Trương Tam Phong Dị Giới Du Chương 313: Cao thủ tụ hội


Mặc dù nhân số tham gia hội nghị có vài trăm, nhưng không có nghĩa trên đại lục có nhiều quốc gia như vậy, thật ra thì số lượng các quốc gia mặc dù hơn trăm, nhưng quốc gia mà diện tích thật sự lớn cũng chỉ có mười mấy hai mươi thôi, những nước khác chỉ là một ít lãnh chủ. Mọi người chúng ta ngồi trong đại sảnh được an bài cho lần hội nghị này, những siêu cấp cao thủ ngồi ghế chủ tịch, chỉ có nhân vật cấp Kiếm Thánh, Đại Ma đạo sư mới có tư cách ngồi đó. Nếu không thì phải là đầu lĩnh ba đại đế quốc mới được. Đầu tiên là tổ mẫu lên tiếng.

"Lần này mọi người chúng ta tới đây chiến đấu, không chỉ đơn giản vì Ngõa Nạp, mà chủ yếu là vì lợi ích toàn bộ loài người chúng ta, ta hi vọng mọi người đầu tiên nên chú ý điểm này." Tổ mẫu uy nghiêm nhìn lướt qua toàn trường, phát hiện đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người, trừ bần đạo cùng Tiên Nhã ra, trong mắt chúng ta chỉ có lẫn nhau. Tổ mẫu rất biết điều làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Vì bảo đảm lần này chiến đấu thắng lợi, Giáo Đình chúng ta tổng cộng phái ra mười vạn đại quân. Ta đầu tiên giới thiệu một chút thành viên của chúng ta, một hồi cũng mời mọi người phát biểu riêng cho mình một chút, để cho chúng ta hiểu rõ lẫn nhau trước, được không?"


"Dĩ nhiên. Mời ngài !" Người ở dưới vội vàng nói.

"Rất tốt!" Tổ mẫu như cũ lạnh lùng thốt: "Chúng ta mang mười vạn bộ đội, có một vạn kỵ binh Độc Giác Thú, một vạn Ngân Phi Mã kỵ sĩ, một vạn người Ma Cung Thiết Kỵ, một vạn Cuồng Tín Giả cùng một vạn người Thủ Hộ kỵ sĩ, mặt khác còn có năm vị Hồng Y giáo chủ dẫn quân đội năm vạn Mục Sư, cùng với quân đội ba nghìn pháp sư. Còn có Thánh nữ cùng một vạn chiến sĩ Thủ Hộ quân đoàn của nàng. Tổng cộng là 11 vạn ba ngàn người. Dẫn đầu là ta, ngoài ra còn có Thánh nữ, Phong hệ Đại Ma Đạo Sư - Mễ Lạp Tác cùng với Cuồng Tín Giả quân đoàn trưởng La Kinh - La Nạp Đa cũng tới."

"Ohh, nhiều cao thủ như thế ?" Người bên dưới bắt đầu kinh ngạc nghị luận, Giáo Đình lần này đúng là xuất đại thủ bút (ra giá lớn), xuất động ba quân đoàn trưởng cùng năm vị đại giáo chủ chức vụ trọng yếu. Có thể nói là điều động một phần ba lực lượng quân đội tinh nhuệ nhất của Giáo Đình rồi, lại tính cả tổ mẫu cùng Tiên Nhã thực lực siêu cường, cơ hồ là một nửa lực lượng Giáo Hội.

"Phía dưới liền mời Mỹ Cách Lam đế quốc Tam hoàng tử Tạp Nhĩ điện hạ, hồi báo một chút viện quân từ Mỹ Cách Lam." Tổ mẫu tiếp tục lạnh lùng nói.

"Tốt." Tạp Nhĩ tiểu tử này nửa năm không thấy đã thành thục rất nhiều, hắn cười nhẹ bước lên, thi lễ với tổ mẫu và các cao thủ trưởng bối xong xuôi, mỉm cười nói: "Mỹ Cách Lam đế quốc chúng ta tự nhiên không so được với Giáo Đình thực lực cường đại. Cho nên, chúng ta chỉ có thể lấy ra năm vạn Thiết Huyết kỵ binh tham chiến, người lãnh đạo bọn hắn là Thổ chi Kiếm Thánh - Mã Hách các hạ, mặt khác, quốc sư nước ta Hỏa hệ Đại Ma Đạo Sư - Ôn Thụy - Tư Thản Ô các hạ, cũng mang đến trăm người Ma Đạo quân đoàn trợ trận."

"Rất tốt, thực lực rất mạnh rồi, mời ngồi." Tổ mẫu lạnh lùng thốt: "Phía dưới là Hoắc Phúc đế quốc, Âu Dương Nhược Lan tiểu thư lên hồi báo một chút quân lực của bọn họ." Nói đến đây, tổ mẫu luôn luôn lạnh lẽo cũng nhịn không được mỉm cười, dù sao để một cô bé đi lên, điều này thật sự cũng không dễ dàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Mọi người khỏe!" Thanh âm Âu Dương Nhược Lan mặc dù nhu nhược, nhưng trong lời nói mơ hồ lộ ra một cổ kiên cường bất khuất. Bần đạo cũng lần đầu tiên nhìn thấy vị mỹ nữ trong truyền thuyết, lời bình "rung động lòng người" đúng là chuẩn xác, sắc mặt của nàng vừa nhìn liền thấy trắng bệch một mảnh do bệnh lâu ngày, mặc dù hiện tại không có vài tia hồng nhuận, nhưng với nhãn lực của bần đạo rất dễ dàng nhìn ra, đây là do một loại dược vật có tác dụng nâng cao tinh thần gây ra. Người phục dụng lâu dài, khỏe đến mấy cũng yếu đuối xuống, chớ nói chi là nàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Nhược Lan, sợ rằng rất nhiều người sẽ rất kỳ quái vì sao vẻ mặt thùy mị của nàng lại có thể lọt vào hàng ngũ đại lục đệ nhất mỹ nữ, nhưng chỉ cần ngươi ngồi xuống, cẩn thận đánh giá phân tích một chút, sẽ rất tự nhiên bị khí chất đặc biệt của nàng thuyết phục. Nhất là trong đôi mắt to long lanh kia lóe lên tia sáng trí tuệ, làm cho người ta không tự chủ sẽ dâng hết thảy danh tiếng và quyền lực lên cho nàng. Rồi thì trên thực tế, ngươi sẽ rất mau phát hiện, chính xác là như thế.

Lúc này Âu Dương Nhược Lan đang dùng thanh âm đặc biệt nhu nhược dễ nghe nói: "Nước ta cũng mang tới năm vạn đại quân tinh nhuệ, lĩnh quân chính là cao thủ nổi danh nhất nước ta, có danh xưng là Phi Yến Trảm - Thiên Tà Tuyệt các hạ, hơn nữa quốc sư nước ta Thổ hệ Đại Ma Đạo Sư - Ti Khắc Đặc các hạ cũng dẫn một chi Ma Đạo quân đoàn trăm người tới trợ uy."

Phi Yến Trảm - Thiên Tà Tuyệt là cao thủ của Hoắc Phúc đế quốc, danh vọng rất cao. Vũ kỹ cường hãn, lấy khoái kiếm mà nổi danh, chỉ là chưa từng giao thủ với Kiếm Thánh, vì vậy vẫn không có cơ hội ngồi lên Kiếm Thánh bảo tọa, hiện tại hai danh sách để trống, cơ hồ có một là hắn, chỉ cần hắn trong chiến tranh lần này có biểu hiện tốt, không khó nắm lấy danh hiệu này. Có hắn trấn giữ, thực lực quân đội Hoắc Phúc đế quốc lần này xuất chinh cuối cùng không hề kém so với đế quốc khác.

"Cuối cùng là Kham Mạt Tư đế quốc Đại hoàng tử Đạt Giai." Tổ mẫu khinh thường nói. Ngay cả tôn xưng "điện hạ" cũng trực tiếp tỉnh lược, có thể thấy được nàng đối với Kham Mạt Tư đế quốc có bao nhiêu mối hận.

"Mọi người khỏe, Kham Mạt Tư đế quốc chúng ta lần này đem quân đội năm vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất, còn có năm ngàn Dã Man Trọng Trang bộ binh. Mặt khác, quốc sư nước ta Băng hệ Đại Ma Đạo Sư - Tư Đặc Lạp cũng mang theo trăm vị pháp sư đoàn tới tham chiến." Đạt Giai đắc ý nói.

Hắn đắc ý bởi vì uy lực Dã Man Trọng Trang bộ binh, thật sự là mạnh gấp mấy lần kỵ binh bình thường, cho nên từ binh lực nói lên hắn là mạnh nhất, đáng tiếc chính là hắn không có xuất ra cao thủ, mặc dù kiếm thần thứ tám là ở quốc gia bọn hắn, nhưng cái tên gọi là Nhĩ Bá Đặc có đại thù không đội trời chung với Long gia và tổ mẫu, làm sao dám tới đây?

"Phía dưới là dẫn đầu Đại Hán quốc, Long Khiếu Thiên." Tổ mẫu nhìn xuống con trai, khẩu khí thoáng thả lỏng, còn lộ ra một chút tình cảm tự hào ở bên trong, cho nên thanh âm tương đối lớn.

"Chúng ta tổng cộng tới bảy người." Phụ thân lớn tiếng nói. Có lẽ là bị tổ mẫu hù dọa rồi, cũng có lẽ hắn cảm thấy nhân số tương đối mất mặt, cho nên thanh âm rất nhỏ. Nhưng đang ngồi toàn là cao thủ, điểm thanh âm này nhiêu đó là đủ rồi.

"Ha ha. Bảy người, tới du lịch sao?" Phía dưới cười vang một trận.

"Cười cái gì?" Phụ thân bị tiếng cười của bọn hắn khơi dậy hung tính, một tiếng rống lên, chấn trụ tất cả mọi người, lập tức mọi người trong đại sảnh liền ngậm miệng lại, thế nhưng, hắn tiện mồm nói một câu, vẫn đem tất cả bọn họ đánh ngã lần nữa. Phụ thân cả giận nói: "Nhi tử, ngươi tới nói." Chính hắn giận ồ ồ liền ngồi xuống.

"Ha hả." Người bên dưới mặc dù trong lòng buồn cười muốn chết rồi, nhưng trên mặt vẫn tận lực đình chỉ, không có có ai dám cười ra tiếng, thậm chí bao gồm hai người Tam hoàng tử cùng Đại hoàng tử. Bọn họ cũng biết rõ ràng tính tình bần đạo, đây tuyệt đối là ác bá một lời bất hòa, không thích liền đánh. Bọn họ ai cũng không nắm chắc có thể ở chỗ này đùa giỡn rồi an toàn rời đi, hơn nữa hai đại đầu lĩnh ở đây là người của ta, cho nên ở chỗ này bọn họ ai cũng không dám cùng ta xung đột.

Hơn nữa người trong đại sảnh có ý nghĩ này rất nhiều rất nhiều, cơ hồ toàn bộ đại lục ai cũng biết thủ đoạn của bần đạo, ngay cả Giáo Hoàng cung cũng dám đập. Hơn nữa đập cái là đập sạch sẽ, bọn họ không có chuyện gì ai dám trêu chọc ta? Nhưng cũng không đại biểu rằng ở đây tuyệt đối không có một tên ngu ngốc nào.

"Ha ha." Một trận cười nhạo rất chói tai vang lên, không hề kiêng kỵ truyền tới, ở nơi này toàn bộ đều yên tĩnh, tự nhiên có âm thanh đột ngột như thế.

Bần đạo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, ta nghiêm mặt đứng lên, theo phương hướng tiếng cười nhìn lại, thì ra là tên quan ngoại giao ngu ngốc của Uy Khấu đảo quốc. Hắn thật ra chỉ cười một hai tiếng liền ngừng, bởi hắn phát giác những người khác đều dùng một loại ánh mắt khinh thị nhìn tới, hắn cảm thấy có chỗ không đúng.

Nhưng xui xẻo cho hắn. Vốn bần đạo đang rất buồn bực bị phụ thân cắt ngang ta cùng Tiên Nhã liếc mắt đưa tình, thời điểm tâm tình đang không tốt, rồi đụng tới người ngu ngốc như vậy, nếu là người khác thì thôi, xin lỗi bần đạo một cái cũng không tính, hết lần này tới lần khác hắn là một loại ta thống hận nhất - Uy Khấu.

Bần đạo lửa giận bùng nổ, lập tức đốt tới vạn trượng trời cao, nhìn về phía tên ngu ngốc này mắng một câu: "Chó nhà ai không buộc cho tốt, chạy đến sủa loạn thế này, thật đáng ghét." Quan ngoại giao Uy Khấu hiển nhiên là bên ngoài đến, không có cơ hội biết danh khí bần đạo, hôm nay, đành phải cho hắn nhớ kỹ một chút, chiêu bài của ta cuối cùng cũng có cơ hội giương danh hải ngoại.

"Ha ha." Mọi người trong đại sảnh rất phối hợp cười như điên, bọn họ đều là một đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhìn thấy có người tìm ta phiền toái, cao hứng còn không kịp? Ai còn rảnh hơi đi ngăn trở ta?

"Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì? Cha ngươi không có dạy dỗ ngươi hả?" Tên ngu ngốc thấy ta tuổi còn nhỏ, còn tưởng rằng ta dễ ăn hiếp nha.

"Ngu ngốc." Bần đạo tức giận mắng một tiếng, tiện tay đem Ngũ Hành Thần Lôi sở trường phóng ra. Bần đạo há lại bị loại ngu ngốc như hắn mắng? Dĩ nhiên đánh rồi hãy nói. Thế nhưng bởi vì nơi này người tương đối nhiều, cho nên ta còn nhẹ tay, sợ bị người khác dính đạn oan. Thế nhưng, pháp thuật thần lôi của ta uy lực trên cấp năm tuyệt đối dư sức.

Năm đạo tia chớp màu sắc rực rỡ trong nháy mắt đánh tới đầu hắn, sau đó cái tên ngu ngốc đáng thương này trực tiếp hét thảm "ngao" một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi. Nửa thân bị đốt cháy thành than, tuyệt đối là chết đến không thể chết hơn nữa rồi. Thế nhưng, bần đạo chú ý hai người bên cạnh hắn phải có phản ứng mới đúng. Không biết tại sao, bọn họ không ra tay cứu viện, mặc hắn bị ta đánh chết. Chẳng lẽ bọn họ muốn mượn tay giết người? Ta đây bị lợi dụng? Không thể nào? Bần đạo trăm mối nghi ngờ vẫn không có lời giải?

Một làn khói đen từ trên thi thể lượn lờ bay lên, người trong đại sảnh toàn bộ sửng sốt tập thể một phút, bọn họ ai cũng biết ta sẽ động thủ đánh người, chẳng qua không nghĩ tới ta lại hạ sát thủ, trực tiếp một đòn đòi mạng. Cho nên bọn họ thầm kêu may mắn, mới vừa rồi bản thân có lựa chọn sáng suốt, rồi hung danh bần đạo từ đó càng đen. Thật ra thì bọn họ không biết bần đạo hận đám hải tặc này đến mức nào. Bọn họ nếu mà biết khẳng định sẽ không kỳ quái.

"Ngươi, tại sao lại giết người?" Viên đầu lĩnh Uy Khấu tức giận nói với ta.

"Bởi vì ta cao hứng." Bần đạo khinh thường nói: "Ngươi không phục?" Hắc hắc, không phục cũng tốt, vừa lúc cùng nhau thu thập, đỡ phải nhìn thấy rồi ác tâm, tất cả trong mắt bần đạo đều đáng vứt đi hết.

"Ngươi ~" tên kia giận đến trực tiếp phun ra khí thô, cuối cùng chịu không được sự lớn lối của ta, cả giận nói: "Vũ Tàng, giết hắn đi!" Trời đất, thì ra tên ngu ngốc này bản thân không động thủ.

"Vâng..." Cao thủ bên cạnh hắn dứt khoát cúi đầu đáp ứng. Sau đó bay lên trời, lướt qua mấy hàng ghế, trực tiếp nhào tới sát ta, đồng thời ở giữa không trung rút đao cầm trong tay, nhìn về phía bần đạo hung hăng bổ xuống, hét lớn: "Nghênh Phong Nhất Đao Trảm. Đỡ!"

"Tưởng gì... Ngu ngốc." Bần đạo khinh thường cười lạnh nói. Bên cạnh ta có ba cao thủ cấp biến thái bảo vệ, chỉ một mình hắn cấp bậc Kiếm Thánh cũng đòi phát động tấn công ta? Quả thực buồn cười cấp lục địa nha.

Quả nhiên, khi kiếm phong hắn bổ tới trước mặt ta, một tấm hộ thuẫn đen nhánh từ hư không sinh ra. Tên võ sĩ này tự cho là một chiêu trảm kích mạnh nhất của hắn cứ như vậy bị thoải mái ngăn lại. Mân Nhi dù sao cũng là cao thủ cấp bậc Pháp Thần, muốn một đòn phá hủy ma pháp hộ thuẫn của nàng không phải là rất buồn cười sao?

Uy Khấu võ sĩ còn đang giật mình bởi cường độ của hộ thuẫn, đột nhiên phát hiện thân thể mình thoáng cái nặng gấp mấy lần. Căn bản không cách nào vận động linh hoạt. Cái Thứ phóng Trọng Lực Thuật, theo ma lực hắn tăng trưởng, uy lực cũng không ngừng gia tăng, hiện tại dù là Kiếm Thánh cũng phải bị ảnh hưởng không nhỏ. May mắn nhờ khi khai chiến, người chung quanh ta cảm thấy chuyện không ổn liền bỏ trốn mất dạng, nếu không sợ là bị Trọng Lực Thuật phạm vi lớn này ngộ thương rồi.

Dĩ nhiên, đây vẫn chưa hết, mặt bên kia, Khắc Lý tiện tay phát ra Cốt Mâu, đã đến gần trước ngực Uy Khấu võ sĩ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Độn Tang." Tiếp theo liền hóa thành một làn khói xanh biến mất, tại chỗ chỉ lưu lại một đoạn gỗ bị Cốt Mâu xuyên thủng rồi. Bần đạo nhìn một cái liền nhận ra, đây là nhẫn thuật của đám tiểu quỷ tử, ha hả, có ý tứ. Thế nhưng học trộm được một chút xíu đạo thuật bề ngoài, lại dám ở chỗ của ta khoe khoang, giống như Lý Quỷ gặp gỡ Lý Quỳ rồi.

Bần đạo phóng thần thức ra, lập tức phát hiện vị trí của hắn, thế nhưng không biết lúc nào nhảy lên giữa không trung rồi, còn đang rơi xuống nữa kìa. Bần đạo cười nói: "Hắc hắc, ngươi mới vừa rồi kêu to cái gì nhỉ? Nghênh Phong Nhất Đao Trảm hả!" Không bằng hiện tại ta cho ngươi thử xem Lăng Không Nhất Đao Trảm nhé !"

Vừa nói phi kiếm bần đạo không có chút dấu hiệu hiện ra trước mặt hắn, kiếm quang đón gió vươn ra dài vài mét, sau đó quét ngang hông hắn. Đòn này nhanh như sét đánh, hơn nữa thời cơ bắt được cũng khéo, đúng thời điểm hắn lực cũ đã kiệt, lực mới không sinh, không cách nào né tránh.

Mắt thấy hắn sẽ bị một kiếm cắt ra làm hai, tổ mẫu đại nhân liền ngăn cản: "Lưu tính mạng hắn, ta còn có chỗ dùng!"

"A?" Bần đạo bất đắc dĩ đáp ứng, trước mặt tổ mẫu phải lưu lại thể diện, lễ phép kính lão là bài học đầu tiên cơ mà? Thế nhưng, dường như, tổ mẫu không có nói lưu "đầy đủ" mà? Dù sao ta đoán chừng, lưu lại một đoạn thân trên rồi cho hắn sống cũng được hả? Nếu không dạy dỗ lại hắn, bần đạo sẽ buồn bực đến chết.

"A." Uy Khấu võ sĩ ở giữa không trung, bị bần đạo điều khiển phi kiếm, không cẩn thận bị đâm mấy cái. Tính hủ thực cường đại, phối hợp thêm nguyền rủa gấp đôi, làm cho hắn đau đến gào thét. Mà thời khắc hắn sắp rơi xuống đất, bần đạo xoay người đá một cú cực đẹp, hung hăng đạp vào ngang hông hắn.

Một cước bần đạo vận đủ công lực, đoán chừng dù là đầu bò cũng có thể đạp cho hấp hối chớ nói chi là người, trực tiếp đá hắn bay xa vài thước, một đường nện xuống trước mặt chủ tử hắn. Hắn thật ra bị thương không nặng, cho nên rất nhanh liền bò dậy, tuy nhiên hắn phát hiện tất cả mọi người đang theo dõi hắn, sau đó một trận cuồng tiếu vang lên.

"Ha ha ha." Người rảnh rỗi vây xem trong đại sảnh cười vô cùng đột ngột, khiến cho chủ tử của hắn cũng rất kỳ quái, vội cúi đầu nhìn xuống, mẹ ui, may mà không có trực tiếp tức chết, chỉ thấy trên mặt bộ hạ của hắn bị bần đạo sử dụng bút pháp chữ Khải, khắc lên hai chữ thật to "Chó", "Nô". Bởi vì kiếm mang tính hủ thực, bút họa hai chữ này ăn thật sâu vào da thịt, giống như hai con rết to nằm trên đó, trừ phi cạo cả khuôn mặt xuống, nếu không vĩnh viễn không tiêu rồi.

"Hắc hắc, chữ của bổn tướng quân không xấu chứ?" Bần đạo đắc ý nói: "Nhìn phân thượng các ngươi đường xa mà đến, cái này miễn phí dâng tặng, không lấy tiền thêm, các ngươi còn không mau cảm ơn ta? Thật là một đám man di không có lễ phép mà?"

"Ngươi..." Gã đầu lĩnh Uy Khấu vừa sợ vừa giận, một câu cũng nói không nên lời rồi. Bên đệ nhất cao thủ cạnh mình cũng không chịu nổi một kích, bản thân có thể làm được cái gì? Chỉ biết giận dữ nói: "Có thể may mắn biết tên các hạ không?"

"Ngươi không xứng!" Bần đạo lạnh lùng thốt: "Lập tức lăn xa chút, đừng để ta nhìn thấy mà chán giét, nếu không, ta không ngần ngại thanh trừ rác rưởi."

"Hừ." Cái tên kia bỏ qua thuộc hạ một mình giận dữ thẳng bước ra ngoài. Gã võ sĩ tránh đường rồi bước theo sau hắn. Về phần cỗ thi thể kia, bọn họ ai cũng không thèm nhìn một cái, tựa như đây không phải là người của bọn hắn. Thật là dân tộc lãnh khốc vô tình mà.

"Khiêng thứ kia đi đi." Tổ mẫu phân phó một tiếng, sau đó như cũ dùng khẩu khí lạnh lùng nói: "Chúng ta tiếp tục, Long Thanh Thiên các ngươi tại sao chỉ dẫn theo bảy người tới? Không cho ta một giải thích hài lòng, ta sẽ xử lý các ngươi!" Dưới uy nghiêm của tổ mẫu, phía dưới rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thi thể bị khiêng đi xong, khu đất trống đó cũng không có ai dám lại ngồi.

"Là thế này, tổ mẫu đại nhân." Ta mới vừa cợt nhả nói đến đây, đã bị tổ mẫu tức giận cắt đứt.

"Gọi ta tổng tư lệnh các hạ. Còn có, nghiêm túc một chút." Tổ mẫu bất mãn nói.

"Vâng vâng! Tổng tư lệnh các hạ." Bần đạo khá giận nha? Mặc dù không dám chân chính va chạm, nhưng ta vận đủ công lực, những lời sau này hầu như là rống lên, xà nhà cũng bị giọng bần đạo ẩn chứa Phật Môn Sư Tử Hống công pháp, chấn bổ nhào bụi đất rơi thẳng xuống, người chung quanh lại trực tiếp bị đánh ngã một mảnh.

Phải biết rằng ta đây là lần đầu bị mất mặt như vậy trước mặt mọi người. Nhưng đó là tổ mẫu đại nhân a? Thân tình còn chưa nói, trước mặt trưởng bối sống chết cũng phải nể nang. Bằng không, dù là Giáo Hoàng dám vô lý như vậy, lão tử cũng giết hắn. Ừ? Thế nhưng, dường như Giáo Hoàng cũng coi như là trưởng bối ta nhỉ? Buồn bực. Chỉ biết trả thù bằng cách rống giận xả cơn một chút.

"Ha hả, tiểu tử thúi, ngươi có nói đàng hoàng hay không, lại náo ta liền đánh ngươi đó." Tổ mẫu không cho phép? Bản thân nàng đã là quỷ gây sự rồi, xem thường nhất là hài tử đàng hoàng, ta phản nghịch như vậy, ngược lại đánh đúng tâm tư của nàng.

"A." Bần đạo đáp ứng một tiếng nói: "Trong đám người chúng ta lần này tới, có Nộ chi Kiếm Thánh, Long chi Kiếm Thánh cùng Ám chi Kiếm Thánh, ba vị cao thủ cấp bậc Kiếm Thánh."

"Ohh! Đại Hán quốc thật là trâu bò nha! Vốn có hai Kiếm Thánh, hiện tại ngay cả Nộ chi Kiếm Thánh cũng hốt luôn đến? Cỡ này ba đại đế quốc cũng không so được rồi?" Người chung quanh kinh ngạc nhỏ giọng nghị luận. Tạp La mặc dù mấy lần chính thức đi theo ta xuất chiến, tuy nhiên đây là lần đầu tiên công khai thân phận, trước kia người khác nghĩ rằng hắn chỉ là hỗ trợ mà thôi, nhưng không ngờ Tạp La thật sự gia nhập Đại Hán.

"Còn gì nữa không?" Tổ mẫu ra hiệu phía im lặng, hỏi tiếp.

"Còn có Thủy Hệ Đại Ma Đạo Sư - Tạp Lạp, còn có hai Ma Đạo Sư bên ta, một vị là Vong Linh pháp sư, một vị là Hắc Ám pháp sư." Bần đạo cười ha hả nói: "Hơn nữa là bản thân ta, ta nghĩ với thực lực bảy người chúng ta, thu thập những thứ kia không năm vạn cũng năm ngàn sai số một vài trăm, hẳn là không có vấn đề gì chứ?" Nói đến đây, bần đạo khinh thường liếc qua Kham Mạt Tư đế quốc Đại hoàng tử Đạt Giai.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/truong-tam-phong-di-gioi-du/chuong-314/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận