Tinh Thần Châu Chương 930: Lôi đình vạn quân

"Đuổi theo, đừng cho hắn chạy thoát." Hai đạo lưu quang nhanh chóng đuổi theo phương hướng Dược Thiên Sầu bỏ chạy, gã còn lại thì vội vàng lấy ra một khối ngọc phù bót nát. Không bao lâu sau, phân đà Tuyệt Tình Cung vừa nhận được tin tức, liền có một bóng thân ảnh từ bên trong lao vút lên thiên không, đồng dạng cũng nhằm phưong hướng Dược Thiên Sầu chạy trốn mà truy đuổi. Người này không phải ai khác mà chính là Thương ván Tín đã tọa trán mấy ngày qua ở Mê Huyễn Tiên Thành.
 
Trời cao mây trắng, trên không trung bỗng dưng có thanh âm kinh ngạc nói: "Là Dược Thiên Sầu, chưởng môn của Thiên Hạ thương hội, tu vi của hắn đã đột phá Tiên Cấp rồi sao?"
 
Chẳng bao lâu sau lại có thêm hai đạo lưu quang xẹt qua. Lúc này có người tấm tắc thành tiếng nói: "Hóa ra là người của Tuyệt Tình Cung đang truy sát Dược Thiên Sầu."

 
"Tuyệt Tình Cung đúng là có bản lĩnh, cư nhiên có thể bức Dược Thiên Sầu con rùa đen chạy ra ngoài Mê Huyễn Tiên Thành."
 
Chừng thêm một lát sau, lại có thêm một đạo lưu quang xẹt qua như sao băng, khiến cho không ít người thất thanh kinh hô: "Là Thưong Vân Tín."
 
"Dược Thiên Sầu bị bức ra khỏi Mê Huyễn Tiên Thành, Thương Vân Tín đích thân ra tay truy sát, quà nhiên là náo nhiệt."
 
"Còn chưa biết được, nghe nói lần trước ở Cực Lạc Tiên Cảnh, Thương Vân Tín còn không giết chết được Dược Thiên Sầu ah!"
 
"Ta nghĩ rằng lúc ấy Thương Vân Tín còn băn khoăn đến Tiên Cung, nên không phương tiện ra tay hạ sát thủ, cho nên Dược Thiên Sầu kia mới may mắn chạy thoát."
 
"Nhiều người đuổi theo xem náo nhiệt quá. Đi, chúng ta cũng chạy theo xem thôi!" Đám người trên không trung nhanh chóng hóa thành một đoàn lưu quang đuổi theo phương hướng mà Dược Thiên Sầu bỏ chạy.
 
Trên sân thượng của Thiên Hạ thương hội, Vân Bằng hai mắt lạnh lùng như chim trng, nhìn chằm chằm đoàn ngươi chen chúc nhau phi hành ở phíã xa. Cũng vì khoảng cách quá xa, cho nên hắn không nhìn thấy cảnh tượng Dược Thiên Sầu bị người khác truy sát, cho nên không quá mức đem chuyện này để vào trong lòng.
 
Phân đà Triêu Thiên Cung, một gã đệ tử nhanh chóng lao vào nội đường, hướng Á Đông Lâu ôm quyền bầm báo: "Bầm trường lão, chưởng môn Thiên Hạ thương hội vừa ở đây đi ra ngoài, thì liền bị người của Tuyệt Tình Cung bám theo. Lúc này hắn đang bị người của Tuyệt Tình Cung bức ra khỏi Mê Huyễn Tiên Thành, Tuyệt Tình Cung đại cung phụng Thưong Vân Tín còn đích thân xuất mã truy đuổi hắn."
 
"Cái gì?" Á Đông Lâu đang ngồi dưỡng thần trong nội đường, vừa nghe được tin này liền nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: "Tiểu tử Dược Thiên Sầu này uống lộn thuốc rồi, như thế nào dám chạy ra ngoài Mê Huyễn Tiên Thành, đây không phải là đâm đầu vào từ lộ hay sao? À...Bên phía Thiên Hạ thương hội có động tĩnh gì không?"
 
