Trang Lưu Bút Định Mệnh Chương 12

Chương 12

Bước chưa tới phòng khách thì giọng bà Phán đã oang oang:

- Dẫn rể quý tới nhà dây, cô dâu quý đây ra đón đi chứ!

Biết tính con không thích như vậy, nên bà bảo khẽ con gái:

- Bác ấy muốn nói gì cũng được, con cứ chịu đựng.

Hạnh Dung quả là đang chịu cực hình, cô vừa mệt vừa chán nản, nên miễn cưỡng đứng dậy chào cho phải phép:

- Thưa bác Phán, con chào bác! Thưa…

Tự dưng cô khựng lại, trố mắt nhìn chàng trai bước vào sau cùng. Hai tròng mắt của Dung như muốn lọt ra ngoài! Bởi chàng trai kia chính là… Hoàng Phi!

Anh chàng cũng khựng lại, nhìn Dung trân trối. Nhưng hình như anh ta chưa nhận thức rõ người đứng trước mặt mình là ai. Bà Phán nhạy cảm, lên tiếng hỏi liền:

- A, hai đứa biết nhau à?

Bà Hồng cũng hỏi con:

- Con quen?

Hạnh Dung nhất thời chưa đáp, cô vẫn nhìn xoáy vào chàng trai và sau cùng mới lên tiếng:

- Anh Hoàng Phi!

Bà mẹ của chàng trai nhận ra, bà cười nói:

- Dù cô gọi chưa đúng, nhưng cũng gần với tên của nó. Khương Duy là tên con trai bác!

Anh chàng tuy chưa nhận ra Dung, nhưng anh ta cũng nhẹ gật đầu chào rất lịch sự, rồi bước tới chìa tay ra cho Dung bắt. Cô nàng như bị hớp hồn, cứ nắm chặt tay anh ta không chịu buông ra.

Bà Hồng phải đưa tay kín đáo nhéo vào hông con gái một cái để Dung chấm dứt cử chỉ đó. Và có lẽ để tránh chướng mắt, bà nói to:

- Hay là để người lớn mình nói chuyện, con hai đứa trẻ thì ra sau vườn làm quen đi, lát nữa vào sau!

Hạnh Dung chỉ cần nghe mẹ nói thế, cô đã kéo tay anh chàng ra ngay nhà sau. Khi ra đến ngoài, cô nhìn xoáy vào mắt anh ta rồi hỏi:

- Hoàng Phi phải không?

Anh chàng vẫn tỉnh như không:

- Khương Duy. Mình tên là Khương Duy. Nhưng mình biết bạn.

Câu nói càng khiến Dung thêm nghi ngờ:

- Có phải anh là người có cái này phải không?

Dung đưa tay lên vạch cổ áo anh ta ra và càng sửng sốt khi nhận ra sợi dây chuyền trông giống y như vật cô có trong túi áo. Cô móc ra ngay và đưa lên so, bất chợt anh chàng kêu lên:

- Hạnh Dung!

Anh ta thay đổi sắc diện một cách đột ngột, từ dáng vẻ chậm chạp bỗng trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hẳn lên, giống y như một Hoàng Phi mà lần đầu tiên Hạnh Dung đã gặp.

- Đúng là em rồi, Hạnh Dung! Anh cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại em.

Để chắc hơn như những lời của bà ngoại Hương kể, Hạnh Dung đưa tay lên định giở mặt dây chuyền của anh chàng ra, thì chính anh ta đã tự tháo ra và đưa hẳn cho Dung:

- Em giữ luôn cho đủ cặp!

Dung mở trái tim mặt dây chuyền ra, và cả hai cái đều giống y hệt như nhau!

- Đúng là anh rồi!

Hạnh Dung không một chút sợ hãi, nắm lấy tay Khương Duy, nói đủ cho anh ta nghe:

- Em biết rồi, anh ẩn trong xác của anh chàng Khương Duy, nhưng thật ra anh là Hoàng Phi!

Anh chàng đáp rất khẽ:

- Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi.

Lúc đó ở trong nhà…

Bà Phán Giáo đã bắt mạch được Hạnh Dung kết chàng trai mình mai mối, nên bà mạnh miệng nói:

- Tôi làm mai mối hay lắm, nhiều cặp đã thành và con cái đầy đàn, gia đình hạnh phúc. Chưa có cặp nào xảy ra chuyện gì!

Bà quay sang bà Hồng:

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t102324-trang-luu-but-dinh-menh-chuong-12.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận