Tức một chiếc xe tải có bố trí những chiếc ghế ngồi. Ông James đã an tọa ở trên đó, và người thư ký đang tính tiền giải thưởng. Những người chiến thắng đang đứng ở bên dưới, trong đó có lão Vessons nổi bật trong chiếc áo gi lê màu đỏ chóe. Cô Clomber cảm thấy mình trông rất dễ coi. Cô mặc một chiếc váy may bằng vải tuýt để mọi người thấy rằng đối với cô đây không phải là một dịp đặc biệt như mấy cô gái quê.
“Không. Tôi sẽ ở dưới này thôi,” Reddin nói, đáp lại lại nhìn đăm đăm đầy mời mọc của cô ta bằng cái nhìn trừng trừng đầy dửng dưng.
“Là đại diện cuối cùng của một gia đình lâu đời...”
“Ôi, một gia đình chết tiệt thì có,” gã nói giọng cáu kỉnh vì đã để mất dấu Hazel.
Khi cô Clomber vẫn cố nài nỉ, gã liền dập tắt cuộc tranh cãi.
“Trong dòng tộc của tôi gia đình trẻ nhiều hơn gia đình lâu đời.”
Cô ta đỏ mặt một cách không thích hợp và vội vàng trèo lên xe tải.
Reddin đi tìm Hazel, trong khi ông James bắt đầu đọc tên những người đoạt giải.
“Ông Thomas. Ông James. Ông Marston. Ông James...”
Ông trao một đống tiền xu cho cô Clomber, người đại diện cho ban tổ chức với những lời nhận xét ngớ ngẩn thường thấy. Khi giành được giải thưởng ông ta nhận lại tiền từ cô Clomber với động tác cúi chào, ngả mũ. Khi tên của chính ông được lên nhiều hơn mức bình thường, ông bắt đầu trở nên ngượng ngập. Ông nhìn quanh cả dãy những khuôn mặt, và hiểu vẻ nặng nề kia có ý nghĩa là ý thức bị áp chế.