Trao lầm tình yêu cho anh Chap 67

Chap 67
Chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, ava đầu hói nhỏ rốt cuộc cũng sáng, đồng thời nhanh chóng gửi đến một tin: "Em đang ở đâu?"

Tay Lăng Lăng đặt trên bàn phím, chậm chạp không gõ được chữ nào. 

"Em có đó không?" Anh hỏi. 

Không phải việc gì cũng đều có thể khống chế, cho nên cô chỉ có thể khống chế chính mình! 

Cô ngồi thẳng, vỗ vỗ hai má lạnh cóng, cười đánh chữ: "Em ở thành phố B, sếp đưa theo em tới đây họp." 

Vĩnh viễn có xa không: "Em ăn cơm chưa?" 

"Có ăn sơ!" Nếu húp hết nửa bát nước mì cũng được tính là có ăn. 

"Em lên mạng ở đâu vậy?" 

"Hàng net." 

Lăng Lăng uống một ngụm lớn nước khoáng, vất vả nuốt xuống. 

Đối thoại cũng như nước khoáng trong miệng cô, đều nhạt nhẽo vô vị. 

Tình yêu quá hạn sử dụng, rất khó giữ nguyên hương vị. 

Lăng Lăng rất muốn tìm một lý do bào chữa cho sự thay lòng đổi dạ của mình, ví dụ như: Mạng là hư ảo; Giữa họ sẽ không có kết quả; Cô đã vì sự mập mờ lâu nay này mà hao tổn hết tâm sức... Tuy vậy, những lời bào chữa đuối lý mờ nhạt đó không thể đánh lừa cảm giác tự trách cùng áy náy mãnh liệt trong lòng cô. 

Không có Dương Lam Hàng, chúng sẽ được coi là gì đây! 

Trầm mặc trong chốc lát, Lăng Lăng muốn tìm một đề tài nói chuyện lãng mạn một chút, ôm chai nước khoáng suy nghĩ cả nửa ngày, mới gõ được một câu: 

"Anh ăn cơm chưa?" 

"Chưa, không muốn ăn." 

Cô nhụt chí. "Anh kể chuyện cười em nghe đi." 

Trên màn hình hiện lên: "Nếu, anh nói là nếu... Anh về nước, em có thể cho anh một cơ hội không? Bất kể... anh có làm em thất vọng thế nào đi nữa!" 

Cô nói: "Chuyện cười của anh nhạt quá." 

"Anh không kể chuyện cười." 

Thành phố xa lạ, đêm khuya yên lặng, lời nói của anh dù bị ngăn trở bởi khoảng cách không thể vượt qua vẫn nóng bỏng như dung nham, từng câu từng chữ khắc lên miệng vết thương đẫm máu của cô. 

Những lời này nếu được nói một ngày trước, thậm chí chỉ vài giờ trước, khả năng cô sẽ xúc động mà nói: "Có thể, anh trở về đi!" 

Nhưng bây giờ, đã quá muộn! 

"Em xin lỗi, hiện giờ em rất rối loạn, anh cho em chút thời gian." 

Không phải cô không muốn tiếp nhận anh. Cô cần thời gian quên đi Dương Lam Hàng, tìm lại trái tim đã đánh mất của mình, nếu không còn trái tim, cô không có cách nào đối mặt với anh. 

... 

Ở đầu kia trên mạng, Dương Lam Hàng bất đắc dĩ day day trán, cầm tách trà trên bàn, hớp nhẹ một ngụm. 

Anh lẳng lặng nhìn màn hình máy tính, cảm nhận vị trà đọng lại trong miệng. 

Hương hoa nhài vô cùng thanh, nhưng cũng đủ đậm để thật lâu không tan. 

Giống như tình cảm giữa "Bạch Lăng Lăng" và "Vĩnh viễn có xa không", nếm qua là ngọt đắng, lưu lại là hương thơm. 

Dư vị nói không ra, tả không tới... 

Cô nói đúng, Internet là một tấm màn mờ ảo. 

Qua tấm màn đó, cô mới dám tự do thể hiện con người chân thật nhất của mình. Cô thà mỗi ngày chat với một người chưa từng gặp mặt, nhưng không đồng ý nếm trải một tình yêu thật sự. Bởi vì cô lầm tưởng rằng cứ trốn sau lưng bức màn Internet, thỏa hiệp với sự mập mờ không rõ thì tình cảm sẽ mãi mãi không đổi thay. 

Họ quen nhau nhiều năm, anh rất hiểu cô. 

Thay vì nói cô không có dũng khí với tình yêu, không tin tưởng đàn ông, chi bằng nói cô không tự tin vào bản thân. 

Anh muốn vén bức màn ảo này lên rất dễ, nhưng bảo anh bóc đi lớp vỏ tự vệ của cô, ép cô đối mặt với con người thật của anh, đối mặt với sự thật tàn khốc, thì quá khó khăn! 

Vì vậy, anh phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô có đủ tự tin yêu con người tên "Dương Lam Hàng" kia, nếu không, tình cảm giữa họ cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp. 

Bạch Lăng Lăng: "Sao anh không nói gì hết vậy?" 

Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua di động trên bàn, cầm lên. 

Điện thoại reo thật lâu mới thông, giọng nói hơi căng thẳng của Bạch Lăng Lăng cùng tiếng ồn ào đây đó truyền đến: "Thầy Dương, chào thầy ạ!" 

"Em đang ở đâu?" 

"Em... ở nhà hàng gần nhà bạn, thầy có việc gì không ạ?" 

Anh đã sớm quen Bạch Lăng Lăng nói dối không chớp mắt, thản nhiên nói: "Khuya rồi, để tôi đi đón em." 

"Không cần!" Giọng cô càng căng thẳng. "Ý em là: Không cần phiền đến thầy đâu, bạn em sẽ đưa em về." 

"Bạn em là nam hay nữ?" 

"Dạ?" Cô dường như đắn đo một chút, cân nhắc lợi hại: "Nam ạ." 

"Tôi càng phải đi đón em." Anh dùng nước trà thấm giọng, tìm một lý do đường hoàng: "Là thầy giáo, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của em." 

"Em đảm bảo sẽ trở về trong vòng mười phút nữa, được không ạ?" 

Anh nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi mốt phút. "Được, vậy chín giờ tôi chờ em dưới lầu." 

"Vâng! Em nhất định sẽ về đúng giờ!" Cô lễ phép nói một câu: "Tạm biệt thầy!" rồi cúp điện thoại. 

Dương Lam Hàng cúi đầu uống trà, khóe miệng hiện lên một nụ cười. 

"Bạch Lăng Lăng, anh cũng không tin em dám chín giờ một phút mới trở về!" 

*************************** 

Bạch Lăng Lăng dĩ nhiên không dám, tuyệt đối không dám. 

Cô vọt nhanh khỏi hàng net, bắt xe về khách sạn, tám giờ năm mươi tám phút đã ngoan ngoãn đứng ở cửa cung nghênh Dương Lam Hàng đại giá. 

Chín giờ đúng, cửa thang máy từ từ mở ra, Dương Lam Hàng đứng trong thang máy tay phải ấn nút mở cửa, tay trái vẫy vẫy cô, cô kích động không hiểu ra đâu vào đâu, lập tức chạy vào không dám chậm một giây. 

"Thầy Dương." Cô cúi đầu nhìn thảm sàn trong thang máy, hết sức khống chế nhịp tim đang đập loạn. 

Dương Lam Hàng nhìn qua quần áo mỏng manh trên người cô: "Bên ngoài lạnh không?" 

"Dạ không." Cô lau mồ hôi căng thẳng trên trán, vẫn không dám ngẩng đầu: "Hơi nóng ạ." 

"Em đi theo tôi, tôi cho em xem tóm tắt chương trình hội nghị ngày mai, trong đó có một báo cáo rất có ý nghĩa dẫn dắt đối với đề tài của em." 

"Vâng!" 

Cửa thang máy mở ra, cô bước sát theo sau Dương Lam Hàng vào phòng anh. 

Dương Lam Hàng trước tiên rót một tách trà nhài ấm áp, đưa đến tay cô, rồi cầm vài tờ giấy trên bàn lên giao cho cô. "Em xem qua tóm tắt báo cáo này một chút, ngày mai lúc nghe báo cáo em sẽ dễ hiểu hơn." 

"Dạ." 

"Chỗ nào không hiểu em cứ hỏi tôi." Nói xong, anh xoay người ngồi lên chiếc ghế giữa phòng, chỉnh sửa file Power Point của mình. 

Kiểu thái độ này, rõ ràng là bảo cô: Em ngồi nguyên đây mà đọc, khi nào đọc xong mới được về ngủ. 

Tinh thần bất an nhìn qua tài liệu một lát, Lăng Lăng rốt cuộc chịu không nổi, tầm mắt chuyển từ chương tài liệu toàn từ ngữ tiếng Anh sang Dương Lam Hàng, mỗi khi anh trầm tư suy nghĩ, sẽ tạo ra cảm giác khiến người khác không thể nắm bắt được. Vậy nên, cho dù tính tình anh rất tốt, cô vẫn sợ anh, cứ cảm thấy ánh mắt anh sâu như đáy vực, bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nuốt chửng cô. 

Hương hoa nhài nhẹ nhàng, dai dẳng, dập dờn trong hơi thở mỏng manh của họ. 

Nếu thời gian ngừng trôi, để cô vẫn ngồi đây, nhìn anh thế này thì thật tốt biết bao... 

"Em có vần đề gì ư?" Lúc Dương Lam Hàng nói chuyện, tầm mắt vẫn đang dừng ở đường cong trên màn hình máy tính. 

Tay cô run lên, trái tim cũng theo đó mà run rẩy. "Không ạ... Có vài từ vựng em không hiểu, em có thể về phòng lấy từ điển Văn Khúc Tinh không?" 

"Đưa đây tôi xem." Thấy anh vươn tay, cô đem giấy tờ đưa qua, đặt gọn gàng lên bàn anh. 

Anh cầm bút, tự do khoáng đạt viết nhanh trên mặt giấy, chưa đến mười phút anh đã đưa trả tài liệu cho cô. 

Cô nhận lấy nhìn qua, trên đó mọi từ ngữ chuyên ngành đều đã được anh ghi chú bằng tiếng Trung. Cô âm thầm lè lưỡi, quay về chỗ tiếp tục tụng mớ lý luận khoa học khó nhằn kia. 

Đọc, đọc mãi, ý thức của cô dần mơ hồ. Tối hôm qua ngủ không đủ giấc, hôm nay lại bận rộn cả ngày, đống chữ nghĩa rối rắm nhanh chóng kêu gọi cơn buồn ngủ. Mặc dù cố nhẫn nhịn, nhưng mấy từ tiếng Anh này cứ như bài hát ru, không ngừng phá hủy ý chí của cô. 

Cuối cùng, cô thực sự không chống đỡ được nữa, tựa vào ghế ngủ gục. 

Cô mơ thấy có người nhẹ nhàng ôm lấy mình, đặt lên giường thoải mái, tắt đèn, đắp chăn ấm áp cho cô. Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn hình dáng người đó một chút, nhưng làm sao cũng không thấy rõ. 

"Ba?"

Nguồn: truyen8.mobi/t16343-trao-lam-tinh-yeu-cho-anh-chap-67.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận