"Ha hả." Ân sư hài lòng gật đầu, nói: "Tuy là như thế, nhưng mà chiến quả thực tế cũng không thua kém quá xa mà? Chín so với sáu, ta và Phật tổ cũng sẽ không phục đâu!"
"Đúng, chúng ta nên nhân cơ hội này hung hăng đả kích đám người chim kia mới được." Lão Quân đồng ý nói.
"Ừ, theo như ta thấy, chúng ta lại đánh rớt thêm hai cái Vị Diện, sau đó hãy tính tiếp." Bần đạo đề nghị: "Không nên kích thích người chim nhiều quá."
"Đây là vì sao?" Lão Quân kỳ quái nói.
"Ừ, chẳng lẽ ngươi đang lo lắng Thần Thánh thiên sứ?" Ân sư đột nhiên nói.
"Ân sư cũng biết đại danh bọn hắn sao?" Bần đạo kinh ngạc nói.
"Ha hả, người tạo ra ngày Chư Thần Vẫn Lạc, ta làm sao mà không biết được?" Ân sư thổn thức: "Ai dà, ta thiếu chút nữa cũng bị bọn họ đánh cho "vẫn lạc" mà? Cũng may sư tổ ngươi kịp thời ra mặt, mới cứu ta một mạng, đồng thời đè khí thế bọn họ xuống một lần."
"Ân sư, ngày đó đánh một trận đại chiến ngài nhận xét thế nào?" Bần đạo tò mò hỏi: "Có thể nói cho chúng ta nghe không?"
"Ai dà, không có gì hay để nói." Ân sư thở dài nói: "Sư tổ ngươi một mình đấu thắng liên tiếp hai trận, hai người kia ngay sau đó chịu thua quy ẩn."
"Ồ?" Bần đạo kỳ quái nói: "Bọn họ tính tình tốt như vậy sao, không có đòi hỏi hai đánh một?"
"Ha hả, lúc ấy sư tổ ngươi chưa có dùng đến Hạo Thiên thần kiếm, nếu như hai người cùng lên thì sư tổ ngươi chưa chắc thua bọn họ, tối đa là lưỡng bại câu thương mà thôi. Thần Thánh thiên sứ giết người khác rất ngoan độc, nhưng mà cực kỳ quý mạng nhỏ, bọn họ làm gì chịu mạo hiểm chứ?" Ân sư cười nói: "Còn nữa, lúc ấy có không ít người đứng xem cuộc chiến, bọn họ không dám làm loạn quá mức, một khi dẫn đến toàn thể công phẫn mọi người sẽ phối hợp với sư tổ, ít nhất cũng có thể đánh trọng thương bọn họ. Cho nên bọn họ mới bất đắc dĩ hạ lời thề quy ẩn. Mà chúng ta không có nắm chắc lưu bọn họ lại được, chỉ đành để mặc cho bọn hắn rời đi."
"Ai…" Bần đạo cười khổ nói: "Bây giờ nhìn lại, lúc ấy nên diệt bọn hắn luôn cho rồi, nếu không bây giờ đâu có hậu hoạn chứ."
"Hết thảy đều là ý trời!" Ân sư lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Chuyện đã qua không cần nói nữa, nói một chút chuyện trước mắt đi. Vi sư ban đầu cùng Phật tổ liên thủ xuất kích, cũng nghĩ đến Thần Thánh thiên sứ sẽ ra tay can thiệp. Thế nhưng, nếu như bọn họ dám buông tay tiêu diệt Đạo môn, chúng ta tuyệt đối đánh cho bọn hắn tơi tả mới tốt. Chẳng qua chúng ta suy tính có phân tấc, vì thế mới chiếm cứ xong ba Vị Diện là khải hoàn quay về. Đồ nhi, ngươi mưu kế đa đoan, theo ý ngươi, bước kế tiếp chúng ta làm thế nào đây?"
"Chúng ta nên hạ căn cơ vững chắc trước đã, không bằng mời mấy vị sư huynh đến Vị Diện Thần Giới vừa chiếm cứ trú đóng, đồng thời phái môn hạ đi truyền đạo ở chung quanh, bổ sung đệ tử mới cho Đạo Môn ta. Đồng thời phát dương quang đại tinh thần tu đạo." Bần đạo cười nói: "Làm như thế, hai nhà Phật Đạo sẽ có cơ hội phát triển lớn mạnh."
"Ha hả." Lão Quân cười nói: "Ngươi đây nghĩ giống ân sư quá, ngươi không thấy ở đây thiếu mất mấy vị sư huynh hay sao? Bọn họ đang xây hành cung ở Vị Diện mới đó."
"Ha hả, ân sư cao minh." Bần đạo cười nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com"Ngươi đang khen bản thân đó hả?" Ân sư cười to nói.
"Ha ha." Một hàng sư huynh đệ cũng cười theo.
"Đúng rồi, đồ nhi." Ân sư đột nhiên ngưng cười, nói: "Ngươi lần này vì sao nhận được tin tức nhanh như vậy? Ta phái người mang tin tức sợ rằng bây giờ vừa mới đến chỗ ngươi mà thôi. Vì sao ngươi vừa nhận được tin tức đã chạy tới đây rồi?"
"Ân sư, ta được Lộ Tây Pháp truyền tin." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Hắn là người truyền tin tức cho Đại ma hoàng Xi Vưu."
"À!" Ân sư mặt mày biến sắc, lập tức nói: "Ngươi đi theo ta." Vừa nói liền vung tay lên, kéo ta đến một không gian độc lập.
"Được rồi, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Ân sư vội vàng hỏi.
"Đại ma hoàng Xi Vưu phái Lộ Tây Pháp mời ta đi gặp hắn." Bần đạo vội vàng giải thích: "Dựa theo Lộ Tây Pháp nói, Xi Vưu gần đây đụng tới đại phiền toái, Thánh thiên sứ tự xuất thủ đánh bại hắn, buộc hắn tiến công Đạo Môn. Ta đoán hắn mời ta tới chỉ là ngụy trang, thật ra đây là biến tướng hắn muốn cầu cứu chúng ta."
"À. Lại có chuyện này nữa." Ân sư giận dữ nói: "Thần Thánh thiên sứ đúng là vô sỉ chí cực. Thế mà nghĩ ra được chiêu độc như thế để đối phó chúng ta."
"Đúng vậy, nàng ta rõ ràng là muốn để cho chúng ta tự giết lẫn nhau, rồi bọn hắn ngồi một bên làm ngư ông hưởng lợi." Bần đạo cũng buồn bực nói: "Mặc dù Xi Vưu nhìn thấu âm mưu của người chim. Nhưng mà thực lực của hắn quá yếu, chỉ dựa vào chính hắn thì không đủ để phản kháng quân đoàn Thiên Sứ."
"Hừ." Ân sư cười lạnh nói: "Xi Vưu tuy đã đọa lạc, dù sao hắn cũng là một phần tử của Đạo Môn, ngoại trừ Đạo Môn ta, bất luận là ai cũng không được động đến hắn, chuyện này Đạo Môn ta quản chắc rồi."
"Vậy ân sư tính toán xử lý như thế nào?" Bần đạo hỏi.
"Vi sư tâm tư đã loạn. Nhất thời không biết nên xử trí như thế nào." Ân sư cười khổ nói: "Trước tiên ngươi nói một chút đã, dù sao ngươi sớm nhận được tin tức. Nhất định từng nghĩ tới kế sách ứng phó chứ?"
"Hắc hắc." Bần đạo cười cười nói: "Nhưng mà ta muốn được ân sư chỉ dạy một lần."
"Ha hả, chuyện gì ?" Ân sư tò mò nói.
"Nếu như chúng ta liên hợp lại, tổng cộng có ân sư, Phật tổ, Xi Vưu sư thúc, vợ chồng Thái Thản thần hoàng, Đại Địa mẫu thần và tiểu Lục. Tổng cộng bảy vị cao thủ siêu cấp không biết có thể đối kháng Thần Thánh thiên sứ hay không đây?" Bần đạo hỏi.
"Cụ thể ta cũng không biết, nhưng mà ta đoán là không được." Ân sư cười khổ nói: "Thật ra ngươi còn quên đi một người, đại tướng Hình Thiên thủ hạ dưới trướng Xi Vưu cũng là cao thủ cấp bậc này mà. Chỉ có điều tám người chúng ta cộng lại tối đa chỉ có thể đối kháng một người bất kỳ trong Thần Thánh thiên sứ."
"Vậy nếu như cộng thêm Thiên Không Thành và Linh Sơn của Phật Tổ trợ trận thì sao?" Bần đạo vội vàng hỏi.
"Ừ." Ân sư suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không rõ ràng hiện tại Thần Thánh thiên sứ đã đạt đến cảnh giới nào, cho nên chỉ có thể dựa vào ấn tượng trước kia suy tính, ta nghĩ đại khái là chúng ta có chừng năm thành tỷ lệ đánh ngang tay với bọn họ."
"Vậy là được rồi." Bần đạo thở phào nhẹ nhỏm, cười nói: "Ngài cũng đã nói, Thần Thánh thiên sứ rất quý trọng tính mạng của mình, ta nghĩ bọn họ không thể nào mạo hiểm liều mạng với chúng ta. Chuyện này làm cho chúng ta có một cơ hội có thể lợi dụng."
"Ngươi nói là chúng ta đi liều mạng cùng bọn họ?" Ân sư nhíu mày nói.
"Không, không!" Bần đạo vội vàng giải thích: "Ý của ta là chúng ta có thể tập hợp mọi người lại chung một chỗ, tạo thành một thế lực mạnh mẽ, khiến cho Thần Thánh thiên sứ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Như vậy chúng ta sẽ không sợ bọn họ làm khó Xi Vưu sư thúc rồi."
"Nhưng mà ngươi đừng quên, người ta còn có tám gã tổng chỉ huy đó." Ân sư cười khổ nói: "Tính cả bọn họ vào, ngay cả chúng ta có Linh Sơn và Thiên Không Thành cũng rất khó lòng đối kháng với bọn họ."
"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Có sư thúc và Athena ở trong nội bộ của bọn hắn, chẳng lẽ chúng ta không thể xử lý được mấy gã tổng chỉ huy kia hay sao? Ta nắm chắc có thể chơi chết bốn gã tổng chỉ huy. Còn thừa lại bốn tên chúng ta đối phó cực kỳ dễ dàng. Ân sư nghĩ thế nào?"
"Ừ, ý kiến hay." Ân sư cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu nói: "Nhưng vẫn còn chưa được. Ít nhất ngươi phải giết chết sáu gã tổng chỉ huy, lúc đó chúng ta mới có lòng tin chu toàn khi đối kháng với Thần Thánh thiên sứ."
"Chuyện này." Bần đạo cười khổ nói: "Tương đối khó khăn, ta chỉ cố làm hết sức thôi."
"Ta tin tưởng ngươi có thể nghĩ ra ý kiến hay." Ân sư mĩm cười nói: "Trước tiên ngươi đi gặp Xi Vưu tìm hiểu tình huống cụ thể, sau đó cẩn thận tính kế cũng không muộn. Ha hả, thật ra không cần quá mức lo lắng, khí thế chúng ta hiện tại rất lớn, nói không chừng sư tổ ngươi đã nhận được tin tức đang gấp gáp trở về đó. Chỉ cần lão nhân gia có mặt, vậy thì chúng ta cũng không cần sợ hãi gì nữa!"
"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Xin tuân sư lệnh! Ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Xi Vưu sư thúc, hắn đang chờ ta mang tin tức về đấy."
"Ừ." Ân sư nghiêm nghị nói: "Nói cho hắn biết. Sư huynh năm đó làm việc có chút phóng túng, bảo là ta xin lỗi hắn. Chẳng qua mọi người đều là đệ tử của ân sư, mong rằng hắn đừng làm như người xa lạ. Cánh cửa Thiên tôn cung vĩnh viễn mở ra đợi hắn về."
"Vâng, ta nhất định nhắn lời ân sư tới hắn." Bần đạo liền đáp ứng.
"Đi đi." Ân sư vừa nói vừa phất tay đưa ta về đại sảnh.
Bần đạo ngay sau đó chia ra làm hai, một phân thân khom người thi lễ: "Ân sư bảo trọng !" Dứt lời ta xoay người bay đi.
Ân sư sửng sờ, kỳ quái nói với phân thân còn lại: "Ngươi chia ra hai phân thân. Lần này tất cả đều mang trở về, chẳng lẽ chuyện tình bên kia không cần ngươi nữa sao?"
"Ài!" Bần đạo cười khổ nói: "Nói ra thật là xấu hổ. Ta lần này trở về ngoại trừ lo lắng chuyện kia thì còn cầu xin viện binh ."
"Cứu binh?" Ân sư sắc mặt ngay sau đó lạnh xuống. Nói: "Ngươi đụng tới phiền toái?"
"Vâng, đệ tử ở bên kia thừa dịp quân đoàn Thiên Sứ tan tác, lập mưu chiếm địa bàn gồm một Vị Diện Thần Giới và bảy Thiên Giới Vị Diện của quân đoàn Thiên Sứ." Bần đạo buồn bực nói: "Nhưng mà có gã Tà Thần không chịu phục, thừa dịp thực lực của ta không mạnh, nhất cử mang binh xâm lấn. Ta không có biện pháp đành phải quay trở lại. Xin ân sư giao lại Thiên Không Thành trở về tìm bọn hắn tính sổ."
"Buồn cười." Ân sư giận dữ nói: "Liên minh phản Thiên sứ ở bên kia không có giúp ngươi sao?"
"Hắc hắc, bọn họ có ý ra tay giúp đỡ ta. Nhưng mà bị ta cự tuyệt." Bần đạo cười hì hì nói: "Ta ở bên kia đại biểu Đạo Môn, cho nên không thể sống phụ thuộc vào người ta mà? Nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự sư môn."
"Không sai." Ân sư cười nói: "Nói rất hay! Thân là đệ tử Đạo Môn ngay cả chuyện nhỏ này cũng xử trí không được sao? Được rồi, ngươi cứ mang Thiên Không Thành trở về, có muốn mời thêm mấy vị sư huynh đi một chuyến?"
"Không cần phải phiền toái các sư huynh làm gì!" Bần đạo cười nói: "Đám người vứt đi kia còn chưa xứng để sư huynh ta xuất thủ?"
"Ha ha." Mọi người nhất thời cười lớn lên.
"Thế nhưng, ân sư, ngài còn dùng Thiên Không Thành công phạt một Thần Giới khác mà?" Bần đạo cười hỏi: "Hay là ta chờ ngài dùng xong mới lấy lại?"
"Không cần." Ân sư cười nói: "Ba cái Thần Giới và hơn trăm Vị Diện nhánh nhỏ cũng tạm đủ chúng ta bận rộn rồi. Đệ tử Đạo Môn vẫn còn quá ít, nếu như nhiều thêm mười mấy Vị Diện, chúng ta sẽ rất khó bảo vệ."
"Đúng là như thế, đệ tử đành phải mang Thiên Không Thành về rồi." Bần đạo cười nói: "Ân sư, đây là bản vẽ và tâm đắc khi xây dựng Thiên Không Thành, ngài và các sư huynh nhận lấy đi, coi như là một phần tâm ý của ta vậy." Vừa nói ta vừa lấy ra một bộ quyển bộ đưa cho ân sư và các vị sư huynh.
"Ha ha, đồ tốt như thế mà ngươi cũng bỏ ra được, thật là hậu lễ nha!" Ân sư hưng phấn nói: "Sau này chúng ta có thể mỗi người xây dựng một tòa thành. Trong tương lai thầy trò chúng ta liên thủ các tòa thành lại bố trí thành trận pháp, hắc hắc, chung quy không thua kém Linh Sơn Phật tổ bao nhiêu nhỉ? Ha ha."
"Ha hả." Lão Quân nói: "Đúng vậy, sau này cũng không phải sợ Phật Môn khoe huyền diệu rồi, ha hả, lần này sư đệ chơi lớn rồi."
"Đa tạ sư đệ." Các vị sư huynh lên tiếng cảm ơn.
"Đều là người một nhà không cần phải khách khí." Bần đạo vội vàng khiêm tốn. Khà khà, nhìn bộ dạng hưng phấn của các sư huynh, ta cũng biết bọn họ nhất định thèm thuồng Thiên Không Thành đã lâu. Lần này ta đây xuất ra đại lễ, nhìn xem bọn hắn làm sao trả lại nhân tình này.
Mặc dù bọn họ đều có bản vẽ, nhưng mà ta không lo lắng bọn họ xây dựng tòa thành có thể vượt qua ta. Dù sao tòa thành này không dễ dàng xây dựng. Chỉ tính riêng pháp bảo, tài liệu …vân… vân, đều là loại rất khó tìm. Mấy thứ khác còn dễ nói, những thứ như Tru Tiên kiếm trận, Phật Tổ Kim Liên và vật liệu tinh hoa của Đại Địa mẫu thần đưa cho, dù là ân sư cũng không thể nào có được. Huống chi tiểu Lục và hai mươi bốn Thần Quái làm người thủ hộ lại càng khó lòng có một, bọn họ đi đâu tìm chứ? Coi như là ân sư kiến tạo thành thị nhất định là không có lợi hại như tòa thành của ta.
Phải biết rằng ta xây tòa thành này đã tập hợp luyện kim thuật Tây Phương, ma pháp, thần phù, đạo thuật Đông Phương cùng với Phật pháp …vân …vân, tinh hoa chư thần đổ vào đó một đống. Người khác muốn tạo ra một cái giống hoàn toàn là quá khó khăn, cực kỳ khó khăn.
Lần này lễ hội chúc mừng bần đạo xuất hiện cử hành suốt ba ngày mới xong. Sau đó, ta lấy cớ tình thế nguy cấp thu lại Thiên Không Thành, mau chóng quay về. Lúc này không đi còn đợi đến khi nào đây? Nếu như chờ khi những gã sư huynh kia từ say mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc đó sợ rằng có chuyện không hay xảy ra lắm?
Bởi vì ngày hôm qua ta nói muốn đi, các sư huynh lúc ấy cao hứng uống rất nhiều rượu. Sau khi say cả đám lựa chọn bảo bối đưa cho ta một đống. Bọn họ nghĩ tới ta xuất ra trọng lễ. Cho nên đưa ra quà đáp lễ đều phi thường quý trọng. Hơn nữa, mấy người đang mơ mơ màng màng cũng đặc biệt chơi lớn, rất nhiều tâm can bảo bối bọn họ cũng lấy ra đưa cho ta. Ngay cả ân sư cũng vung tay cho ta một vạn cây Tru Tiên kiếm, dùng để thay thế kiếm trận bị hao tổn.
Nói thật, những đồ tốt như thế ta nhận lấy cũng ngại ngần. Giống như Lão Quân đưa một bộ Thải Hà Thiên Y chính là trang phục của Vương Mẫu nương nương, phải dùng một ngàn quả đào tiên thượng đẳng đổi lại, những người khác có muốn cũng không có phần. Mà Lão Quân một lần tặng ta mười lăm cái. Bộ quần áo này ngoại trừ hoa lệ, còn kèm theo Phi Hành Thuật, người phàm mặc vào cũng có thể bay lượn trên trời. Lại còn có thể phát ra Ngũ Thải Hà Quang đả thương người, vừa công vừa thủ xem như toàn diện. Lão Quân lần này coi như cạn vốn rồi. Tóm lại, chỉ riêng bộ quần áo này giá trị đã không thể đo lường được, tính thực dụng không hề thua kém Hỗn Thiên Lăng bao nhiêu.
Mà ân sư ban cho vạn cây Tru Tiên Kiếm, lại càng khó được. Mặc dù chỉ là Ngụy kiếm nhưng phẩm cấp tuyệt đối là nhất lưu, uy lực kinh người, tài liệu dùng để chế tạo cực kỳ đặc thù. Ân sư hao tốn hơn một năm mới có khả năng tạo ra một thanh kiếm. Một vạn cây kiếm này ân sư vất vả cực nhọc hơn vạn năm đó. Tru Tiên kiếm trận có thể lớn cũng có thể nhỏ. Bố trí chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái là trận thế lớn nhất, nhỏ nhất thì chín trăm chín mươi chín cái cũng có thể bố trí thành kiếm trận.
Hơn nữa, kiếm trận có thể bố trí trên trời hoặc dưới đất, linh khí tự hành vận chuyển, cũng có thể bố trí thêm người vào trong, làm như thế hiệu quả càng tốt hơn nữa. Xem ra, sau khi ta trở về nên lập tức hợp tác với Vong Ưu chế tạo một nhóm Thạch tượng quỷ đặc biệt bố trí kiếm trận, khà khà, lúc đó xem như ta có được một chi quân đội siêu cường rồi.
Các sư huynh khác tặng lễ mặc dù không sánh bằng hai thứ này, nhưng cũng tương đối tốt, ta sợ các sư huynh tỉnh rượu lại sẽ đổi ý, cho nên mới vội vã chạy đi.
Mười mấy ngày sau, bần đạo rốt cục trở lại Thần Giới, ban đầu ta còn lo lắng nơi này bị chiến hỏa liên lụy. Chờ ta trở về tới nơi thì phát hiện hết thảy bình thường, chẳng qua quân đội lui tới tuần tra nhiều hơn một ít mà thôi. Cuối cùng ta cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhanh chân trở lại Thiên đường gặp mặt Lệ Nhược Nhã và Âu Dương Nhược Lan trấn thủ Thiên đường.
Ta thấy các nàng đang ở trong thư phòng đang nhăn mày nhăn mặt trầm tư. Đột nhiên hai người phát hiện ta xuất hiện ở trước cửa, nhất thời u sầu tan hết, vui mừng la lên một tiếng nhào vào trong lòng ta. Ừ, hoặc là nói kéo ta vào trong ngực thì đúng hơn, không có biện pháp, vóc người Lệ Nhược Nhã cao lớn hơn ta tới mấy tấc, lấy chiều cao thân thể của ta so sánh cũng chỉ đứng ngang ngực nàng thôi. Cho nên thoáng cái đầu ta đập vào trong hai ngọn núi mềm mại, khà khà. Thật là thơm, thật là mềm ghê!
"Ngươi trở lại rồi!" Lệ Nhược Nhã thở phào nhẹ nhỏm, hưng phấn nói: "Nếu còn chưa chịu trở lại, chúng ta không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Sắp chết rồi, phu quân ơi!" Âu Dương Nhược Lan không nghĩ tới Nhược Nhã khẩn trương như vậy, hiển nhiên nàng đã có sự chuẩn bị.
"Ha ha." Bần đạo cười nói: "Sợ cái gì, hiện tại các ngươi không có việc gì rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
"Ừ." Lệ Nhược Nhã buông tay ngồi vào một cái ghế lớn. Bần đạo thì hì hì cười kéo Âu Dương Nhược Lan ngồi trên hai bắp đùi thon dài của Lệ Nhược Nhã.
Lệ Nhược Nhã nhất thời đỏ mặt, nàng cười nhìn ta một cái, nhưng không có ý định phản đối, chẳng qua nhẹ nhàng đưa tay vòng qua eo của chúng ta.
"Ha hả, phu quân thật xấu xa." Âu Dương Nhược Lan trêu chọc.
"Giữa phu thê với nhau cần gì ước thúc nhiều chứ!" Bần đạo cười nói: "Được rồi, nói chính sự trước, gần đây tình thế ra sao, thị trường Thiên Giới và Thánh Quang đại lục có việc gì?"
"Ai..." Nhắc tới chuyện này Âu Dương Nhược Lan liền cười khổ nói: "Tình huống không ổn, mặc dù hai Vị Diện kia nhờ có nữ thần Tự Nhiên và nữ thần Nguyên Tố bảo hộ nên không có bị công kích. Nhưng mà những Vị Diện khác ba ngày trước đã bị chiếm hết rồi."
"Đúng vậy đó!" Lệ Nhược Nhã buồn bực nói: "Bọn họ vẫn đang tập hợp đại quân, nghe nói mấy ngày nữa sẽ công kích tới ơi này. Bọn họ lại còn thả ra tiếng gió là sẽ đánh cho Đại Địa mẫu thần bầm dập, lần này cho dù Hỏa Tổ ra mặt cũng không thể nào thỏa hiệp được."
"Hả?" Bần đạo tò mò nói: "Là ai mà có khẩu khí lớn như vậy ? Thậm chí ngay cả Đại Địa mẫu thần cũng không thèm để vào mắt rồi?"
"Chúng ta cũng rất kỳ quái, mặc dù thế lực của bọn họ coi như là cường đại rồi, thế nhưng tuyệt đối không thể nào chống lại Đại Địa mẫu thần được mà?" Âu Dương Nhược Lan kỳ quái nói: "Ta hoài nghi bọn họ đã tìm được nơi dựa dẫm mới dám ngông cuồng như thế."
"Bọn họ có những ai?" Bần đạo tò mò hỏi.
"Ài, bọn họ là liên quân của mười mấy Vị Diện, cầm đầu chính là bảy tên chủ thần đỉnh cấp, trong đó ngoại trừ Tà Thần ra còn có bốn tên chủ thần chúng ta không có quen biết, còn thừa lại hai tên là bằng hữu cũ của chúng ta." Lệ Nhược Nhã cười lạnh nói.
"Hắc Ám hệ Âm Mưu thần ta có thể đoán được, một người khác là ai?" Bần đạo hỏi.
"Tạp Ba Tư Cơ - Doanh Chính." Âu Dương Nhược Lan khinh thường nói.
"Trời đất ơi !" Bần đạo cả giận nói: "Minh thần, tên phế vật này chán sống rồi sao?"