Dược Thiên Sầu chậm rãi lau đi vết máu trên khóe miệng, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Khí thế cùng uy lực của sáu người kia liên thủ kích sát cự xà, khiến cho hắn phải hít vào một ngụm lãnh khí. Tuy rằng không biết tu vi của sáu người kia cao bao nhiêu, nhưng không thể nghi ngờ chính là cao thủ Tiên cấp, hắn tự nhận bằng vào tu vi của mình trước mắt, có thúc ngựa cũng không thể nào đuổi kịp.
Càng khiến cho hắn kinh hãi chính là, đầu cự xà hung mãnh kia, cư nhiên cần phải có sáu vị cao thủ Tiên cấp liên thủ mới tru sát được nó, chẳng lẽ đây chính là uy lực của mãnh thú sao? Hắn không khỏi nhớ tới bản tôn của Ngạc Tiên Quân ở dưới Nguyệt Lượng Hồ ngày đó! Đúng lúc này trong tầng sương trắng mù mịt, bất thình lình lại có thêm vài chục đạo lưu quang màu hoàng kim lóe ra hiện thân, cùng sáu gã kim bào nhân kia đứng ở trên không trung, thoạt nhìn hình dáng của mỗi người đều chật vật không chịu nổi. Lúc này có khoảng chừng hơn tám mươi người, cả đám đều đang nhìn chằm chằm xuống thi thể cự xà ở phía dưới...
"Nó bị các ngươi tru sát ư?" "Ưm! Những người khác như thế nào không đi ra, chẳng lẽ không đắc thủ sao?" "Đã đắc thủ...Những người khác thì không quay ra được nữa, tổn thất mất mười sáu người." Đám kim bào nhân nói chuyện với nhau xong, liền rơi vào trong cơn trầm mặc ngắn ngủi. Lúc này có thanh âm lên tiếng:
"Đi, quay trở về phục mệnh thôi!" "Nhưng con cự xà này thì làm sao bây giờ? Xác của nó phân chia ra cũng đáng giá không ít tiền." "Tiền là chuyện nhỏ, quay về phục mệnh mới là chính sự! Coi như tiện nghi cho đám người này đi." "Vậy thì đi thôi!" Đám kim bào nhân lớn tiếng la hét. Sau đó hóa thành lưu quang bay vút lên không trung. Chấp nhận bỏ lại thi thể của con cự xà này.
Dược Thiêm sầu yên lặng trầm ngâm hồi tưởng đến cuộc đối thoại vừa rồi của đám kim bào nhân. Không biết đám người Tiên Cung rốt cuộc là đang làm chuyện gì, mà bọn hắn nhắc đến vài câu đắc thủ cái thứ gì đó, càng khiến cho Dược Thiên Sầu quẳng ném ánh mắt hoài nghi vào trong biển sương mù nồng đậm. Chẳng lẽ bên trong đó có bảo vật gì hấp dẫn đám người Tiên Cung sao?
Lúc này có vài bóng thân ảnh bay tới đứng ở phía sau Dược Thiên Sầu, ngắm nhìn con cự xà đã chết. Đây chính là đám người Đỗ Phong, lúc trước không chịu nổi uy lực của trận chiến, nên đã tránh đi. Đỗ Phong bước lên, thoáng liếc mắt nhìn vết máu trên khóe miệng Dược Thiên Sầu, liền kinh hãi nói:
"Ngươi bị thương sao?" "Không có chuyện gì! Chỉ là một chút tổn thương nho nhỏ không đáng nhắc đến." Dược Thiên Sầu khoát tay, chỉ vào thi thể cự xà nói:
"Nó là của chúng ta, hẳn là đáng giá không ít tiền đi!" Vừa mới dứt lời, thì đã thấy Hỏa Vân Long kinh hỉ nói:
"Nguyên lai nó chính là Ô Long Cự Mãng!" Thoáng có bóng người lướt nhanh đến, roi xuống bên cạnh thi thể con cự xà, không ngừng vuốt ve đánh giá. Chỉ thấy Hỏa Vân Long tấm tắc nói:
"Đây chính là thứ tốt, lân giáp trên người nó có thể luyện thành không ít hộ giập phòng ngự." Dược Thiên Sầu đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Đỗ Phong, Đỗ Phong liền mỉm cười giải thích:
"Ly Hỏa Cung chính là đệ nhất môn phái luyện khí trong Tiên giới, hắn đã nói như thế thì tựu cũng không sai đâu!" Lúc này Dược Thiên Sầu mới lao xuống, đứng bên cạnh thi thể khổng lồ của cự xà, đảo mắt nhìn sang Hỏa Vân Long nói:
"Con cự xà này đáng giá bao nhiêu tiền?" Hỏa Vân Long lùi ra phía sau vài bước, trầm ngâm đánh giá hồi lâu, mới nói:
"Khoảng chừng trên dưới mười ức Thần Phẩm Linh Thạch! Giá trị chân chính là phải
Xem, có triể đem nó luyện thành bảo vật gì. Chuyện này có quan hệ đến trình độ của luyện khí sư. Nếu luyện chế thành bảo vật cấp cao, đương nhiên giá tiền cũng sẽ càng cao!" Mười ức Thần Phẩm Linh Thạch ư? Dược Thiên Sầu có vẻ như hơi thất vọng, không nghĩ tới con đại gia hỏa hung hãn như thế, mà chỉ bán được mười ức Thần Phẩm Linh Thạch. Lúc này liền quay đầu nhìn Đỗ Phong hỏi:
"Đám người Tiên Cung rốt cuộc là đang làm cái gì vậy. Vì sao lại khiến cho mãnh thú cuồng nộ truy sát bọn hắn nhi?" Lúc này Hỏa Vân Long đã kêu đám người Ly Hỏa Cung tới đây, không biết bọn hắn rắc thứ gì xuống miệng vết thương trên thi thể của con cự xà, mà trên miệng vết thương bất thình lình bùng lên hỏa diễm, từng luồng khói đen kèm theo mùi hôi tanh dần dần khuếch tán bên trong không khí.
Dược Thiên Sầu và Đỗ Phong nhanh chóng lùi về phía sau. Lúc này Đỗ Phong mới nhíu mày đáp:
"Người của Tiên Cung xâm nhấp vào trong này, bình thường muốn thu thập kỳ trân quý hiếm, thì chính là muốn tìm kiếm trứng của các loài mãnh thú, hoặc là ấu thú còn chưa mở mắt. Đoán chừng là bọn hắn trộm trứng của con mãnh xà này, nhưng đã bị nó phát hiện ra, rồi truy đuổi!" "Trứng thú và ấu thú?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói:
"Chẳng lẽ bọn chúng muốn thuần dưỡng mãnh thú?" Đỗ Phong lắc đầu nói:
"Mãnh thú không thể thuần dưỡng được. Bởi vi chúng nó phi thường khôn ngoan, khi sinh ra, vừa mở mắt nhìn thấy người nào liền sẽ đem người đó coi thành cha mẹ. Nếu ngươi bắt ấu thú đã mở mắt thì sẽ không thể thuần dưỡng được chúng nó, coi như tình nguyện chết đói, cũng không thèm ăn thức ăn do ngươi cung cập!" "Ý của ngươi là muốn nói, phải đem trứng hoặc ấu thú chưa mở mắt về, thì mới thuần dưỡng được chúng nó sao?" Dược Thiên Sầu tò mò hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Đỗ Phong gật đầu: "Chẳng những có thể nuôi dưỡng, hơn nữa tính trung thành còn phi thường cao, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra những chuyện tình phản bội ảnh hưởng đến chủ nhân. Vĩ nó tuyệt đối trung thành nên mới được các môn phái trong Tiên giới xem trọng, nó sẽ phục tùng ngươi đến khi chết mới thôi! Một con ấu thú chưa mở mắt hoặc trứng thú, cho dù là giá thành thấp nhất thì cũng phải bán được trên trăm ức Thần Phẩm Linh Thạch, một con!"
"Đắt như thế sao?" Dược Thiên Sầu hoài nghi nói:
"Nhưng quáưình nuôi dưỡng nó đến lúc nó phát huy tác dụng thì cần phải mất bao nhiêu lâu thời gian ah?" Đỗ Phong đối với những câu hỏi của Dược Thiên Sầu dần dần đã thành thói quen. Vì thể kiên nhẫn lắc đầu cười nói:
"Nếu như ấu thú được cha mẹ nuôi dưỡng, thì nó sẽ chỉ là mãnh thú mà thôi. Nhưng ngươi đừng quên, nếu các môn phái trong Tiên giới nuôi dưỡng, thì ngay từ nhỏ sẽ dùng tiên đan khai mở linh trí của nó, để chúng nó có thể tu luyện ngay từ nhỏ! Nếu có thêm trợ giúp, thì thời gian chúng nó tu luyện thành Tiên Thú cũng không chậm như chúng ta tu luyện đến cảnh giới cao thủ Tiên cặp!" Khi hai người đang nói chuyện, thì hài cốt con cự xà bên dưới đã biến thành than, huyết nhục bên trong đã bị hỏa diễm thiêu đốt thành tro tàn. Hỏa Vân Long giũ lấy tấm lân giáp, nhét vào bên trong chiếc thủ ứạc trữ vật.
Rốt cuộc thì đã làm xong rồi, Dược Thiên Sầu ánh mắt nhìn vào trong biền sương mù mênh mông, bỗng nhiên giật mình kinh hãi. Đột nhiên hắn nhớ ra, đám người Lộng Trúc vẫn luôn đi theo phương hướng này. Lão gia hỏa kia không biết trời cao đất dày, căn bản không hiểu nguy hiểm ẩn giấu bên trong biển sương mù này, nên mới dám xông bừa?
Bất quá suy ngẫm cần thận, thì lại cảm thấy rất không có khả năng này. Nếu đám người kia gặp nguy hiếm không giải quyết được, thì Lộng Trúc nhất định là sẽ bóp nát khối ngọc điệp kia để cầu cứu rồi! Sau khi chần chừ thêm hồi lâu, Dược Thiên Sầu liền nhìn sang đám người Đỗ Phong nói:
"Các ngươi đi trước, tối nay ta sẽ tìm các ngươi sau!" Ờ dưới tiếng kinh hô của mọi người, Dược Thiên Sầu trực tiếp lao vào trong biền
Sương mù dày đặc. Bất quá hắn không phải muốn xông vào đây tìm kiếm thứ gì, mà là nương theo màn sương mù nồng đậm này che giấu hành tung, để quay về ô Thác Châu.
Đóng bên trong ô Thác Châu nhắm mắt tìm kiếm vị trí của Lộng Trúc, tuy rằng Lộng Trúc không mang theo tiểu ngân cầu, nhưng khối ngọc điệp trong tay Lộng Trúc có ẩn chứa thần thức của Dược Thiên Sầu, cho nên hắn cũng dễ dàng tìm kiếm ra được vị trí hiện giờ của đám người Lộng Trúc...
Lúc này Lộng Trúc đang vừa đi vừa nói chuyện cùng đám người Văn Lan Phong, thi thoảng chỉ tay nói nói cười cười, bộ dáng nhàn nhã giống như là đang đi nghỉ phép ở bên trong Thần Khư Cảnh, một chút lo lắng đề phòng cũng đều không thấy.
Dược Thiên Sầu bất thình lình xuất hiện ở phía sau đoàn người, chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Nhanh chóng ho khan vài tiếng, mấy người giật mình quay đầu nhìn lại, Lộng Trúc không khỏi quái thanh nói:
"Sao ngươi lại tới đây?" Lúc này Dược Thiên Sầu mới ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, phát hiện ra nơi này cách biển sương mù nồng đậm không xa bao nhiêu, dường như là đang càn quét dọc theo ven biển sương mù, nhưng phương hướng thì đi ngược lại với đám người Đỗ Phong. Dược Thiên Sầu mỉm cười chỉ vào bên trong biển sương, nói:
"Như thế nào các ngươi không vào bên trong tìm kiếm?" Mấy người không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Còn Lộng Trúc thì liên tục khoát tay nói: "Tiểu tử ngươi ngàn vạn lần đừng có làm loạn, lúc trước chúng ta bắt vài người thẩm vấn, vì sao bọn chúng không tiến vào bên trong biển sương mù kia. Nguyên lai bên trong đó có rất nhiều mãnh thù cường hãn, đây chính là địa phương mà ngay cả cao thủ Tiên cấp cũng không dám tùy tiện xong vào. Huống chi chúng ta đã kiếm được không ít vật phẩm, vì thế cũng không cần phải mạo hiểm tiến vào trong đó. Tiền nhiều cũng không có trọng yếu bằng tánh mạng của chính mình ah...!"
Mẹ nó! Quả nhiên là lão cáo già thành tinh, mình đánh giá thấp chỉ số thông mình của Lộng Trúc rồi! Hại lão tử phải lo lắng không thôi...
Lúc này Dược Thiên Sầu mang theo diễn cảm vui mừng nói:
"Đã kiếm được không ít vật phẩm sao? Có khoảng bao nhiêu vậy?" Mấy người nhìn nhau thoáng mỉm cười. Lộng Trúc thì ha hả khoe khoang:
"Tiên thảo các loại có hơn ba nghìn, đại khái cũng có khoảng chừng gần một nửa bên trong ngọc điệp ghi chép. Mặc dù đều là vật phẩm tầm trung, nhưng chúng ta đã tính toán giá cả theo trên ngọc điệp ghi chép, thì tất cả trị giá khoảng chừng..." Lộng Trúc vươn hai ngón tay lên khoe khoang.
Dược Thiên Sầu nhãn tình bừng sáng, nói:
"Hai ngàn ức Thần Phẩm Linh Thạch..." Lộng Trúc cạc cạc cười gian nói:
"Không phải hai ngàn ức, mà là hai vạn ức Thần Phẩm Linh Thạch." Nói xong lấy ra một khối ngọc điệp đưa tới:
"Ngươi nhìn đi, đây là danh sách những gì chúng ta kiếm được..." "Hai vạn ức?" Dược Thiên Sầu trợn mắt há mồm, nuốt khan nước miếng, tiếp nhận khối ngọc điệp cần thận quan sát. Kết quả khiến cho hắn điếng hồn, một lúc lâu sau mới thở dài tấm tắc nói:
"Tuy rằng linh thảo cao cấp không nhiều, nhưng mục đích của chúng ta đều không phải vì tiền. Đem tất cả linh thảo quay về là được rồi..." Dứt lời, Dược Thiên Sầu ngẩng dầu nhìn mấy người, sửng sốt nói:
"Các ngươi giành được nhiều linh thảo như thế này. Rốt cuộc thì các ngươi đã tru sát bao nhiêu người rồi?" Lộ Nghiên Thanh cắn môi, còn mấy người khác thì đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của Lộng Trúc có chút ngưng trọng, khẽ lắc đầu thở dài:
"Chuyện này không có thống kê, nhưng phỏng chừng.., sợ là cũng phải trên vạn người đi...!"