"Theo đệ từ quan sát, tình huống diễn ra quá bất ngờ. Mà bên phía Thiên Hạ thưong hội cũng không thấy có động tĩnh gì, dường như là chưa biết Dược Thiên Sầu đang bị đám người Tuyệt Tình Cung đuổi giết."
 
"Kỳ quái, rốt cuộc Tuyệt Tình Cung đã dùng biện pháp gì, mà có thể bức con rùa đen Dược Thiên Sầu chạy ra khỏi Mê Huyễn Tiên Thành nhỉ?" Sau khi trầm ngâm một trận, Á Đông Lâu khẽ nheo mắt lại, âm hiểm cười nỗi: "Những năm qua Tuyệt Tình Cung làm chuyện gì cũng hung hăng càn quấy. Bản thân ta rất muốn nhìn thấy trường họp, Thanh Dực Bức Vưong và Bạch Vân sơn chủ liên thủ đại chiến cùng Thương Vân Tín, không hiểu Thương Vân Tín có ngăn cản được hai người này liên thủ hay không? Ba cao thủ Tiên Đế sơ kỳ đại chiến, thật đúng là khiến cho người khác mỏi mắt chờ mong ah!"
 
Thanh âm chưa dứt, Á Đông Lâu đã biến thành lưu quang lao vút ra khỏi nội đường, phi hành về phương hướng của Thiên Hạ thưong hội. Sau khi bay tới gần Thiên Hạ thưong hội, Á Đông Lâu liền đã phát hiện ra ánh mắt băng sương của Vân Bằng
 
Đang tập trung lên trên người mình, hắc vội vàng lắc mình đáp xuống bên cạnh Vân Bằng, không đợi Vân Bằng chất vấn, đã chắp tay kinh hô: "Vân tiền bối, chuyện lớn bất hảo rồi! Dược Thiên Sầu vừa rời khỏi phân đà Triêu Thiên Cung chúng ta, thì đã bị người của Tuyệt Tình Cung bám theo. Hơn nữa còn trúng kế đám người Tuyệt Tình Cung mà chạy ra khỏi Mê Huyễn Tiên Thành, Thương Vân Tín đang xuất lĩnh nhân mã đuổi theo. Dưới tình huống này, an nguy của hắn cũng là một sớm một chiều, thỉnh Vân tiền bối mau chóng chuẩn bị óng phó."
 
Nghe vậy, đôi con ngươi lạnh lùng trong mắt Vân Bằng cấp tốc co rút. Lúc trước hắn đã nhìn thấy Dược Thiên Sầu đi ra ngoài, cũng chứng kiến Dược Thiên Sầu bị người của Tuyệt Tình Cung theo dõi, bất quá ngẫm lại ở trong Mê Huyễn Tiên Thành, Tuyệt Tình Cung còn chưa có lá gan dám làm gì Dược Thiên Sầu, cho nên cũng không lưu tâm. Hắn nào biết Dược Thiên Sầu làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.
 
Một bóng thân ảnh lướt đến, Vi Xuân Thu vừa hiện thân, trong đôi mắt dài nhỏ hẹp toát ra lục quang, nhìn chằm chằm Á Đông Lâu quát: "Ngươi nói có thật không?"
 
Á Đông Lâu còn đang lo sợ thiên hạ không loạn, cho nên đã cố tình lớn tiếng, để Vi Xuân Thu cũng nghe thấy. Hiện giờ âm mưu thành công thì trong lòng không khỏi vui mừng. Lúc này diễn cảm ngưng trọng, chắp tay đáp: "Vi tiền bối, chuyện này ta tận mắt chóng kiến, tuyệt đối không thể nhầm lẫn được."
 
Vi Xuân Thu nghe xong, thoáng ngẩng đầu nhìn về phương xa. Lúc này cũng trông thấy rất nhiều bóng ảnh đang tập trung phi hành về một phương hướng. Liền vươn tay chỉ theo, chất vấn: "Là hướng kia phải không?"
 
"Vi tiền bối minh giám, đúng là phương hướng đó." Á Đông Lâu cung kính hồi đáp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
 
Lúc này Vi Xuân Thu thần tình dữ tợn, nhìn sang Vân Bằng nói: "Chuyện này không thể chậm trễ. Ta và ngươi cùng đi một chuyến, liên thủ làm thịt cái tên họ Thương kia."
 
Vân Bằng nhướng mày, mục quang sắc bén trành về hướng Á Đông Lâu, trầm giọng nói: "Lòng người hiểm ác, ngươi ở đây canh chừng, cần thận ngoại nhân thừa dịp này mà tập kích chúng ta."
 
Nói xong thân hình hóa thành bạch quang, lấy tốc độ nhanh hơn sao băng mà cấp tốc phi hành theo phương hướng kia.
 
Á Đông Lâu nghe Vân Bằng nói vậy, đang muốn biện giải thì chợt phát hiện ra Vân Bằng đã ly khai rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất. Sớm đã nghe nói qua, Bạch Vân sơn chủ này đối với nhân loại không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng còn không nghĩ tới, hắn sẽ nói chuyện thẳng thắn như vậy.
 
Lúc này tâm tình của Vi Xuân Thu cũng phi thường bất hảo. Hơn nữa vừa nghe Vân Bằng nhắc nhở, cho nên lúc này không khỏi hướng Á Đông Lâu quát: "Cút!"
 
Á Đông Lâu ngần ra, hắn hận không thể vả cho mình vài cái, vì cái tội lắm miệng. Lúc này đành phải xám xịt bỏ đi, nhưng không quay về, mà bay theo phương hướng kia, đi xem náo nhiệt.
 
Vi Xuân Thu quẳng ném ánh mắt về phương xa, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này Bạch Tố Trinh đang ở trong giai đoạn tĩnh tâm tu luyện, nếu không có người hộ pháp, nàng sẽ phi thường nguy hiểm, nhưng Dược Thiên Sầu lại nắm nội đan của mình trong tay, nếu xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn, chính mình cũng xui xẻo theo. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, không nghĩ được biện pháp nào hay ho, cho nên Vi Xuân Thu đành phải xuống dưới lầu, tiếp tục làm hộ pháp cho Bạch Tố Trinh.
 
Dược Thiên Sầu một đường cấp tốc bay ra khỏi Mê Huyễn Tiên Thành, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy hai đạo lưu quang đang đuổi theo rất nhanh. Lúc này hắc hắc cười lạnh, thầm nói: "Tới hay lắm, dùng hai các ngươi thử trước vậy."
 
Theo sau, trên không trung bỗng dưng nổi lên cuồng phong, đảo mắt công phu, mơ hồ còn có tiếng sấm đì đùng. Trong lúc nhất thời gió khởi mây vần, may đen ùn ùn kéo đến, làm cho sắc trời dần dần hôn ám xuống.
 
Mắt thấy hai đạo lưu quang ở phía sau sập đuổi kịp Dược Thiên Sầu, thì đột nhiên cảm giác trong không khí sinh ra lực cản cường đại, khiến cho tốc độ phi hành của hai người nhất thời tụt giảm, tu vi rõ ràng hơn xa Dược Thiên Sầu, nhưng lúc này khoảng cách truy đuối càng lúc càng được giãn xa. Hai người nhìn nhau không biết phải nói gì, trong đáy mắt ần giấu một tia kinh nghi bất định, chỉ thấy cuồng phong ở phía trước tầng tầng bức đến, sức gió đau rát như phong nhận, làm cho hai người không thể không phóng xuất ra cương khí hộ thể. Sau khi phóng xuất ra cương khí hộ thể, lúc này mới nghe được bên ngoài vang lên những thanh âm ma sát leng keng.
 
Khiến cho hai người kinh hãi nhất chính là, sức gió cản mạnh mẽ như vậy, thế nhưng đối với Dược Thiên Sầu dường như không hề sản sinh ra một chút tác dụng. Hắn vẫn đắc chí điên cuồng phi hành như binh thường.
 
Cuồng phong càng lúc càng mạnh, đám mây đen tập trung trên bầu trời dần dần cũng lớn hơn. Chỉ chốc lát sau, trong thiên địa hôn ám đã không ngừng lóe ra những tia sét khổng lồ, giăng kín nơi nơi chốn chốn. Bất quá Dược Thiên Sầu vẫn bình thản tung hoành ngang dọc xuyên qua những tia thiểm điện lôi mình.
 
Sau khi xông vào trong vùng lôi điện, Dược Thiên Sầu mới an tâm hơn, đồng thời cũng ngừng phi hành, ngang nhiên xoay người lơ lửng ở trên không trung, giương mắt hổ nhìn hai người đang vất vả đuổi theo.
 
Bỗng dưng cuồng phong yếu đi, hai người nhất thời cảm giác được lực cản tiêu thất. Lúc này vội vàng thiểm đến, nhưng bay tới bên ngoài vùng lôi điện, thì đã không hẹn mà cùng dừng chân. Nhìn những tia thiểm điện lôi mình giăng kín ngang trời, hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Lôi điện thứ này không thể chơi đùa nổi, phương hướng mà lôi điện bổ xuống, băn bản là không thể nào biết trước, nhưng quan trọng nhất vẫn là tốc độ bắn ra của chúng nó quá nhanh, so với thuấn di cũng không kém bao nhiêu, rất khó tránh né.
 
Đạo lưa quang ở phía sau lao đến, Thương Vân Tín hiện thân ngay bên cạnh hai người, lúc này hắn cũng bị trường cảnh sấm vang chớp giật làm cho hoảng sợ, không hiểu vì sao ở phía trước lại xuất hiện một màn này.
 
"Thương Vân Tín, Tuyệt Tình Cung các ngươi không muốn buông tha cho ta, rốt cuộc là các ngươi muốn gì?" Dược Thiene sầu biết rõ mà vẫn cố tình hỏi đểu. Thanh âm xuyên qua tầng tầng sấm chóp mà truyền đến.
 
Thương Vân Tín ánh mắt nhanh chóng quẳng ném vào trong vùng thiềm điện lôi mình, chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang hiên ngang đứng trong đó, dưới thiên địa hôn ám, những tia lôi điện hung dữ, uốn lượn bắn ra bốn phía xung quanh người của Dược Thiên Sầu, tràng cảnh đúng là kinh hồn táng đởm. Theo sau đám đông kéo tới xem náo nhiệt cũng tập trung đến, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy thần sắc bất khả tư nghị.
 
Thương Vân Tín trên mặt dần dần nổi lên lãnh ý. Phỏng đoán rằng Dược Thiên Sầu rơi vào đường cùng, vì thế mới phải trốn vào trong vùng thiểm điện lôi mình. Lúc này cuồng tiếu ha hả nói: "Dược Thiên Sầu, lúc ngươi giết cháu ta, liệu có từng nghĩ qua đến ngày này không. Ha ha.., hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, xem ngươi còn chạy trốn được đi nơi nào?"
 
"Chạy? Chỉ bằng lão cẩu nhà ngươi sao!" Dược Thiên Sầu diễn cảm khinh thường, cao giọng nói: "Trời đất mênh mông, ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Cái ngày ngươi truy sát ta ở Cực Lạc Tiên Cảnh đã mình chứng hết thảy, ngươi đâu có năng lực gây khó dễ được cho ta?"
 
Đám đông xem náo nhiệt xung quanh nhất thời "ồ" lên. Trong lòng cảm thán Dược Thiên Sầu đúng là to gan lớn mật, lại dám nói chuyện với Thương Vân Tín như thế. Xem ra biết là phải chết nên cũng không còn cố kỵ gì nữa.
 
Dưới ánh lôi điện, khuôn mặt của Thương Vân Tín đã vặn vẹo, bởi Dược Thiên Sầu đã chọc trúng vết thương trong lòng của hắn. Lúc này, liền quay sang nhìn trái phải bên người mình, trầm giọng nói: "Giết hắn!"
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-930/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận