Trao lầm tình yêu cho anh Chap 118

Chap 118
Hỏi, anh sẽ đồng ý sao?

Tất nhiên là không, cho nên cô lựa chọn không hỏi! 

Cô nói: "Em cảm thấy nhà trường sắp xếp như vậy rất tốt, với anh, với em, với trường đều là cách xử lý tốt nhất, anh không có lý do gì không đồng ý! Em tạm thời rời đi, chờ vài năm nữa mọi người quên đi chuyện này, chúng ta lại ở bên nhau, như thế không phải rất tốt sao?" 

"Rất tốt ư?!" Dương Lam Hàng trả lời: "Em đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện với em cho rõ." 

"Bây giờ không tiện lắm, chờ đến tối chat tiếp đi." 

Trong lúc nhắn tin, bất tri bất giác đã đến trước cửa căn-tin. 

Rất nhiều sinh viên nữ thấy cô, cúi đầu thì thầm bàn tán. 

Lăng Lăng bỗng nhiên bật cười, vì nhớ đến một câu tục ngữ: Người sợ nổi danh heo sợ béo. 

Nổi danh, thực sự là một chuyện rất đáng sợ. 

"Bạch Lăng Lăng?" Giọng của một người vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên gọi tên cô. 

Cô từ lâu đã biết giọng nói trầm ấm sang sảng của Trịnh Minh Hạo rất êm tai, hôm nay nghe thấy càng đặc biệt dễ chịu hơn. 

Lăng Lăng cười ngoái đầu, từ trong đám người chỉ cần liếc mắt đã tìm thấy khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Minh Hạo, có cả mấy người Lý Vi, Cao Nguyên bên cạnh anh: "Khéo vậy sao? Các anh đến căn-tin ăn cơm à?" 

"Đúng thế!" Trịnh Minh Hạo đi về phía cô, nhìn thoáng qua ánh mắt sưng đỏ của cô. "Nhìn thần sắc của em cũng khá đó!" 

"Ổn mà." Cô ngẩng đầu lên, cười sáng lạn: "Vẫn sống được!" 

Lý Vi không biết nội tình còn vô cùng trượng nghĩa vỗ vỗ vai cô: "Cây ngay không sợ chết đứng! Người ta muốn nói thế nào thì nói, em cứ coi như mấy đứa con gái rỗi hơi đang ghen tị với em!" 

Tiếp theo, anh ta lại bổ sung một câu hết sức triết lý: "Thời điểm có người đố kỵ với em, cũng chứng minh em sống rất thành công." 

Lăng Lăng ra sức gật đầu: "Nói vậy, em nên mời mọi người một bữa rồi, chúc mừng thành công của em một chút nhỉ?" 

"Được!" Lý Vi ra vẻ gặp được đấng cứu thế: "Gần đây anh lập trình muốn điên rồi, mỗi ngày đều trông mong có mỹ nữ mời anh ăn cơm!" 

Sau lưng có một cô xinh đẹp hung hăng nhéo tay anh ta một cái. 

Trịnh Minh Hạo vẫn không nói gì, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề nào đó, lông mày nhíu lại thoạt nhìn rất sâu. 

Lăng Lăng đang định khen anh càng ngày càng có nội hàm. 

Anh mở miệng nói: "Nếu không, em làm bạn gái anh là xong, miễn cho người khác gây chuyện, bàn tán lung tung!" 

"Trịnh Minh Hạo!" Lăng Lăng trừng mắt với anh, "Anh có thể đừng cháy nhà hôi của được không hả?" 

"Anh hy sinh rất lớn đó." 

"Còn chưa tới lượt anh hy sinh đâu..." Lời còn chưa dứt, ánh mắt Lăng Lăng chợt đứng sựng, bởi cô trông thấy Dương Lam Hàng đang đi về phía họ. 

Cửa căn-tin chật chội bỗng chốc trở nên lặng ngắt, vô số ánh mắt đổ dồn lên khuôn mặt Dương Lam Hàng... 

Anh chậm rãi bước tới, không nhìn đến ánh mắt của kẻ khác... 

Những ánh mắt không thể di động cứ dán chặt lên Dương Lam Hàng từ xa. 

Lăng Lăng cảm thấy bải hoải hệt như chìm sâu trong cơn bóng đè, trái tim bị siết chặt, rốt cuộc không thể giữ vững vẻ kiên cường giả tạo. 

Liền ngay lúc đó, Trịnh Minh Hạo ôm lấy cô. 

Trước cửa căn-tin đại học T nơi có mật độ dân cư cao nhất, dưới ánh mắt thăm dò của mọi người, anh ôm chặt cô, lớn tiếng nói: "Lăng Lăng, anh thực sự yêu em! Làm bạn gái anh nhé!" 

"Em..." 

Cô toan cự tuyệt Trịnh Minh Hạo, anh lại dùng thanh âm chỉ cô mới nghe thấy nói: "Em lại nợ anh thêm một lần tình nghĩa." 

Cô cười chua xót, không dám nhìn tiếp biểu hiện của Dương Lam Hàng. "Cảm ơn anh!" 

Đây đúng là phương thức chấm dứt những lời đồn đại vu khống một cách hiệu quả nhất, cô lại nợ ân tình của Trịnh Minh Hạo lần nữa. 

"Em ngẫm nghĩ xem nên cảm tạ anh ra sao đi." 

"Em ghi tạc trong lòng!" Nói xong, Lăng Lăng nhanh chân bước qua đám quần chúng đang xem náo nhiệt, trốn về hướng nhà trọ của cô. 

May mắn là, Dương Lam Hàng không đuổi theo cô. 

... 

Lăng Lăng về đến phòng ngủ, Tiểu Úc không có ở đó, nhìn bàn học bám bụi mà suy ra, cô ấy đã vài ngày không về. 

Vậy cũng tốt, cô không cần phải gắng gượng chống đỡ trước mặt người khác nữa. 

Một mình nhắm mắt nằm trên giường, cô nhớ lại rất nhiều chuyện. 

Nhớ đến cô cùng Dương Lam Hàng ngồi trước máy tính nghiên cứu những đường parabol hoàn hảo kia, thảo luận từng kết quả thí nghiệm, khi ấy cô luôn cảm thấy họ sinh hoạt trong một thế giới giống nhau. 

Còn có, lúc Dương Lam Hàng giảng giải công thức cho cô, cô lẳng lặng lấy tay sờ ngón tay anh, hô hấp của anh chợt tạm ngưng... khi ấy cô luôn cảm thấy người thầy giáo ở trên cao không thể với tới kia, đang yêu cô sâu đậm.

Tất cả những điều đó chẳng qua tựa như một giấc mộng đẹp... 

Cô mở mắt ra, bắt gặp máy tính đặt trên bàn, một loại nỗi buồn đã lâu không thấy chợt dâng lên trong lòng. 

Cô đứng dậy khỏi giường, bật máy tính, vài giây sau, ava đầu hói nhỏ chớp sáng. 

Cô ổn định lại nhịp tim kích động một chút, rồi mở tin nhắn. 

Trên màn hình hiện lên năm chữ: "Cho anh lời giải thích." 

Căn cứ vào hiểu biết của cô, khi Dương Lam Hàng nói chuyện thẳng vào chủ đề, có nghĩa anh đang rất tức giận.

Nguồn: truyen8.mobi/t19019-trao-lam-tinh-yeu-cho-anh-chap-118.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận