Trang Lưu Bút Định Mệnh Chương 15

Chương 15

- Hoàng Phi! Đúng rồi, chính thằng đó. Nhưng sao là hồn ma?

Ngọc Nga kể hết với bà chuyện cô biết được ở nhà Giáng Hương bữa trước và còn quả quyết:

- Chính mắt con và Dung đã nhìn thấy anh chàng đó với con Giáng Hương được thờ trên bàn thờ ở nhà ngoại nó. Con không dám ngăn con Dung, bởi vậy mới nói cho bác hay, để bác bằng mọi cách phải ngăn con Dung lại, nó yêu mù quáng như vậy thì chỉ có chết mà thôi!

Bà Hồng thất thần:

- Trời ơi, con tôi!

Bà lảo đảo ngồi phịch xuống bậc thềm mà miệng cứ lẩm bẩm hoài:

- Con ơi, con giết mẹ rồi…

Ngọc Nga còn nói rõ hơn:

- Chính bà ngoại của Giáng Hương trước khi nhắm mắt đã kêu con Dung tới và dặn dò, trối trăng rất kỹ. Con Dung thuật lại với con là nó phải đi tìm một anh chàng đeo sợi dây chuyền có mặt trái tim, trong đó có ảnh của hai đứa nó, bởi đó là người được Hoàng Phi nhập hồn vào. Bác đừng cho con Dung đi tìm nghe bác, nó sẽ lấy phải ma đó.

Bà Hồng thều thào:

- Chậm mất rồi!

Ngọc Nga tính hỏi thêm thì vừa lúc Hạnh Dung từ ngoài cổng dắt xe vào. Nhìn thấy Nga, Dung đã lên tiếng liền:

- Mày mách với mẹ tao chuyện đó phải không? Con này nhiều chuyện!

Rồi cô quay sang mẹ, nói nghiêm túc như một người lớn tuổi:

- Ma chưa hẳn là xấu. Con đã chấp nhận rồi thì con chịu. Còn nếu mẹ phản đối thì con thà chết theo anh ấy, chứ mẹ đừng bắt con phải xa người con yêu!

Ngọc Nga trực tiếp nghe Dung nói những lời đó thì tái mặt, lẩm bẩm:

- Con này hết thuốc chữa rồi.

Trong đầu Nga có một dự tính mà trước khi tới đây cô đã định sẽ nói cho bà Hồng nghe, nhưng sự trở về đột ngột của Dung đã khiến cho cô chưa kịp nói ra. Nga nghĩ đợi có dịp sẽ nói cho bằng được, mà theo cô là để cứu bạn mình…

Nhưng hình như Hạnh Dung đã đọc được ý nghĩ của bạn, cô nói thẳng:

- Mày tính xúi mẹ tao đi rước thầy về trừ tà bắt hồn ma của Hoàng Phi phải không? Anh Phi đã đoán biết hết rồi, mày mà nói ra thì tao với mày hết tình bạn bè, mà e sinh mạng của mày cũng không an toàn. Mày không tin cứ thử coi!

Ngọc Nga giật mình, cô lúng túng:

- Tao.. tao chỉ…

- Tao biết mày không phải là người xấu, mà chỉ muốn giúp đỡ bạn thôi, nhưng tao nói rõ ràng, đây là duyên số của tao nên để tao chịu. Vả lại, tao đã hiểu về Hoàng Phi lắm rồi, anh ấy sẽ sống như một người dương trần bình thường. Vậy tốt hơn hết là mày đừng đem chuyện này nói lại với ai khác. Riêng mẹ tao, để tao sẽ tìm cách nói thêm cho bà hiểu…

Bà Hồng chẳng nói thêm lời nào. Bà như người mất hồn, ngồi chết điếng cho đến khi Hạnh Dung dìu bà vào nhà trong. Còn Ngọc Nga định vào theo, nhưng bỗng dưng cô nàng cảm thấy ớn lạnh và rùng mình liền mấy cái, rồi mắt như hoa lên, người lảo đảo nên cuối cùng đã lặng lẽ ra về mà không báo cho bạn mình biết…

Việc Ngọc Nga phát bệnh và nghỉ học hơn một tuần khiến mọi người hoảng hốt, lo lắng. Chỉ có Hạnh Dung là không. Cô chờ cho đến ngày thứ tám, khi Nga có mòi hơi trầm trọng thì tới thăm.

Lúc riêng chỉ có hai người, Dung mới nói:

- Tao biết mày vẫn tốt, nhưng cái tính thày lay của mày nó hại mày như vậy đó. Có phải sau khi ở nhà tao về, mày vẫn còn có ý định đi thỉnh bùa chú gì đó để đưa cho mẹ tao phải không? Phi đã nói cho tao biết hết và chính anh ấy đã tìm cách ngăn mày, bằng cách khiến cho mày bị bệnh nặng, để mày khỏi làm càn. Bây giờ mày công nhận lời tao nói chưa, còn có ý định tào lao nữa không? Nếu hết rồi thì dậy đi, cùng đi ăn cơm với tao và Hoàng Phi.

Ngọc Nga bật dậy ngay và kêu lên:

- Mày đừng bắt tao phải đi gặp anh chàng đó.

Hạnh Dung giọng chân tình:

- Khi hồn đã nhập vào một người cõi trần rồi thì Hoàng Phi đâu phải là ma nữa. Tao tin rằng sau khi gặp anh ấy rồi mày sẽ không còn có ý nghĩ bậy nữa. Thôi, dậy đi và cùng tao đi một vòng…

Ngọc Nga bước xuống giường như người chưa từng bị bệnh…

Hết.

Nguồn: truyen8.mobi/t102327-trang-luu-but-dinh-menh-chuong-15.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận