Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên thì mặt trời đã lên rất cao, Triển Thiểu Huy cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường rất nhanh để tránh quấy rầy người đang nằm ngủ trong ngực, nhìn số điện thoại, hạ giọng nói: “Có chuyện gì?”
Đầu bên kia Trịnh Giang Hà nghe thấy giọng nói hơi mông lung của anh, hơi bất ngờ một chút, “Đại ca, anh bị bệnh sao?”
“Không có, vẫn chưa dậy.”
“Không phải chứ?” Trịnh Giang Hà lớn tiếng la lên, bất kể buổi tối Triển Thiểu Huy có ngủ trễ đến đâu thì nhiều năm nay vẫn thức dậy lúc 6h theo đúng chuẩn, quả thật còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức, bây giờ đã qua giờ đi làm, Trịnh Giang Hà nghe thấy chính miệng anh nói mình còn chưa dậy thật giống như nhìn thấy mặt trời mọc ở đằng tây, trước tiên mặc kệ chuyện này, anh ta nói vào chuyện chính, “Đại ca, mười giờ hôm nay chủ tịch của hai công ty Chung Định cùng Thiên Trác sẽ đến bàn chuyện làm ăn, hiện giờ người của Thiên Trác đã tới, sao anh còn chưa tới công ty? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nói nhỏ một chút.” Triển Thiểu Huy trậm giọng nói, anh nhìn đồng hồ, cũng đã 9h40, thật ra anh đã sớm thức dậy, nằm trên giường ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào làn da của Cố Hạ, bụng dưới lại rục rịch, chỉ là Triển Thiểu Huy phải hết sức nhịn xuống, anh biế rõ Cố Hạ cần phải nghỉ ngơi, anh vẫn nằm trên giường nhẹ nhàng ôm cô, vẫn không nhúc nhích giả vờ ngủ cho đến khi Trịnh Giang Hà gọi điện tới, anh thấp giọng nói: “Không có xảy ra chuyện gì cả, chẳng qua là đại khái hôm nay không đến đấy, cậu xem rồi tự quyết đi, tôi biết cậu nhất định có thể làm được.”
“Em phải tự mình làm.” Tuy Trịnh Giang Hà không biết nguyên nhân là gì nhưng Triển Thiểu Huy không tới công ty chắc là có chuyện của mình, nhưng vẫn không chắc chắn hỏi: “Anh thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Triển Thiểu Huy xê dịch thân thể, tay vén mấy sợi tóc rũ xuống tán loạn của Cố Hạ sang một bên, không cẩn thận vén hơi mạnh khiến cho Cố Hạ kêu lên một tiếng “Ai ui”, Triển Thiểu Huy liền vội vàng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Đau quá!” Cố Hạ vuốt lại tóc rồi lại quay đầu đi dùng chăn che kín đầu. Nói to vậy rõ ràng đã bị người ở đầu dây bên kia nghe thấy, Trịnh Giang Hà cười ha ha, biết mình đã làm hỏng chuyện tốt, “Đại ca, thật ngại quá, quầy rầy anh rồi, anh tiếp tục, tiếp tục đi, bên này để em xử lí, ha ha…”
Triển Thiểu Huy “Ừ” một tiếng rồi sau đó cúp máy, không nghe thấy Trịnh Giang Hà ở đầu dây bên kia cầm điện thoại nói, “một khắc ** đáng giá ngàn vàng nhưng cũng không cần vội vàng cúp điện thoại như vậy chứ.” Triển Thiểu Huy ném điện thoại lên tủ đầu giường, nghiêng người kéo chăn che đầu Cố Hạ xuống, tay ôm lấy thân thể trơn bóng của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Có phải anh làm em thức giấc không?”
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên Cố Hạ đã tỉnh lại nhưng chẳng qua là không dám mở mắt ra, tóc bị kéo đau quá nên theo phản xạ có điều kiện la lên một tiếng, giờ phút này dĩ nhiên đang nhắm hai mắt lại, dáng vẻ mơ mơ màng màng, yếu ớt đẩy tay anh, “Em buồn ngủ lắm.”
“Vậy em ngủ tiếp đi.” Lời thì nói thế nhưng tay của Triển Thiểu Huy đã chạy dọc trên thân thể cô, làn da của Cố Hạ bóng loáng tựa như tơ lụa, vừa sờ lên đã không thể dừng lại được, anh lại ôm cả người cô vào trong lòng, dùng thân thể cọ cọ vào cô, ngón tay vẻ vài vòng trên da thịt cô, hơi thở trở nên nóng rực, phun trên cổ của cô, Cố Hạ giống như đà điểu không dám mở mắt ra, miệng bất mãn nói: “Đừng phá em, em muốn ngủ.”
“Em cứ ngủ đi.” Triển Thiểu Huy le lưỡi liếm bờ vai trần của cô, đùi cọ cọ vào đùi cô, da thịt trần trụi trắng trợn dính sát vào nhau, kết sức thoải mái.
Cố Hạ làm sao mà ngủ được, thể lực của Triển Thiểu Huy thật sự rất tốt, tối hôm qua về sau cô thật sự không chịu được nữa, cầu xin anh dừng lại nhưng Triển Thiểu Huy lại như không nghe thấy, động tác càng lúc càng mạnh, về sau cô khóc nấc lên Triển Thiểu Huy mới tha cho cô, bây giờ giữa hay chân vừa xót vừa mỏi, thật sự không còn tinh thần gì nữa, tâm lí cũng có hơi sợ nên đành phải nhắm mắt lại, thân thể trở nên cứng ngắc. Đột nhiên cảm nhận được vật cứng nóng rực đang cọ nhẹ lên đùi mình, Cố Hạ thoáng cái bừng tỉnh, mới sáng sớm mà người đàn ông này lại có phản ứng, cô đẩy anh ra nói, “Đừng như vậy.”
Giọng nói mềm mại yêu kiều càng làm tăng thêm tình thú, Triển Thiểu Huy kéo cô tới, ôm vào trong lòng, từng nụ hôn vụn nhỏ rơi trên mặt cô, “Căng thẳng cái gì? Cảm giác tối hôm qua không tốt sao?”
“Đau.” Cố Hạ chỉ nói một chữ, vừa lúc bắt đầu rất đau, về sau thì cảm giác tốt hơn một chút, cảm giác thống khổ cùng vui sướng tồn tại song hành, chỉ là Triển Thiểu Huy đánh trận lâu dài đến dọa người, miệng gầm nhẹ giống như dã thú, Cố Hạ cảm thấy chuyện này không hề hưởng thụ như tiểu thuyết đã viết, ngược lại tối qua người đàn ông này nhìn có vẻ rất thỏa mãn, không biết có phải cảm thụ của nam nữ không giống nhau không, cô hỏi: “Sao anh còn chưa đi làm?”
“Không đi, hôm nay anh muốn ở bên em.” Triển Thiểu Huy yêu thương hôn lên trán cô một cái, kéo tay cô cầm lấy vật cứng bên dưới của mình, không cho cô buông ra, Cố Hạ cảm thấy vật thể lạ dưới tay mình đang tỏa nhiệt, dường như còn cảm nhận được mạch đập thình thịch của nó khiến cho trống ngực của mình cũng đập nhanh hơn. Triển Thiểu Huy kề sát vào tai của cô, giọng nói dịu dàng mà mị hoặc, “Lần đầu tiên nhất định là không được thoải mái, sau này sẽ tốt hơn, em sẽ biết thế nào là hưởng thụ niềm vui sướng giữa nam nữ. Hạ Hạ, yên tâm, anh sẽ thương em thật nhiều.”
Nói xong, anh xoay người nằm áp lên thân thể cô, Cố Hạ lại không muốn, “Anh…mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ không…” Lời của cô căn bản không có hiệu quả gì, tay của Triển Thiểu Huy đã đi tới ngực cô, Cố Hạ không muốn vừa tỉnh lại đã tiếp tục làm chuyện kia, “Em đau, đừng như vậy mà.”
Triển Thiểu Huy hôn qua hai gò má cô như chuồn chuồn lướt nước, ngẩng đầu thở dài thật sâu, “Được rồi, anh không làm, chỉ ôm em một cái thôi.”
“Đêm qua anh cũng đã nói như vậy!” Bây giờ Cố Hạ không còn tin anh nữa, muốn đẩy anh ra khỏi ổ chăn nhưng mình lại không còn sức nữa, trên người lại không mặc quần áo, cô rất ngại thân thể trần trụi chạy xuống giường, đành phải cố gắng kéo chăn lên, “Anh xuống đi, em sẽ không tin anh đâu, anh là đồ lưu manh.”
Hai chữ lưu manh Cố Hạ nói ra làm cho anh cười đến run rẩy cả người, “Sao anh lại lưu manh? Tối hôm qua rõ ràng là do em chủ động mà.”
“Em không có.” Cố Hạ lập tức phản bác.
“Rõ ràng chính là em.” Mặt Triển Thiểu Huy tỏ ra vô tội, “Khuya khoắt lại bảo anh lên nhà em, còn nói với anh trong nhà không có người, em nói xem anh sẽ nghĩ thế nào đây? Ở trong nhà lại chỉ mặc một chiếc váy ngủ, giữ anh ở lại, không phải em đang mời gọi anh sao? Anh là một người đàn ông bình thường mà! Vả lại, lúc ấy anh cũng không ép buộc gì em.”
Anh rất thích nhìn thấy mặt Cố Hạ đỏ bừng lên, cắn môi, ngượng ngùng lại tức giận, Triển Thiểu Huy cảm thấy hình ảnh này của cô đáng yêu cực kì, cười khẽ một tiếng. Cố Hạ càng thêm tức giận, cô thật sự không có ý đó, ở trong chăn co lại thành một cục, Triển Thiểu Huy từ phía sau lưng ôm lấy cô, ghé sát vào tai cô nói: “Là lỗi của anh, là do anh đã có mưu đồ từ lâu, là do anh không nhịn được, Hạ Hạ, anh thật sự rất thích em.”
Cố Hạ không thèm để ý tới anh, chuyện cũng đã xảy ra, truy cứu chuyện tối qua cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô bọc chăn lại quay mặt vào tường, không thèm nhìn Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy ôm cô một lúc, rốt cuộc xuống giường đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa đánh răng rửa mặt, chỉ có điều lúc trở ra trên người không hề có một mảnh vải nào, còn rất tự nhiên mà hỏi thăm: “Hôm nay chúng ta ở nhà hay là ra ngoài dạo chơi đây?”
“Đây là nhà của em!” Anh làm gì mà ra vẻ như đây là nhà mình thế, Cố Hạ vén chăn lên cao giọng nói, sau đó lại đỏ mặt, lập tức dùng chăn che kín đầu, người đàn ông này không mặc gì trên người lại cứ tự nhiên đứng trước giường như vậy, thật sự là một chút xấu hổ cũng không biết, “Có phải anh tính không mặc quần áo ra đường không?”
Triển Thiểu Huy mặt dày nói, “Nếu em muốn ở nhà thì tối nay anh mới gọi người mang quần áo tới.”
“Chúng ta ra ngoài đi.” Cố Hạ không cò sự lựa chọn nào khác.
“Thật ra…” Triển Thiểu Huy cười tà khí nói, “Anh thích ở nhà hơn.”
Cố Hạ cầm gối ném về phía anh.
Triển Thiểu Huy tiếp tục đi đến bên giường, mặt tỏ ra khẳng khái hùng hồn vô tội nói, “Anh không có quần áo, em bắt anh làm sao đây.” Cố Hạ mới không muốn ngủ trên giường với tên đàn ông trần truồng này vào ban ngày, giãy giụa đứng lên, cầm lấy đồ ngủ mặc vào, tìm quần áo đi vào nhà vệ sinh. Nhìn vào gương, trên người lốm đa lốm đốm vết đỏ ghi chép lại sự điên cuồng tối qua, thật ra Cố Hạ cảm thấy Triển Thiểu Huy nói cũng không sai, cô suy nghĩ quá đơn giản, khuya khoắt lại gọi một người đàn ông lên nhà, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không thể trách người khác. Chuyện đã xảy ra cũng không có gì hối hận, cô nghĩ cô đã yêu Triển Thiểu Huy mất rồi, lần đầu tiên hẳn là phải giành cho người đàn ông mình yêu.
Nước tí tách rơi xuống từ vòi hoa sen, lúc Cố Hạ đang đứng suy nghĩ miên man thì Triển Thiểu Huy tới gõ cửa, “Hạ Hạ, một mình em ở trong đó không sao chứ?”
“Không có, không sao cả.” Cố Hạ bối rối trả lời, trước khi anh không xưng hô với cô như vậy, đều gọi cả tên lẫn họ, tối hôm qua lại đột nhiên gọi cô như vậy, từ trong miệng anh kêu ra mang theo hương vị triền miên, làm cho Cố Hạ đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác được yêu thương.
“Anh muốn vào với em.” Anh ở ngoài cửa nói như thế, Triển Thiểu Huy càng muốn cho cô thật nhiều yêu thương, anh muốn có được thân thể của cô, đàn ông khi yêu chính là như vậy, bao hàm cả yêu thương say đắm cùng khát vọng thân thể của người phụ nữ. Bình thường Cố Hạ thoạt nhìn rất thoải mái nhưng thật ra tâm tình của phụ nữ rất nhạy cảm, Triển Thiểu Huy không hy vọng cô sẽ suy nghĩ miên man, không hy vọng cô cảm thấy anh chỉ đơn thuần muốn giải tỏa dục vọng của mình.
Lúc Cố Hạ tắm rửa xong mặc quần áo tử tế đi ra thì nhìn thấy Triển Thiểu Huy đang đứng tựa vào cửa, trên người bọc một cái khăn tắm, cô biết rõ anh vẫn đứng chờ ngoài cửa, chắn hẳn là thật sự nghĩ cho cô, Triển Thiểu Huy ôm lấy cô, “Anh bế em vào phòng.”
Đây là lần đầu tiên Cố Hạ hưởng thụ cái ôm như một công chúa, mặt dán trên lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh. Lúc anh đặt cô lên giường, động tác rất cẩn thận tỉ mỉ, như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ, Cố Hạ vẫn nhìn vào ánh mắt của anh, ánh mắt anh chứa đựng niềm vui, tất cả nhu tình đều lắng đọng trong đó, Cố Hạ cảm thấy không còn sợ hãi gì nữa, anh thật sự rất yêu mến cô.
Bọn họ nằm nói chuyện trên giường, thẳng đến khi chuông cửa vang lên, hai người liếc nhìn nhau, Triển Thiểu Huy hỏi trước: “Em ra mở cửa hay là anh đi?”
“Đương nhiên là em đi.” Đây là nhà của cô, một người đàn ông chỉ bọc một chiếc khăn tắm ra mở cửa, thật quá mất mặt. Trước đó Cố Hạ nhận được một cuộc điện thoại nói hàng cô đặt trên mạng sắp được đưa tới, hỏi cô có ở nhà không, cô cảm thấy hẳn là ngươi đưa hàng đã đến, nhìn nhìn qua mắt mèo, bên ngoài xác thực có một người đàn ông đang cầm gì đó, Cố Hạ mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa thì biến sắc, “Tại sao lại là anh?”