉ có tu vi Đại Tiên sơ kỳ sao?" Lúc nói ra lời này tự nhiên là bởi vì nhờ vào tu vi Tiên Đế sơ kỳ của hắn đã nhìn ra tu vi của Tất Trường Xuân là Đại Tiên hậu kỳ. Trước đó hắn nhận được bầm báo người kia có tu vi Đại Tiên sơ kỳ thật không tương xứng, nên có điểm hoài nghi có phải đã nhận sai người hay không.
 
Người bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc đó phát hiện chuyện xảy ra, hắn còn có thể nhìn ra tu vi của Tất Trường Xuân ngang hàng với hắn. Thế nào hiện tại trái lại nhìn không thấu? Hắn hồ nghi giải thích: "Thuộc hạ xác nhận người này chính là người nháo sự, về phần tu vi...Hay là hắn có biện pháp gì đó giấu diếm tu vi. Bằng không cũng không khả năng giết được đại lĩnh chủ bọn họ."
 
Dược Thiên Sầu có chút khẩn trương nhìn về phía Tất Trường Xuân, nhưng Tất Trường Xuân vẫn thản nhiên chắp tay sau lưng đứng yên không phản ứng. Hai mắt hắn vẫn khép lại không chút sợ hãi...
 
Ánh mắt Kim Miêu lóe ra quan sát Tất Trường Xuân, chợt nghe Ngạc Tiên Quân hỏi: "Kim Miêu, ngươi nói hai vị tiên quân kia là ai?" Điều này làm hắn thật quan tâm, hắn cũng muốn biết cấp bậc tiên quân còn có ai còn sống.
 
Kim Miêu nghe vậy giật mình, lập tức đạm nhiên cười chắp tay nói: "Ngạc Tiên Quân, đó là Đông cung Dạ Niểu tiên quân, Tây cung Cơ Vũ tiên quân."
 
"Dạ Niểu, Cơ Vũ, nghĩ không ra bọn họ vẫn còn sống..." Ngạc Tiên Quân hơi trầm ngâm, chơt nói: "Kim Miêu, ngươi về trước bầm báo, cứ nói vài ngày nữa ta sẽ đi tìm bọn họ...
 
"
Nhất định sẽ chuyển lời cho Ngạc Tiên Quân, nhưng..." Ánh mắt Kim Miêu chăm chú nhìn Tất Trường Xuân, cười lạnh nói: "Còn thỉnh Ngạc Tiên Quân chờ, để tại hạ bắt giữ người này mang về, bằng không tay không trở lại cũng không thể báo cáo kết quả công việc."
 
Ngạc Tiên Quân vung tay nói: "
Chuyện ở đây ngươi không cần phải xen vào nữa. Khi nhìn thấy Dạ Niểu và Cơ Vũ, tự nhiên ta sẽ giải thích với bọn họ, các ngươi về trước đi."
 
Ánh mắt Kim Miêu lóe ra một trận, hắc hắc cười lạnh nói: "
Ngạc Tiên Quân, như vậy không thích họp đâu!"
 
"
Ngươi muốn?" Ngạc Tiên Quân nghe vậy hai mắt như điện căm tức nhìn Kim Miêu quát: "Kim Miêu, thật to gan, dám nói như vậy với bổn tiên quân." Khí thế cả người hắn liền tăng vọt, xác thực phẫn nộ. Khí thế kia làm Dược Thiên Sầu hít thở không thông, bỗng nhiên có một cỗ khí tức cuồn cuộn chắn ngang thân hắn, trung hòa uy áp hắn phải thừa thụ, là do Tất Trường Xuân viện thủ.
 
Vùng lông mày Kim Miêu nhướng lên, song chưởng nhẹ nhàng khoanh trước ngực, hí mắt nói: 4íNgạc Tuyết Quân, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng với tu vi hiện tại của ngươi còn có tư cách đứng hàng mười hai tiên quân sao? Nên tự mình hiểu lấy, không nên cho mặt mũi rồi không biết xấu hổ. Ta khách khí đối với ngươi là vì Tiên Đế sắc phong ngươi là Ngạc Tiên Quân, ngươi thật đúng là đang nghĩ ngươi là thứ gì vậy? Còn muốn gặp hai vị tiên quân? Ngươi có tin hiện tại ta giết ngươi cũng sẽ không có ai dám nói ta không phải. Người thì ta khẳng định phải bắt đi, ngươi hay nhất nên thức thời một chút, đừng tìm sự không thoải mái cho mình."
 
Mười mấy người bên cạnh hắn nghe vậy, nhất thời ha ha phá lên cười. Rất có điểm cười ngạo Ngạc Tiên Quân không biết tự lượng sức mình. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
"lớn mật!" Ngạc Tiên Quân quát một tiếng, bị người uy hiếp, lúc này thẹn quá thành giận. Song chưởng đưa ra, khí thế bàng bạc triển khai, như muốn động thủ, lại nghe bên cạnh có người nhàn nhạt nói: "Tiên quân tạm thời lui ra."
 
Tất Trường Xuân chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm đám người Kim Miêu đạm nhiên nói: "Ta thật hi vọng các ngươi đủ bản lĩnh mang ta đi. Đừng làm cho ta thất vọng!"
 
Mọi người trong nháy mắt cảm giác được một cỗ khí tức khó hiểu bỗng nhiên từ trong thân thể cao gầy kia bộc phát. Toàn bộ đỉnh núi trong tích tắc giống như dung hợp vào thiên địa to lớn, đột nhiên cảm thấy thân thể mặc thanh bào lại có vẻ vô cùng cao to, chỉ thấy trên gương mặt như đao tước kia, đôi môi khẽ mở, phạm xướng leng keng như kim cương hàng ma vang vọng thiên địa: "Thiên địa hữu chính khí...
 
Một cỗ uy áp bàng bạc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, từ trong đất tuôn ra, hạo hạo đãng đãng chạy chồm trong thiên địa, nhìn không thấy sờ không tới, nhưng cảm giác thật rõ ràng, kinh sợ lòng người. Những tiên nhân tu vi cao thâm chợt kinh khủng nhìn chung quanh, bình thường vẻ đắc ý khi bay lượn ngang dọc trong thiên địa đột nhiên biến mất, lúc này đối mặt thiên địa oai, đột nhiên cảm giác mình thật sự vô cùng nhỏ bé...
 
Đồng tử Kim Miêu đột nhiên co rút, khó thề tin nhìn Tất Trường Xuân, kinh hãi quát to: Giết hắn!"
 
"
Hạo Nhiên Chính Khí, ngưng!"
 
Tiếng nói vừa dứt, khí thế bàng bạc khắp bốn phía trong nháy mắt ngưng tụ, giống như có ngàn vạn tòa núi lớn đè ép ập xuống, áp lực cực lớn làm đôi mắt mười mấy người lồi ra, trong đó có hai gã tiên nhân tu vi kém hơn ngay tại chỗ "phanh" một tiếng bạo thành hai luồng huyết vụ. Cho người ta biết thiên địa oai phát uy, cũng không phải sức người có thể chống cự.
 
Mười mấy người còn lại động tác thò tay lấy ra tiên bào cũng chậm chạp vô cùng, còn đang chịu đựng áp lực thật lớn của thiên địa oai...Gương mặt Tất Trường Xuân không chút biểu tình nhìn bọn hắn chằm chằm.
 
Ngạc Tiên Quân và Dược Thiên Sầu đứng bên người Tất Trường Xuân, tuy rằng cảm giác được cỗ lực lượng kinh khủng làm tim đập nhanh, nhưng bọn họ vẫn không thừa thụ áp lực gì. Thế nhưng từ cử động của đám người đối diện có thể thấy được, cỗ lực lượng bất mình kia cường đại đến mức không cách nào hình dung, bởi vì đã có hai gã tiên nhân không thể chống cự mà chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
 
Miệng của Dược Thiên Sầu há hốc tròn vo, đôi mắt không ngừng lóe sáng, đầy ngập vẻ kính ngưỡng không biết làm sao để phát tiết. Nói chung lão gia hỏa này trước sau vẫn làm hắn vô cùng sùng bái, ngưu bức a!
 
Đôi môi Ngạc Tiên Quân mún chặt, gò má liên tục co rút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng mặc thanh bào cao gầy đứng phía trước...
 
Đúng lúc này, Tất Trường Xuân đưa ra tay phải, bàn tay chậm rãi nâng lên, dưới áp lực rất nặng khí lưu từ bốn phương tám hướng không ngừng chen chúc mà đến, tụ tập trong lòng bàn tay hắn bộc phát ra quang mang chói mắt, quang cầu càng lúc càng lớn, càng ngày càng chói mắt...
 
Đột nhiên bàn tay khô gầy kia động lên, quang cầu kia lập tức biến hóa thành quỹ tích thật khó đẽo gọt...
 
Chỉ thấy bóng những ngón tay lượn lờ ngang dọc giao nhau, hằng hằ bạch sắc lệ mang mang theo vồ số bóng ngón tay bạo phát ra. Trong chớp mắt trăm ngàn đạo lưu quang giống như mưa rền gió dữ hướng mười mấy người đối diện cực nhanh bắn tới...
 
Trong đầu Dược Thiên Sầu trong nháy mắt hiện lên tình cảnh Lục Mi bị giết tại Tụ Bảo Bồn, kinh ngạc nói: "Mê Tiên Chỉ!"
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-738/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận