Nàng chạy ra mở hé cửa, ghé mắt nhìn qua những lọn tóc như một con sóc nhìn qua đám lá mùa thu.
Vessons đứng đó, chìa một cốc bia về phía nàng. Nhưng Hazel thuộc kiểu phụ nữ thích uống trà.
“Giá như có ấm nước đang sôi thì tốt biết mấy,” nàng nói vẻ bâng khuâng.
“Trà!” Vessons nói. “Chao ôi! Đàn bà thường nổi cơn tam bành sau khi uống trà! Tôi có buộc phải pha trà không nhỉ?”
“Giá như có ấm nước đang sôi thì tốt biết mấy.”
“Ấm nước! Dĩ nhiên, đến giờ này thì phải có ấm nước đang sôi rồi. Nếu không thì làm thế nào lũ bê có được bữa ăn nhỉ?”
“Hừm, ông không cần phải gào lên như vậy. Ông đánh thức ông ta dậy đấy.”
Nỗi sợ hiển hiện trong mắt nàng, nỗi sợ ghê gớm và khó hiểu đối với chính bản thân nàng.
“Tôi phải đi khỏi đây!” nàng thì thầm.
“Phải! Cô phải đi,” Vessons nói, mừng vì chỉ một lần này thôi, nhiệm vụ và sự phục tùng đi đôi với nhau.
“Tôi sẽ đưa cô về,” lão nói thêm. “Cô sống ở đâu?”
Nàng lưỡng lự.
“Cô không cần phải sợ đâu. Cứ nói cho tôi biết đi.” Vessons nói, “tôi sáu mươi tuổi rồi, và cô đối với tôi” – lão thăm dò khuôn mặt đỏ ửng của nàng bằng vẻ trầm tư – “chẳng hơn gì một con mèo hoang vô dụng,” lão kết luận.