Trầm Hương Tuyết Chương 33. Đau lòng

Chương 33. Đau lòng
Chờ một lát, hắn cảm thấy lúc này nàng sẽ mang trà đến cho mình, nhưng chờ hồi lâu cũng không có động tĩnh.

Thư phòng lặng ngắt như tờ thật vô vị, hắn đặt công văn trong tay xuống đi vào phòng ngủ.

không ngờ nàng đã ngủ rồi!

Nhìn dáng vẻ đang ngủ kiều diễm đáng yêu của nàng, hắn bỗng nảy sinh cảm giác bị lạnh nhạt bỏ rơi, vậy là hắn tức tối nhào lên người nàng, bóp mấy cái trên ngực nàng.

Mộ Dung Tuyết bị hắn đánh thức, đầu tiên cảm thấy có một bàn tay đang đặt trên ngực mình, còn sau lưng có một vật cứng cứng, hắn đang không hề khách sáo lột y phục nàng ra.

Nàng hiểu được ý đồ của hắn, xấu hổ kéo váy lại: “Phu quân, đừng mà, đang là ban ngày đó.”

“Chẳng phải nàng muốn vui vầy cá nước sao?” hắn cắn vào tai nàng một cái, tay vẫn không ngừng.

“Thiếp không có.” Nàng thật oan chết đi được, vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy hắn ra, nhưng lại không phải là đối thủ của hắn.

hắn hậm hực nói: “rõ ràng là muốn mà còn không thừa nhận, đây là cái gì?” Tay hắn thò xuống dưới người nàng, tìm được chứng cứ.

Nàng xấu hổ nghẹn lời, hết đường chối cãi. Bị hắn sờ cả buổi mà không có phản ứng mới lạ đó.

“Cho nàng biết thế nào là vui vầy cá nước.” hắn hừ một tiếng, vươn mình xông vào. Sau một hồi giày vò mạnh mẽ, nàng mơ màng thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng. Đình viện yên lặng như tờ, Gia Luật Ngạn đã rời đi. Nàng hít thật sâu hơi thở trên gối hắn, hồi tưởng lại cuộc hoan ái ban chiều, mặt âu lo đỏ bừng.

Nàng thật sự không hiểu tại sao hắn lại thích ức hiếp nàng, giày vò nàng như vậy, khiến nàng hận không thể kêu lên thật to, nhưng giọng nàng vẫn chưa khỏi, thanh âm rất khó nghe, bởi vậy nên liều mạng nhẫn nhịn, nhưng nàng càng cắn môi không chịu lên tiếng, hắn càng đổi đủ cách giày vò, hận không thể bẻ xương nàng nuốt vào bụng.

So với mây mưa đảo điên, thật ra nàng thích được hắn ôm ấp vuốt ve hơn, nhưng phương diện này hắn rất keo kiệt, rất ít khi nàng được nhìn thấy hắn bên cạnh khi tỉnh lại, nàng vẫn luôn một mình đối diện với chăn gối trống không, nhờ vào việc hít hơi thở hắn còn vương lại để làm ấm cho mình.

Nàng quyến luyến bò xuống giường, mặc áo ngoài vào, ngồi trước gương chải mái tóc dài như mây. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng Trương Long: “Vương gia.”

Là Gia Luật Ngạn trở về.

Nàng kinh ngạc vui mừng đặt lược xuống, không màng mái tóc chưa búi xong đã nhảy ra khỏi phòng ngủ, đây là lần đầu tiên nàng ở ẩn Đào các đón hắn về.

Nhưng khi bay đến trước mặt Gia Luật Ngạn như một con chim nhỏ, nàng kinh ngạc phát hiện rằng, mặt Gia Luật Ngạn lạnh cứng như sắp kết thành băng rơi xuống đất.

“Phu quân làm sao vậy?” Nàng ân cần nhìn hắn, lòng nghĩ, lẽ nào trên triều hắn đã gặp chuyện gì phiền lòng?

“Hôm nay nàng đưa Thẩm U Tâm đi gặp Tạ Trực à?”

Mộ Dung Tuyết giật mình, vội nói: “Lúc đi dâng hương tình cờ gặp.”

“Tình cờ?” hắn nghiêm giọng nói: “Gan nàng thật không nhỏ, lúc nào rồi mà còn dám gạt ta.”

Nàng lo lắng nhìn hắn: “Phu quân bớt giận.”

“Trong mắt nàng còn có phu quân này sao?” Đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, khí lạnh trong mắt còn lạnh hơn gió ngày cửu hàn.

Nàng rụt rè nói: “Thiếp chỉ muốn giúp cô ấy…”

Gia Luật Ngạn nghiêm giọng ngắt lời nàng, “Ngoài thêm loạn, gây thị phi, nàng có thể giúp muội ấy được gì?” nói xong, hắn tức giận bừng bừng phẩy áo bỏ đi.

Trong mắt hắn, nàng chính là một kẻ ngốc nghếch, chỉ biết thêm loạn và gây thị phi sao? Nàng cảm thấy tim bỗng đau nhói, rồi có hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra.

Nàng ngây ngốc một hồi, dùng mu bàn tay chùi nước mắt, chầm chậm bước ra khỏi ẩn Đào các, đi về phía Mai quán.

Đoạn đường từ ẩn Đào các đến phía sau hoa viên rồi đến Kính hồ, nàng bước đi rất uể oải, chỉ muốn về đến Mai quán nghỉ ngơi.

Nhưng đứng bên Kính hồ, nghĩ đến việc Mai quán không có giường, một nỗi bi thương hoang liêu dâng trào trong lòng. Ở ẩn Đào các chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng dường như dài tựa nửa đời, nàng cảm thấy hình như trong thoáng chốc mình đã già đi mấy tuổi, hoàn toàn mất hết dũng khí và tự tin hôm bán giường.

Nàng lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, rốt cuộc còn có bao nhiêu tự tin để bị hủy hoại nữa.

Ám Hương, Sơ Ảnh thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng đều giật mình, nhưng nhận thức được gì đó nên không hỏi, chỉ dâng trà nóng, lấy nước cho nàng tắm.

Nàng nhận tách trà nóng, siết chặt trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Sơ Ảnh, ngươi đi hỏi xem giường của ta đóng xong chưa?”

Hai lần nàng về Mai quán câu đầu tiên đều hỏi chuyện này.

Đinh Hương nghe mà sắp rơi nước mắt.

Ám Hương cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc đầu nàng bán giường, các nha hoàn Mai quán đều đoán được dụng ý của nàng, ngoài bội phục quả quyết đạp nồi dìm thuyền của nàng, còn thầm chúc cho nàng có thể mã đáo thành công.

Đích thực nàng cũng đã thành công, nhưng chuyển biến của sự tình khiến người ta không thể hiểu được.

Tại sao nàng vào ở ẩn Đào các rồi mà vẫn hai lần về Mai quán, lại còn giục đóng giường, bộ dạng như không muốn quay lại nữa?

Còn đêm nay, Gia Luật Ngạn có như tối qua, đích thân đến Mai quán ôm nàng về ẩn Đào các không?

Nguồn: truyen8.mobi/t131365-tram-huong-tuyet-chuong-33-dau-long.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận