Trao lầm tình yêu cho anh Chap 62

Chap 62
Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, Lăng Lăng cảm thấy không đành lòng, đứng dậy mở cửa sổ, đi đến vòi nước rót một ly nước ấm đặt trước mặt anh.

"Cảm ơn em!" Anh uống một hớp. "Xin lỗi, khuya như vậy còn bảo em đến. Ngày mai tôi phải đi họp ở thành phố B, trước khi đi, tôi nghĩ... nên thảo luận với em một chút." 

Nghe anh giải thích như vậy, Lăng Lăng ngược lại còn cảm thấy áy náy. "Tại em không giỏi, khiến thầy lo lắng." 

Anh lắc đầu, uống ngụm nước, lông mày nhíu càng sâu. 

Ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, vầng trăng non nối với chân trời xa thành một đường xa mờ mịt. 

Cô rốt cuộc đã hiểu người đàn ông trước mắt, anh cũng giống như Lỗ Tấn, giữ riêng cho mình một phần nội tâm thanh cao, kiên trì với sự cố chấp của bản thân, anh muốn làm một tia sáng cô độc trầm lặng giữa bầu trời đêm... 

Lăng Lăng nhìn thật sâu vào mắt anh, lần đầu tiên phát hiện, nụ cười của cô hiện lên trong mắt anh rõ ràng đến thế. 

... 

Khoảnh khắc yên lặng. 

Giọng hát uyển chuyển cất lên: "Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện, người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương..." 

Đây là nhạc chuông di động của Dương Lam Hàng, dùng hai năm nay, chưa bao giờ thay đổi. 

Một người cố chấp, cố chấp đến bảo thủ. 

Anh do dự chốc lát rồi nhấc điện thoại. 

Nhờ đêm khuya yên tĩnh nên Lăng Lăng có thể nghe thấy rõ ràng giọng nam trong điện thoại vọng ra: "Đang uống nửa chừng sao anh chạy đâu mất, đừng nói là đi tìm cô gái vô tâm đó chứ?" 

Anh nhìn liếc Lăng Lăng một cái, lấy tay che mic điện thoại. "Không phải, ngày mai anh phải đi công tác, thật tình không thể uống... Bọn em không cần chờ anh, khi nào xong ghi sổ cho anh là được." 

"Còn không phải?!" Người đàn ông trong điện thoại cao giọng: "Nếu bây giờ anh không phải ở văn phòng thì em không mang họ Âu Dư ơng..." 

Anh hắng giọng, không nói gì. 

"Em nói anh bao nhiêu lần rồi... Nếu anh đã không từ bỏ được thì cứ trực tiếp ôm lấy cô ấy, trao một nụ hôn nồng cháy, hôn cho cô ấy choáng váng đầu óc, sau đó nói với người ta, anh yêu cô ấy! Anh muốn kết hôn với cô ấy! Đàn ông như anh thì có cô nào mà không xử lý được chứ..." 

"Sinh viên của anh đang ở đây, cậu đừng nói linh tinh nữa..." Anh đỏ mặt nhìn Lăng Lăng bên cạnh. 

"A..." Giọng trong điện thoại "A!" một tiếng thật dài, sau mới nói: "Ngại quá, cô ấy không nghe thấy gì chứ?" 

Lăng Lăng xấu hổ nhìn đi nơi khác, không nghe thấy? Lỗ tai sắp bị anh ta làm điếc luôn rồi! 

"Được rồi, có thời gian anh gọi lại cho cậu!" Dương Lam Hàng nhanh chóng cúp máy. 

"Ngại quá, em họ tôi hay thích nói hươu nói vượn." 

"Dạ..." 

"Lăng Lăng..." 

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh vì có chút men say nên trông như được phủ một màn sương mỏng... 

Lăng Lăng mơ hồ dự cảm sắp có điềm xấu xảy ra: "Thầy Dương, thầy có chuyện gì muốn nói với em ạ?" 

"Lời em họ tôi vừa nãy em có nghe thấy không?" 

"Dạ?" Tư duy của cô tạm ngưng hoạt động đúng ba mươi giây, sau mới thành thật trả lời: "Có nghe thấy một ít ạ."

"Từ góc độ của em mà nói, đề xuất của cậu ta có hơi quá không?" 

Vấn đề này hơi khó trả lời. 

Theo lẽ thường mà nói, Dương Lam Hàng làm chồng tuyệt đối không có gì phải chê trách. 

Thường ngày chỉ biết chuyên tâm công tác, không hút thuốc, không say xỉn, không trăng hoa... 

Tuyệt đối là loại được quốc gia đề cao, là con người "bốn có" của thời đại mới, có tư tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật! 

Tất nhiên càng là loại được phụ nữ hiện đại coi trọng: có nhà, có xe, có tiền, lại không có vợ... 

Mức độ được hoan nghênh của anh, chỉ cần nhìn tỉ lệ sinh viên đến lớp đạt 200% là đủ biết. 

... 

Đã là anh thì có cô gái nào mà không xử lý được chứ! 

Nhưng đường tình duyên của anh tại sao lại gập nghềnh như vậy? Vì anh không có kinh nghiệm với phụ nữ sao?

"Không phải hơi... mà là thực sự quá đáng!" Lăng Lăng thành thật trả lời: "Nếu thầy yêu một người thì nên tôn trọng người đó, tình cảm không phải trò chơi, chỉ có "Game Over", không có "Ready Go!" lần hai. Cho nên thầy nhất định phải thận trọng." 

Ánh mắt anh hơi hấp háy, ẩn chứa tia sáng. "Em có đề nghị gì hay không?" 

Thấy Dương Lam Hàng ngập tràn chờ mong, cô liền cố gắng suy nghĩ, ngay cả kính ngữ cũng quên dùng. "Em cũng không rõ lắm... Em nghĩ, trước tiên anh(**) nên tìm hiểu suy nghĩ của cô ấy chăng? Có lẽ không phải cô ấy không thích anh, mà vì anh quá xuất sắc nên cô ấy chùn bước." 

"Vậy ư? Em nghĩ cô ấy có khả năng thích tôi sao?" 

"Thầy Dương, em nghĩ phụ nữ không thích anh có thể có hai loại, loại thứ nhất, là tiên nữ, loại thứ hai, khuynh hướng giới tính của cô ấy có vấn đề." 

Anh sửng sốt trong giây lát, lập tức cười khoe cả hàm răng đều tăm tắp. "Cảm ơn lời khen của em!" 

Câu này tuyệt đối xuất phát từ nội tâm. 

"Nếu cô ấy không thích tôi thì sao?" 

"Em đề nghị anh..." Cô nghiêm túc nói với anh: "Em đề nghị anh đổi người khác!" 

Ý cười trên mặt Dương Lam Hàng càng sâu: "Tôi sẽ không đổi, mặc kệ cô ấy có thích tôi hay không, tôi cũng chỉ thích một mình cô ấy." 

Lăng Lăng mở to mắt nhìn anh. 

Tôi chỉ thích mình cô ấy - những lời này nếu thốt ra từ miệng đàn ông khác thì cô đã cười nhạt, ngoại trừ Dương Lam Hàng, cô hoàn toàn bị sự si tình của anh chinh phục! 

"Muộn rồi, để tôi đưa em về." 

Trên đường về, Lăng Lăng mới sực nhớ tới một chuyện quan trọng, cô gái Dương Lam Hàng thích chẳng phải ở Mỹ sao? 

Không lẽ, cô ấy đã về nước?! 

************************************* 

Hôm sau Lăng Lăng thức giấc đã là hơn chín giờ sáng. 

Mở mắt ra, điều đầu tiên cô nghĩ đến là Dương Lam Hàng đã đi công tác ở thành phố B, bỗng nhiên cảm thấy trống trải. 

Cô miễn cưỡng nhích xuống đuôi giường, mở máy tính. 

Một phút sau, có âm báo của QQ, cô ngước mắt nhìn, là ava đầu hói nhỏ đang sáng. 

Cô cười mở ra. 

Vài dòng tin nhắn khiến nước mắt cô tuôn trào, lã chã rơi không ngớt. 

Vĩnh viễn có xa không: "Cho dù em có lại lựa chọn cho anh vào blacklist, anh vẫn muốn nói với em: Anh yêu em! Cuộc đời anh vốn một đường thắng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang." 

Vĩnh viễn có xa không: "Anh từng thử quên em, anh tưởng thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Ba trăm ngày giày vò đã khiến anh hiểu ra rằng: Điều gì anh cũng đều làm được, ngoại trừ... quên em!!!" 

Vĩnh viễn có xa không: "Em có yêu anh không? Dù chỉ một phút, một giây..." 

Vĩnh viễn có xa không: "Em không yêu anh cũng không sao, đừng cho anh vào blacklist, thế giới đó thực sự rất cô đơn ..." 

Cô khóc không thành tiếng ôm lấy máy tính, nhanh chóng gõ bàn phím. 

"Anh còn đó không?" 

"Còn đó không?" 

"Còn không?" 

Anh không trả lời. 

Cô ôm máy tính òa khóc thất thanh. 

"Em nên làm sao đây? Anh nói em biết đi, em rốt cuộc phải làm sao?" 

Cô chờ một câu nói đã lâu lắm, lâu đến mức cô đã thuyết phục bản thân từ bỏ, lâu đến nỗi cô đã đem quan hệ mập mờ biến thành hạnh phúc... 

Tại sao anh lại nói với cô, tại sao muốn cho cô biết? 

Cách nhau xa xôi đến thế, họ có thể vì tình cảm này mà hứa hẹn thế nào đây?! 

"Em cũng yêu anh! Năm năm, vô số phút, vô số giây... Nhưng chúng ta cách nhau cả Thái Bình Dương, liệu có thể làm được gì?!" 

... 

Cả ngày, Lăng Lăng không làm gì, cũng không hề xuống giường. 

Cô ôm máy tính ngồi ngơ ngác. 

Quá trưa, ngoài trời bắt đầu mưa, cô nhìn từng giọt rơi ngoài cửa sổ, nhớ lại lời anh nói: "Chỗ anh trời mưa, anh dường như thấy em đang khóc! Anh không nhớ em một chút nào hết, ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em..." 

Lăng Lăng vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên chữ viết trên màn hình tinh thể lỏng, mỗi một lần chạm, bên dưới ngón tay đều có chất lỏng nhẹ nhàng dao động, cũng giống như những rung động trong lòng cô. 

"Anh có thể cho em biết, vĩnh viễn rốt cuộc có bao xa?" 

"Biết đáp án rồi thì sao? Anh có thể vì em mà từ bỏ ước mơ ư?" 

"Nếu anh cũng có thể như thầy Dương, vì người mình yêu mà buông bỏ tất cả thì tốt biết bao..." 

Đợi đến hơn chín giờ tối, anh rốt cuộc đăng nhập, trên khung chat hiện lên ba chữ. 

Vĩnh viễn có xa không: "Có đó không?" 

Khi đó, tâm trạng kích động của cô gần như đã bình ổn. Cô dùng những ngón tay tê cứng gõ từng chữ lên bàn phím: "Em không yêu anh! Lúc nghe nói anh ở Mỹ, em đã bảo mình không được yêu anh! Lúc cho anh vào blacklist, em đã bảo mình không được yêu anh; lúc em add lại anh một lần nữa, em cũng bảo mình không được yêu anh; em mỗi ngày mỗi đêm đều dặn mình không được yêu anh... Hôm nay, trong lúc chờ anh, em vẫn bảo chính mình không được yêu anh..." 

Anh im lặng. 

Lăng Lăng lau khô nước trên mắt, tắt QQ, đóng máy tính, nằm trên giường. 

Tấm màn màu xanh nhạt bị gió đêm lay động, thỉnh thoảng đụng vào chiếc chuông gió bằng san hô treo trên cửa sổ, vang lên tiếng kêu đơn điệu. 

Đó là chiếc chuông gió cô thích nhất, mỗi lần nghe âm thanh của nó, cô mới có thể cảm thấy đêm khuya không quá mức trầm lặng tĩnh mịch, và cô cũng không phải một mình cô đơn... 

Thế nhưng, đến khi nào mới có người bầu bạn cùng cô nghe tiếng chuông đó. 

Trong đêm khuya tĩnh lặng có tiếng thì thầm khe khẽ.

Nguồn: truyen8.mobi/t16337-trao-lam-tinh-yeu-cho-anh-chap-62.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận