Trùng Sinh Thế Gia Tử
Tác giả: Thái Tấn
Chương 126: Xung Đột Với Bí Thư Huyện Ủy
Nhóm dịch: HM
Nguồn: Metruyen
Nhìn bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng có cảm giác giống như đang nhìn vãn bối vậy. Nhiếp Chấn Bang này, rất thần bí. Đây là điều mà ông đã khẳng định rồi. Bắt đầu từ việc tiểu tử này liên tục từ trong túi tiền của mình lấy ra thuốc lá đặc biệt là nhìn ra rồi!
Sở dĩNgô Chí Hùng đối với Nhiếp Chấn Bang có sự đối xử khác biệt, chủ yếu là hai phương diện. Một mặt là do năng lực bản thân có hạn, trong việc phát triển kinh tế của huyện Lê, cũng tự cảm thấy có chút thiếu sót. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang xuất hiện, Ngô Chí Hùng cũng hy vọng có một người có khảnăng như vậy có thểđứng ra.
Mặt khác, Ngô Chí Hùng cũng có ý của mình. Tuổi của ông cũng nhiều rồi, cho dù có tiến thêm một bước nữa chẳng qua cũng là một người đứng đầu Huyện ủy, con đường thăng quan tiến chức cũng không còn nhiều nữa. Nhưng Nhiếp Chấn Bang không giống như v
ậy. Người như Nhiếp Chấn Bang tiền đồ vô lượng, bây giờquan hệ tốt với Nhiếp Chấn Bang, đối với con gái mình cũng có chỗ tốt.
Nhưng, Ngô Chí Hùng lại không ngờrằng, Nhiếp Chấn Bang lại chủ động chìa tay muốn chức vụ.
Phải biết rằng, chủ động muốn chức vụ, việc này ở trong chốn quan trường là vô cùng kiêng kị. Vô hình chung sẽ cho một cảm giác quá trọng lợi ích.
Lúc này, nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng trái lại không có bất kì cảm giác mất hứng nào. Nhiếp Chấn Bang có thểthẳng thắn trước mặt mình như v
ậy, điều này nói rõ, Nhiếp Chấn Bang rất tín nhiệm mình, đây chính là một cái khởi đầu rất tốt.
Hơn nữa, Ngô Chí Hùng đối với bản kế hoạch phát triển kinh tế của Nhiếp Chấn Bang cảm thấy rất tốt. Nếu quảth
ật có thểkhai triển ra, v
ậy thì huyện Lê sẽ trở thành huyện ngôi sao của toàn bộ địa khu, th
ậm chí còn là của cảnước.
Trầm tư một hồi, Ngô Chí Hùng cũng ch
ậm rãi nói:
- Chấn Bang à, tôi v
ẫn là câu nói đó, chuyện của c
ậu, tôi sẽ cố gắng báo cáo với Thành ủy và Ủy ban nhân dân. Quảth
ật hiện tại, trong thời kỳ mà kinh tế được phát triển một cách hoàn toàn như thế này, c
ậu là người phụ trách, nếu như không tham gia vào ban quản lý thì, thực sự là có quá nhiều bó buộc tay chân khi thi hành. Mặt khác, nếu bên phía c
ậu có thểnói được vài lời, v
ậy cũng nên tác động thêm một chút. Lời nói của Ngô Chí Hùng đã rất rõ ràng rồi, bên này tôi ra sức giúp anh, sau đó chỗ dựa vững chắc của anh trong thành phố cũng giúp đỡ một tay. Hiện tại dưới điều kiện đặc thù này, nói không chừng sẽ thành.
Nhiếp Chấn Bang g
ật đầu, nói:
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m - Chủ tịch, v
ậy cháu đi trước sang huyện ủy bên kia.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang khi ra khỏi văn phòng của Ngô Chí Hùng, đi thẳng qua đường, Nhiếp Chấn Bang đi thẳng tới lầu ba.
Gõ cửa, sau khi bên trong truyền tới âm thanh mời vào, Nhiếp Chấn Bang mới mở cửa đi vào, nhìn thấy thư kí của Mạc Chí Hải, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Trưởng phòng Hạ, xin hỏi, bí thư Mạc có ở đây không? Tôi có chút việc muốn báo cáo với bí thư.
Nói tới thì, thư kí của bí thư huyện ủy đã kiêm nhiệm Phó chánh văn phòng huyện ủy hoặc làm trưởng phòng phòng thư kí. Đây là lệ thường.
Xưng hô như v
ậy, có vẻ tôn trọng lại vừa biểu thịsự lễ độ của bản thân. Thư kí của Mạc Chí Hải tên là HạBỉnh Quyền, tuổi tác khoảng 30, dáng người không cao, lại có vẻ rất trầm ổn. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, HạBỉnh Quyền đứng lên, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, khách quý a, bí thư Mạc vừa hay đang ở đây. Vừa rồi, cục trưởng Tào của phòng y tế huyện đi vào. Nếu không thì trước hết c
ậu cứngồi ở sa lon một chút, tôi vào thông báo một tiếng.
Trong quan trường, phàm là muốn tìm lãnh đạo báo cáo công tác, gần như đều như thế này. Trừ khi lãnh đạo có lời mời trước, về cơ bản đều phải trải qua trình tự như v
ậy.
Nhưng, HạBỉnh Quyền không đầy nửa phút, liền từ bên trong đi ra, vẻ mặt có chút khó xử, nhìn Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Chủ tịch Nhiếp, c
ậu xem, Bí thư bên này còn có một số việc, hay là c
ậu chờthêm một chút?
Sau nửa giờchờđợi, HạBỉnh Quyền lại đi vào một lần nữa, sau khi đi ra, cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, bây giờBí thư đã rảnh rỗi, mời c
ậu vào.
Vừa đi vào văn phòng, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Bí thư Mạc, chào ông! Làm phiền ông rồi, sau khi nh
ậm chức v
ẫn chưa có thời gian đến báo cáo công tác với ông, lần này lại đây, muốn báo cáo với ông một chút về việc phát triển kinh tế của huyện chúng ta.
Nhưng, lúc này Mạc Chí Hải lại đang nhìn đồ v
ật trên bàn, đầu không ngẩng lên, lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch Nhiếp đến đây, trước tiên ngồi xuống ghế một chút đã, chờtôi xử lý xong việc này rồi nói tiếp.
L
ẫn này đợi, lại hơn nửa tiếng, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày. Trong nửa giờđồng hồ, văn kiện trước mặt Mạc Chí Hải vốn không l
ật đi l
ật lại một trang nào.
Đây nếu là một cán bộ cấp phòng bình thường, Mạc Chí Hải bày ra cái trò này, nói lên sự bất mãn của hắn, việc đó cũng hoàn toàn nên làm. Nhưng mình cũng là cấp cục phó. Từ lúc vào đến bây giờ, đầu tiên là ở bên ngoài chờnửa tiếng, sau khi vào văn phòng lại chờnửa tiếng nữa. Mạc Chí Hải làm như v
ậy có chút quá đáng rồi!
Nhưng, kiểu tình huống thế này, Nhiếp Chấn Bang tuy rằng bất mãn, cũng không thểbỏ của chạy lấy người, đây là vấn đề nguyên tắc. Mặc kệ Mạc Chí Hải nói như thế nào, ít nhất, ở ngoài mặt, hắn nói là có chút việc phải xử lý rồi. Nhiếp Chấn Bang nếu vì như v
ậy mà bỏ đi, thì về tính chất sẽ không giống nhau. Như v
ậy sẽ lưu lại một câu chuyện với đầu đề không có lãnh đạo, không đểtổ chức vào trong mắt. Đến lúc đó, Mạc Chí Hải chỉcần nhẹ nhàng nói lên trên, cái vịtrí Phó chủ tịch huyện này của Nhiếp Chấn Bang chỉsợ cũng sẽ chấm dứt.
Lúc này, cuối cùng Mạc Chí Hải cũng ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng lúc này của Nhiếp Chấn Bang, Mạc Chí Hải nở một nụ cười ở khóe miệng, l
ập tức nói:
- Chủ tịch Nhiếp, đểcho c
ậu đời lâu rồi, Chủ tịch Nhiếp đúng là khách quý a! Lần này đến đây, Chủ tịch Nhiếp có chuyện gì sao?
Mạc Chí Hải câu nào cũng kêu Chủ tịch Nhiếp, trong giọng nói thì lại có cảm giác, căn bản cũng không đểNhiếp Chấn Bang vào mắt. Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng chìm xuống, Mạc Chí Hải, người này quá sĩdiện rồi!
Cố nén tức gi
ận, Nhiếp Chấn Bang cũng rõ ràng, lúc này không phải lúc tức gi
ận, nhìn Mạc Chí Hải rồi l
ập tức đưa bản kế hoạch trong tay mình đặt lên bàn. Nhiếp Chấn Bang cũng đã bình tĩnh, nói:
- Bí thư Mạc, lần này xuống dưới, tôi và cục trưởng Lâm VĩDân của cục Nông nghiệp đối với sự phát triển nông nghiệp của toàn huyện làm một điều tra nghiên cứu tỉmỉ. Đây là bản kế hoạch về phát triển kinh tế của huyện chúng ta. Tôi đã báo cáo với Ngô chủ tịch huyện bên kia rồi. Lần này lại đây mong bí thư chỉbảo một chút.
Vừa nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang. Sắc mặt Mạc Chí Hải liền chìm xuống. Quan hệ giữa Mạc Chí Hải đối với Ngô Chí Hùng và Nhiếp Chấn Bang rất bất mãn. Cầm văn kiện trên bàn lên, Mạc Chí Hải nhìn lướt qua một chút, l
ập tức nói:
- Chủ tịch Nhiếp à! Cá nhân tôi cảm thấy bản kế hoạch này v
ẫn quá sơ sài. Tôi thấy v
ẫn là không nhất thiết phải thi hành. Bây giờhuyện Lê phát triển rất tốt. Năm này, tốc độ phát triển kinh tế của huyện ta dự đoán có thểtăng thêm khoảng 7%.
Lời nói của Mạc Chí Hải vừa buông xuống, Nhiếp Chấn Bang liền không chịu được nữa, sơ sài một chút, cảmười trang kế hoạch phát triển mà nói là sơ sài. Nghĩmình là thần đồng thiên tài sao? Có bản lĩnh đọc tới đâu, nhớ tới đấy?
Quan trọng hơn là, thái độ này của Mạc Chí Hải, ý đã rất rõ ràng rồi! Cho dù anh đang là cái gì, bên này tôi cũng không đồng ý.
Mặc dù nói, Bí thư huyện ủy quản chính là Đảng. Nhưng trong nước, dưới một số tình huống bình thường, như việc phát triển kinh tế ở huyện, Bí thư Huyện Ủy cũng phải g
ật đầu. Dù sao, Bí thư huyện ủy cũng là người đứng đầu.
Nhìn thái độ này của Mạc Chí Hải, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng nổi gi
ận. L
ập tức đứng lên, nhìn Mạc Chí Hải nói:
- Bí thư Mạc, ông nói như v
ậy có thiếu thỏa đáng không chứ?
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Mạc Chí Hải l
ập tức đen lại, tác phong hống hách của Mạc Chí Hải nổi danh ở toàn bộ Bá Châu. Có thểnói, Mạc Chí Hải chính là vua của đất huyện Lê này. Nhưng, giờphút này, lời nói của Nhiếp Chấn Bang lại ngang nhiên nghi ngờchất vấn mình. Mặc dù đang ở phòng làm việc của mình, không có ai cả. Nhưng việc này cũng chọc gi
ận tới thần kinh nhạy cảm của Mạc Chí Hải.
Nhìn nhiếp Chấn Bang, Mạc Chí Hải l
ập tức trầm giọng xuống, nói:
- Đồng chí Tiểu Nhiếp, ý c
ậu là gì? Đang nghi ngờtôi sao?
Dừng một lúc, Mạc Chí Hải l
ập tức nói:
- Đồng chí tiểu Nhiếp, tôi nghĩ, bản thân tôi là Bí thư huyện ủy, làm chuyện gì, còn không cần c
ậu dạy bảo đi?
Lúc này, lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng chọc tức tới Mạc Chí Hải. Khó trách Mạc Chí Hải thấy Nhiếp Chấn Bang không vừa mắt. Bản thân đã sắp về hưu rồi, vốn dĩ, vịtrí này Mạc Chí Hải chuẩn bịđưa cháu mình lên, nhưng không ngờlại bịNhiếp Chấn Bang chiếm đoạt mất. Đương nhiên Mạc Chí Hải sẽ không có sắc mặt tốt rồi. Nhiếp Chấn Bang nếu là cái đuôi thì cũng thôi đi. Nhưng hiện giờcòn đề ra cái kế hoạch phát triển kinh tế, Mạc Chí Hải sao có thểđểcho Nhiếp Chấn Bang qua dễ dàng thế chứ.
Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang còn trực tiếp mang tới đây. Việc này khiến cho Mạc Chí Hải có cảm giác đang bịkhiêu khích. Nói chuyện cũng không có khách khí như thế. Bắt đầu v
ẫn là Tiểu Nhiếp chủ tịch, bây giờchế giễu, trực tiếp gọi là đồng chí Tiểu Nhiếp.
- Bí thư Mạc, ông là đồng chí lão thành, đương nhiên không cần tôi phải dạy. Nhưng làm một Bí thư huyện ủy, dù sao ông cũng phải tôn trọng thành quảcủa người khác chứ. Bản kế hoạch này của tôi, ông ngay cảxem cũng không xem qua, lại trực tiếp bác bỏ như v
ậy. Ông không cảm thấy có chút quá đáng sao? Bây giờ, tôi hỏi ông, nội dung cụ thểbản kế hoạch của tôi, ông có thểnói ra không? Thân là Bí thư, chúng tôi coi trọng ông như v
ậy. Nhưng ông cũng không thểhạthấp thành quảlao động của người khác!
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng nổi gi
ận.
Ông không phải trâu sao? Ông không phải là Bí thư sao? Bố đây còn không thèm đểmắt đâu.
Nếu như ở nơi công cộng, trong việc duy trì uy tín người lãnh đạo của Bí thư huyện ủy, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám to gan như v
ậy. Nhưng giờphút này trong văn phòng của Mạc Chí Hải, Nhiếp Chấn Bang ngược lại không có kiêng kỵ gì.
Sự việc lúc này, Mạc Chí Hải rõ ràng là đuối lý, nếu th
ật sự nói ra, v
ậy Mạc Chí Hải chính là tự làm mất thểdiện của mình rồi. Về phần làm khó dễ, Nhiếp Chấn Bang cũng không đểý. Nhưng phát triển kinh tế, vốn là việc của Ủy ban nhân dân huyện, chỉcần kế hoạch này của mình có thểthực hiện, xem Mạc Chí Hải ngươi sẽ như thế nào?
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, cảngười Mạc Chí Hải đều run rẩy, chỉvào Nhiếp Chấn Bang, miệng lắp bắp vài cái. Căn bản Mạc Chí Hải không ngờrằng Nhiếp Chấn Bang lại có gan to như v
ậy, dám khiêu khích quyền lực với mình. Miệng run rẩy nói:
- C
ậu. C
ậu C
ậu l
ập tức đi ra ngoài cho tôi.