lúc ăn cơm, Triển Thiểu Huy đề nghị lát nữa dẫn cố Hạ đi dạo phố mua ít đồ, hỏi cô muốn đi dạo trongcửa hàng quần áo hay là cửa hàng trang sức. cố Hạ vội vàng lắc đầu cự tuyệt, nói giỡn sao, đắc tiền như vậy sau này làm sao mà trả nối đây? Tiền đánh bài còn có thế thắng lại được chứ mấy khoản này thì tính thế nào? Dạo này Triển Thiếu Huy rất keo kiệt, ngộ nhỡ mà đòi lại tiền thì làm sao cô trả
Hnổi.
Triền Thiểu Huy thấy thái độ của cô rất kiên quyết nên cũng không kiên trì nữa, anh thấy những cô gái khác thích mua cái này cái kia nên nghĩ tất cả phụ nữ đều như thế, nếu như tiền có thể mang lại niềm vui thì tất nhiên Triến Thiểu Huy cũng không ngại dùng tiền, không nghĩ tới lời đề nghị lại bị cự tuyệt, Triển Thiểu Huy nói: "Vậy em nói đi, lát nữa ăn cơm xong đi đâu
H| đây?"
"Tôi có thể về nhà không?" cố Hạ yếu ớt hỏi.
Ánh mắt Triển Thiếu Huy như lưỡi dao lướt qua, "Em nói xem?"
"Vậy cũng chẳng có gì làm mà." cố Hạ cúi đầu, đảo mấy hạt cơm trong chén, cảm giác của cô với Triến Thiểu Huy chính là thấy là lạ, quan hệ của hai người bây giờ là gì đây? Chẳng lẽ là đang hẹn hò? Hình như
cũng không giống lắm.
Triền Thiếu Huy không vui nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của cố Hạ, khóe miệng trầm xuống, "Tự em nghĩ đi, nếu không anh sẽ gọi bạn bè đi đánh bài."
"Hôm qua vất vả lắm mới thắng lại được, lại đánh nữa nếu thua thì làm sao bây giờ? Anh xem, hôm qua người họ Quan kia thua nhiều như vậy, mặt đen như than." Cố Hạ không muốn lại bị thiếu nợ nữa, cô chỉ là tầng lớp lao động bình thường, không thế chơi lớn như vậy. Nhưng mà cô lại ha ha cười lên, vẻ mặt dương dương tự đắc, "Dạo này có phải tôi càng đánh bài càng giỏi không? Gần đây đều thắng rất nhiều."
"Em sao?" Triển Thiểu Huy trước sau vẫn tỏ ra khinh bỉ cô nói, "Đánh không phải tệ bình thường đâuỂ"
Cố Hạ không phục, "Tốt xấu gì thì ngày hôm qua tôi cũng đã thắng lại hết rồi, trả lại cho anh vài trăm vạn, cũng không cần anh giúp đỡ gì. Sao tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy anh ngồi ở đấy mới không thắng được bao nhiêu nhỉ?"
Nhìn thấy dáng vẻ không phục kia của cô, Triển Thiếu Huy theo thói quen đả kích cô, "Nếu Long Trạch không cố ý để cho em thắng, em còn nghĩ mình có khả năng đó sao? Chắc hẳn em không biết trước kia anh ta làm gì."
"Anh ta làm gì?" cố Hạ hứng thú hỏi.
Mắt Triến Thiếu Huy giật giật, không nhanh không chậm nói: "Anh ta là một tay đánh bài chuyên nghiệp, kĩ thuật đánh rất tốt, nghe nói cho tới bây giờ chưa hề thua, được xưng là thần bài, em không biết cũng bình thường, nghề của anh là mở sòng bạc kinh doanh nên tất nhiên biết anh ta là ai. Trước kia anh ta đi theo Đố vương nối tiếng thành phố Y, có biết Đố vương lài cái gì không?"
Cố Hạ lắc đầu, "Nghe tên gọi thật là khí phách."
"Gọi thế cho dễ nghe thôi, thật ra đó chính là bang phái xẵ hội đen lớn nhất ở đó. Nói đúng hơn là trước kia Long Trạch chính là một xã hội đen." Triển Thiểu Huy hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói lạnh lùng lộ ra một chút uy hiếp, "Nói cho em biết, anh cũng vậy. Cho nên, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút."
Anh cố ý uy hiếp cô, cố Hạ nhịn không được toàn thân run rẩy, cắn cắn môi, "Triển thiếu, anh muốn thế nào?"
Triển Thiểu Huy lại thoải mái dựa vào ghế, "Anh cho em lựa chọn sau khi ăn cơm xong thì làm gì tiếp theo."
Cố Hạ chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, nhỏ giọng nói: "Không thì chúng ta đi xem phim đi?"
Cuối tuần rạp chiếu phim rất đông, cố Hạ sếp hàng hơn mười phút mới mua được hai vé, đi đến khu nghỉ ngơi, đưa vé cho Triển Thiếu Huy đang ngồi trên ghế sofa, "Triển thiếu, còn 40 phút nữa mới bắt đầu chiếu."
Triển Thiếu Huy cầm lấy vé, ánh mắt đảo qua, nhìi hai vị trí gh ngồi, "Đây không phải là chỗ ngồi VIP dành cho tình nhân à?"
Cố Hạ kinh ngạc, vừa rồi sau khi hai người cùng đến, Triển đại thiếu gia rõ ràng cho thấy anh chưa bao giờ đi xem phim, không nghĩ tới anh cũng biết những thứ này, ghế dành cho tình nhân, nghe nói là một phòng riêng, có ghế sofa cho hai người, đèn tối sầm muốn làm gì thì làm, cố Hạ sẽ không mua loại vé đó, trên mặt có chút mất tự nhiên, "Không phải."
"Sao em không mua?" mi mắt Triển Thiếu Huy khẽ nhướng lên, giọng điệu có vẻ chất vấn, đây thật sự là lần đầu tiên anh đến rạp chiếu phim, vừa rồi mới nghe thấy đôi tình nhân bên cạnh hưng phấn mập mờ nói bọn họ vừa mua hàng ghế VIP dành cho tình nhân, nghe tên đã thấy hứng thú, tất nhiên Triển Thiếu Huy cũng cho rằng cố Hạ sẽ mua vé đó.
"Bình thường tôi đều mua vé này, lúc nãy anh lại không nói trước." cố Hạ đố thừa cho anh.
Triển Thiểu Huy vung tay lên: "Vậy em đi mua lại
cố Hạ liếc anh một cái, người khác đều bắt bạn trai của mình chạy đi mua vé, còn cô đến đây thì Triển thiếu gia ngồi uống trà, không động một ngón tay. Từ viên hơn, chỉ có điều là tên ông chủ này hiện giờ đã sỗ sàng một cách quang minh chính đại, cố Hạ cảm thấy điên mất thôi, không biết sao mình lại đi chọc đến người này.
Lại xếp hàng thêm 10 phút nữa, lúc cố Hạ nghe người bán vé nói vé dành cho tình nhân đã bán hết thì chỉ cảm thấy người bán vé này thật đáng yêu, cô thở phào nhẹ nhõm, bước chân chậm rãi thoái mái đi đến trước mặt Triển Thiếu Huy, "Triển thiếu, hôm nay đông quá, vé kia bán hết rồi."
Triển Thiếu Huy không hài lòng lắm nhìn cô, cố Hạ cảm thấy ánh mắt kia rõ ràng biết hai chữ "ghét bỏ", ý là "Có một chút chuyện như vậy cũng làm không xong, có phải em chỉ biết ăn cơm không thôi vậy/' chẳng qua là Cố Hạ đã miễn dịch với sự ghét bỏ cúa anh, không đế ý tới anh, "Tôi đi mua một ít thức ăn và đồ uống, anh chờ tôi một lát."
Đến khi Cố Hạ mang đồ ăn về, thấy thời gian cũng gần đến, Triển Thiếu Huy cầm hai tấm vé đứng lên, đi vào trong rạp cùng cô. cố Hạ muốn nhìn tấm vé một chút đế dễ tìm vị trí, nhận lấy tấm vé vào cửa từ tay Triển Thiểu Huy thì lập tức ngấn người, đây không phái là vé cô đã mua lúc nãy, đột nhiên lại biến thành phòng VỈP, chính là hàng ghế dành cho tình nhân, cố Hạ quay đầu lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Triển Thiếu Huy, "Triển thiếu, đây không phải là vé tôi mua mà?"
"Đương nhiên không phái vé em mua, vừa ròi anh đã đối với người khác." Triển Thiếu Huy vươn tay ôm chầm
"Anh uy hiếp bắt người khác đối cho anh sao?" cố Hạ quay trái quay phải, may mà hôm nay Triển Thiếu Huy không mang theo vệ sĩ.
"Chưa từng thấy ai như em cả." Triển Thiếu Huy tiếp tục khinh bí cô, "Chỉ cần một ít tiền là được thôi."
Phòng chiếu phim dành r iêng cho tình nhân vô cùng mập mờ, không phải hàng ghế cuối cùng mà là vị trí trên lầu, toàn bộ căn phòng kín như bưng, vừa đối mặt với màn hình, đằng sau cũng khóa kín lại tránh cho người khác làm phiền. Trên chiếc ghế salon màu đỏ đặt một dãy gối, ngọn đèn màu cam vẽ ra không khí mông lung mập mờ, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ cắm vài bông hoa, vừa ấm áp vừa lãng mạn. Đặc biệt nhất là trong lúc phim đang chiếu thì đèn tắt cứa cũng đóng lại, nơi này chính là một không gian tăm tối riêng tư.
Sau khi Cố Hạ bước vào thì ôm lấy chiếc gối ôm trong ngực, ôm rất chặt như là sợ người khác cướp mất, cả người co rúm lại, chẳng qua là không thế cứ uy trì một tư thế này mãi, Triển Thiếu Huy chỉ nhẹ nhàng chí huy cô vài câu, lúc thì mang đồ uống lúc thì đút bỏng cho anh, cố Hạ không phải là người có sức phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo lời sai bảo của nhà tư bán kia, cầm bỏng ngô đút từng miếng từng miếng vào miệng anh. Mỗi lần Triển Thiếu Huy ăn bỏng trên tay cô thì đầu lưỡi ấm ướt lại lướt qua ngón tay cô, toàn thân cố Hạ tê rần, cực kì không tự nhiên. Một lát sau, Triển Thiếu Huy kéo cô qua, một tay xuyên qua gáy khoác lên vai cô, giống như tất cá những đôi tình nhân bình thường rúc vào nhau xem phim.
Bộ phim đang xem chính là phim bom tấn của Mĩ, rõ ràng là quảng cáo rùm beng vậy mà kết quả lại không ngừng có những tình tiết mập mờ, nhiều lần chiếu những cảnh nam nữ yêu đương, dáng người nữ diễn viên nóng bỏng, lúc hôn nhau mãnh liệt với nam diễn viên, đạo diễn lại tạo nên một không khi rất mờ ám làm cho cố Hạ đỏ mặt tim đập liên hồi. Cánh tay Triển Thiếu Huy ôm cố Hạ dần dần siết chặt, trong phim hai người vẫn còn hôn nhau khó khăn chia lìa, anh cũng rất thích cảm giác được ôm cố Hạ, lúc ôm cô thì không thế nhịn được cảm thấy rất hài lòng thỏa mãn, không khí trong phim rất khá, anh hơi nghiêng người ôm cố Hạ vào trong lòng ngực, mặt càng ngày càng gầnễ
Cố Hạ cũng cảm thấy được hơi thờ của anh càng ngày càng gần, trong đầu cảnh giác tột độ, lúc anh sắp hôn cô thì lấy tay che miệng của mình lại.
Triển Thiếu Huy ghé vào bên tai cô khẽ cười, ngược lại ngậm lấy vành tai cô, mút vào, hơi thở nóng bỏng phun ra, thấp giọng nói: "Lấy ra."
Toàn thân cố Hạ căng thẳng như đang chiến đấu với kẻ thù, ngày hôm qua bị anh tập kích bất ngờ còn bây giờ cô đang rất tính táo, tay đang bịt miệng cũng không chịu buông ra.
Triển Thiếu Huy hôn vành tai cô một lúc cũng không có tác dụng nên cậy mạnh lấy tay mở bàn tay đang che miệng của cô ra, còn giữ chặt lấy tay kia của cô, sau đó kéo khóa áo khoác cúa cô ra, vén áo ngực lên, động tác trôi chảy, tấn công liên tục, bàn tay trên lưng cô không ngừng sờ soạng, cố Hạ hoáng hồn, vội vàng dùng bàn tay đang che miệng đè cánh tay của anh lại, "Không được như vậy."
Trong cố họng Triển Thiếu Huy còn phát ra tiếng cười trầm thấp, rút tay lại hôn lên môi cô, trong bóng đêm nhè nhẹ nhấm nháp đôi môi cô. Hôm nay cố Hạ không chịu phối hợp chút nào, hàm răng cắn quá chặt, mặc cho Triển Thiếu Huy có dịu dàng hấp dẫn cô thế nào cô cũng không chịu mớ miệng ra, Triển Thiểu Huy mút làn môi của cô vào, giọng nói trầm thấp hấp dẫn cô: "Ngoan nào, mớ miệng ra."
Dựa vào cái gì mà cố Hạ phải ngoan, dựa vào cái gì phải mở miệng ra hôn anh ta, anh chưa từng thố lộ với cô, vẫn giữ dáng vé đại thiếu gia, uy hiếp cô, khinh bỉ cô, quan hệ của hai người không rõ ràng, cố Hạ mặc kệ, cắn răng không chịu mớ miệng ra.
Triển Thiểu Huy tiếp tục hôn cô một lúc, có chút bất mãn vì cô không phối hợp, 'Tự mình chuốc lấy."
Anh rời khỏi môi của cô, đặt cả người cô lên ghế salon, hai cánh tay cô bị kéo lên khỏi đỉnh đầu làm cho cô không thể nào cử động được, đây là nơi công cộng, dưới lầu còn có vô số người xem, Cố Hạ không dám kêu lớn tiếng, thân thể giãy giụa thấp giọng nói: "Anh thả tôi ra..."
Cô giãy giụa trước mặt Triển Thiểu Huy không hề có kết quả gì, Triển Thiếu Huy tiếp tục thăm dò vào vạt áo của cô, vén áo ngực lên vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô, khẽ nhéo đỉnh hoa kia, Cố Hạ còn đang khom người phản kháng, "Anh mà còn như vậy tôi sẽ la lên anh đang quấy rối tôi đấy?"
"Em gọi đi!" Trong bóng tối cố Hạ không thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của Triển Thiếu Huy, anh nói: "Nếu em muốn người khác biết chúng ta đang làm gì trong này thì cứ gọi đi, anh cũng không ngại chút
nào cả. Cho dù người khác có nghe thấy thì cũng chỉ nghĩ em đang quyến rũ anh, quyến rũ không được nên muốn hãm hại anh."
Cố Hạ thừa thẹn lại vừa giận, bàn tay Triển Thiếu Huy vẫn còn đang chạy dọc theo thân thể cô, thối gió châm ngòi bốn phía, chậm rãi trượt đến thắt lưng, sau đó xuống dưới, chậm rãi luồn vào trong
lưng, sau đó xuống dưới, chậm rãi luồn vào trong quần lót cúa cô, từng tấc từng tấc một tiến vàoẵ Tay anh có vết chai mỏng, chạm vào làn da lại gây nên cảm giác kích thích ngưa ngứa, cố Hạ cầu xin, "Anh dừng tay lại, Triển thiếu, xin anh, đừng như vậy../
Triển Thiếu Huy cũng không tiếp tục động tác của mình nhưng cũng không lấy tay ra, "Giờ đã biết cầu xin rồi? Vừa rồi sao không chịu phối hợp?"
'Tôi phối hợp, tôi phối hợp..." Cố Hạ nói liên tục, K 'Triển thiếu, thả tôi ra điẵ"
Triển Thiểu Huy vẫn nằm trên người cô thấp giọng cười, "Cũng tại em chọc anh
Một tay anh còn đang đặt trên bụng cố Hạ, vuốt vùng bụng bằng phẳng, có khi ngón tay còn động vào nơi kia, dường như lúc nào cũng có thế tiếp tục thăm dò xuống dưới lách qua con đường u tối kia, Cố Hạ hoàn toàn mềm nhũn: "Tôi sai rồi."
"Đã biết sai thì phải sửa chữa lỗi lầmẻ" Bàn tay Triển Thiểu Huy chậm rãi luật động, từng chút từng chút vuốt ve làn da của cô, lưu luyến thật lâu mới chậm rãi đứng dậy, "Đến đây lấy lòng anh đi, hôm nay anh sẽ tha cho em."
Cố Hạ vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, mặt nóng như cái nắng thiêu đốt của thán g bảy, cũng may trong này rất tối nên mặt có đỏ cũng không có ai nhìn thấy. Cô ngồi xuống trên ghế salon, trong bóng tối Triến Thiếu Huy vẫn đang theo dõi cô, cô không biết phải làm sao để lấy lòng anh, "Anh ăn bỏng không?"
"Không phải anh muốn thế này, chúng ta tiếp tục hôn." Triển Thiếu Huy áp sát lại, mang theo một chút trêu ghẹo vui vẻ, "Em chủ động bày tỏ tình đó là lời xin
Trong bóng tối cố Hạ không thấy rõ nét mặt của anh, tuy vậy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, mặt cố Hạ càng nóng, ngồi một chỗ xoắn xoắn ngón tay, nứa phút sau, Triển Thiếu Huy chắc hẳn đã mất hết kiên nhẫn, từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, "Sao? Không muốn hôn, vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi..."
'Tôi muốn hôn." cố Hạ ngắt lời anh, cô có chút sợ Triển Thiếu Huy, cô cảm thấy người đàn ông này nhất định là chuyện gì cũng có thế làm.
Cố Hạ nghiêng người ngồi trên ghế salon, ánh sáng quá yếu, cô chỉ có thể nhìn được hình dáng của anh, chậm rãi duỗi hai tay ra khoác lên vai Triển Thiều Huy, kéo anh lại gần, khuôn mặt áp sát vào, chậm rãi hôn xuống, khẽ liếm môi anh.
Trong bóng tối Triển Thiếu Huy khẽ cười, anh ôm lấy cô, một tay giữ lấy gáy cô, bao phủ làn môi của cô mút vào hương vị ngọt ngào trong miệng cô, đầu lưỡi luồn vào đảo qua khoang miệng của đối phương, ngậm lấy rồi lại truy đuối chơi đùa cùng đầu lưỡi của cô.
Hai người hoàn toàn chìm đăm trong nụ hôn nóng bỏng ấm ướt, không biết từ khi nào, một chân Cố Hạ vòng qua người Triển Thiếu Huy, tạo nên tư thế dang hai chân ra. Triền Thiếu Huy ôm lấy cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình, nhiệt độ trong rạp ngày càng cao. Thân thế cố Hạ thỉnh thoảng lại không tự chủ được mà vặn vẹo, phim chuấn bị kết thúc, Triển Thiều Huy rời khỏi môi cô, ôm cô trong lồng ngực của mình, tiếng thở dốc thừa thô vừa nặng nề, thấp giọng chửi bới, "Chết tiệt! Sao em lại chọn tư thế này?"
"Hả?" Cố Hạ ngấng đầu lê, eo hơi giật giật.
"Không được lộn xộn." Triển Thiếu Huy đè chặt lưng cô lại, nơi cố Hạ dang hai chân ra đã có vật thế lạ đang nhô lên, lúc hôn cô đã vô ý vặn vẹo mông cùng eo, thật sự là giết người mà, Triển Thiều Huy hung ác nói: "Còn lộn xộn nữa thì tự em gánh chịu."
Tác giả: Tiểu Hạ sắp bị ăn sạch rồi, làm sao bây giờ?